Trời bắt đầu chuyển đêm, dù ngày nắng tới đâu đêm về vẫn có chút lạnh lẽo. Đặc biệt chính là lạnh lẽo, cô đơn trong tâm tràng trai trẻ đa tình ngâm mình trong " bể khổ "....
Lục Triển Bách bây giờ cũng chẳng hiểu bản thân mình làm gì huống chi ngay cả anh trai!
Cậu! Cậu không biết mình đã trở thành một con 'sâu ' rượu từ lúc nào nữa rồi?!
Lục Triển Bách lạnh lẽo ngồi uống hết lon này đến lon kia. Tửu lượng của cậu hóa ra rất cao nha!!!
Gió thổi rít lên một hồi, bên sảnh có một thanh niên bắt đầu chao đảo
Khóc....
Bên trong lại có tiếng bước chân....
- Có phải Lôi Tử Cách và Tề Tử Ân đã dạy hư em rồi không?
Trong màn hơi men, Lục Triển Bách vẫn còn có chút ý thức...
- Họ chưa dạy em cái gì cả. Họ không ' ô nhiễm ' em!
- Rất tốt!
Lục Thất Minh nửa đêm nửa hôm thức dậy đã là một thói quen! Nên việc tỉnh dậy bên giường không có thằng em thì lật đật đi tìm...
- Có phải có chuyện gì vướng bận hay sao mà dùng bia rượu giải sầu?!
Lục Triển Bách dù thế nào vẫn chung thủy với tính cách của mình. Nở một nụ cười mỉa mai. Chính là mỉa mai cuộc đời này, tại sao lại cho cậu một cuộc đời mọi thứ đều biết duy chỉ một chuyện không biết. Cũng như trên vạn người dưới một người vậy!
- Muốn uống rượu thì phải ra quán! Đi thôi!
Lục Thất Minh cất bước đi đến quán phía trước...
- Đại ca, anh là con ngoan trò giỏi nơi này không thích hợp với anh! Ba mẹ mà biết chắc anh không sống nổi!
- Chỗ này không hợp tại sao quán bar lại hợp?
- Hóa ra anh đi du học cũng xa ngã rồi!!!
Lục Thất Minh nhàn nhã ngồi, không vội...
- Cũng như em! Mượn rượu giải sầu!
- Chủ quán cho chai rượu vang!
Lục Thất Minh bây giờ thật anh tuấn trước ánh đèn vàng như này thật làm sao!
Lục Triển Bách mặt mày không hề đỏ, nếu người nào tinh một chút có thể ngưởi thấy mùi mà thôi!
Hai anh em nhà này thật bí hiểm!!!
- Ba mẹ biết sẽ không nói anh mà nói em đấy!!
- Ba mẹ có biết hay không đều là mồm của anh!
- Được rồi! Được rồi!
Trên bàn lúc này xuất hiện chai rượu vang... Nước sóng sánh đổ vào chiếc cốc, như không có điểm tựa nào khác!
Thật rất giống Lục Triển Bách thật lòng thích Tôn Noãn Tịch
- Có phải em thích Tịch Tịch?
Thanh âm trầm cảm vang lên khoog có tiết tấu cho lắm ấy vậy mà có người dật mình
- Em... Em...
Người ta nói có tật dật mình quả không sai!
Sau khi câu nói đánh chúng tim đen của cậu em! Người anh trai này chỉ còn có thể cân nhắc!!!
- Anh nhìn thấy hết rồi! Cái mặt của em anh nhìn thấy hết rồi.
Lại một nụ cười nửa miệng nhếch lên. Xem ra không giấu được nữa rồi!
- Mặt em thể hiện rất rõ sao?
- Phải!!!
Thể hiện rất rõ? Thế sao Tôn Noãn Tịch lại không thấy?
- Anh thấy con bé rất ngây thơ, vừa bước vào lứa phong trào yêu đương, hoàn toàn không theo kịp, em phải đợi một khoảng thời gian nữa!
Lục Triển Bách uống một ngụm rượu. Trong lòng đầy suy tư.
- Lứa tuổi này, tâm tình bắt đầu thay đổi, chủ cần một người con trai quan tâm một chút tới con gái sẽ được thôi!
Lục Thất Minh ôn tồn giảng giải. Đừng làm như mình là thần tình yêu mà pô hán đoán như vậy chứ!
- Nhưng lỡ đâu cô ấy để ý người khác thù sao?
Rõ ràng chính là đang ám chỉ anh mình...
- Nếu chuyện như vậy xảy ra chính là do em ra tay không kịp. Tại em chậm chễ, con gái không thích chờ đâu!!!
Lục Thất Minh nhìn vào Lục Triển Bách xem ra lời cậu nói đã ngấm vào rồi!
- Nhưng người con trai đó thậm chí không hề làm gì!
- Chủ cần có sức hút thôi!
Lục Triển Bách bây giờ mới mở mang tầm mắt. Trong đầu bắt đầu bất an!!!
- Anh! Có phải anh có ý với Tinch Tịch?
Lục Triển Bách thật là phê rượu nên mới nói những lời bộp chộp như vậy?
- Không! Anh chỉ coi em ấy là em gái! Chả nhẽ em ghen với anh sao?
- Em chỉ thấy anh gần cô ấy quá em khó chịu...
- Vậy đi tán đi! Lúc đó em ấy là đồ của em!
- Em... Sợ....
- Đàn ông con trai bản lĩnh lên.
Biết là như vậy nhưng lòng tự trọng? Chả nhẽ vướt đi? Cậu 2 năm trước đã nói
' cả đời em ấy chỉ lấy tivi làm chồng ', ' ai yêu em ấy người đấy đuôi mù, lấy vào trăm năm hối hận.... ' kể ra lúc đó mà biết đã không thề thốt như vậy.... Giờ mà tỏ tình mất mặt, mất lòng tự trọng!!!
- -------------------
Mn thấy sao. Hai anh em nhà này phong phú quá á!
Mn ủng hộ nhiệt tình nha