Lục Triển Bách đã 1 tuần không tìm đến Tôn Noãn Tịch. Trong đầu cô không biết bao suy nghĩ cứ lảng vảng trong đầu. Lớn nhất chính là việc Lục Triển Bách không tìm đến cô giải thích, càng khẳng định chính việc làm sai trái của anh hôm đó. Tôn Noãn Tịch đau lòng suốt một tuần, may sao cô còn có người có thể chia sẻ...
- Dương Phong sao cậu lại về?
Dương Phong chỉ nở nụ cười nhạt, lời nói có chút dối lòng.
- Về để đón sinh nhật cùng cậu!
Phải hôm nay tròn 11/11 là ngày sinh nhật của cô.
Hôm nay cô về Tôn gia, dẫn theo Dương Phong khiến cả nhà có chút hoang mang. Cô vốn dĩ rất trong sáng không hề như bố mẹ nghĩ, cô dẫn Dương Phong về nhà dơn giản là vì anh nói muốn đón sinh nhật cùng cô!
Cứ vậy đi!
Buổi tối, trời trăng mát mẻ, từng cơn gió ùa tới vừa lạnh vừa dễ chịu. Nhưng đối vời cơ thể ốm yếu của Tôn Noãn Tịch càng khiến cho Tôn Noãn Tịch lạnh đến cắt không còn giọt máu. Cô đứng ngoài ban công, chịu đợt rét mướt ấy chỉ mong muốn anh có thể vô tình lên đây hóng gió. Cô muốn nghe. Chính miệng anh!
Như cô đoán, Lục Triển Bách mở cửa, bước ra.
Đối với cô, Lục Triển Bách là điều tất yếu cô phải hiểu!
Lục Triển Bách nhìn thấy bóng đang yếu ớt đang ôm một chiếc áo lông cừu. Hiện tại anh rất bối rối, đã một tuần không gặp khiến anh rất nhớ, muốn gặp cô! Nhưng gặp cô rồi lại không biết nói gì!
Không phải anh không muốn giải thích, mà giải thích đối với cô không khác gì những lời lẽ sáo rỗng đang ngụy biện cho mình.
Ở Tôn Noãn Tịch không gì là anh không hiểu!
Lục Triển Bách đang định quay đầu lại, cảm giác đối mặt với Tôn Noãn Tịch làm anh bối rối.
Tôn Noãn Tịch vội vàng quay đầu, nhìn thẳng về bóng dáng bên kia đang quay lưng về phía mình.
Trong giọng nói có chút giận giữ!
- Lục Triển Bách! Anh là một thằng tồi!