Phó Vực vỗ bàn, không phục nói: “Hồi trước tôi yếu như con gà vậy, tất nhiên là không đánh lại anh ta, nhưng bây giờ khác rồi, tôi xuất thân là đặc công, làm gì có cửa đánh không lại Quyền Dạ Khiên?”
Dụ Lâm Hải từ chối cho ý kiến về vấn đề này, chỉ thản nhiên nói: “Hôm nay tôi có làm vài đường với anh ta”.
“Cái gì? Cậu đánh với anh ta hả?”
Phó Vực giật mình, lại không nhịn được hỏi: “Anh ta thắng hả?”
“Không phân thắng bại”, Dụ Lâm Hải nhớ tới những ngón đòn sát phạt tàn nhẫn của Quyền Dạ Khiên, ánh mắt tối sầm, nặng nề nói: “Chẳng được mấy chiêu, Nam Mẫn đã bảo dừng lại”.
Phó Vực nhăn mũi, cảm thấy mình đã bỏ lỡ một vở kịch hết sức đặc sắc.
“Bên cạnh Nam Mẫn đúng là nhiều ngọa hổ tàng long, một Bạch Thất xong rồi, lại có thêm thái tử Quyền môn. Nhưng nhà họ Nam và nhà họ Quyền đều là những nhà quyền quý tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Nam, một nhà giàu có nức tiếng thành phố Nam, một bên là vị vua của bóng tối thành phố Nam, quen biết nhau cũng không có gì kỳ lạ, có lẽ Nam Mẫn và Quyền Dạ Khiên cũng là thanh mai trúc mã cùng trưởng thành”, Phó Vực phân tích rành mạch rõ ràng.
Nhưng mỗi một câu anh ta nói ra, sắc mặt Dụ Lâm Hải lại tối đi một phần, thức ăn trong chén cũng không còn mùi vị gì nữa.
Anh đặt đũa lên chén tạo thành tiếng “keng” giòn tan, lạnh lùng nói: “Làm gì có nhiều thanh mai trúc mã như thế, tưởng đang quay phim truyền hình đấy hả?”
Dù là thanh mai hay trúc mã, anh cũng phải tách ra khỏi cô, không cho phép có sự tồn tại của bọn họ!
“Này, cậu không ăn nữa hả?”
Thấy Dụ Lâm Hải lại đi tới chỗ máy tính, Phó Vực lên tiếng gọi, rồi không nhịn được cười, than thở: “Rõ ràng là đang ghen mà, đúng là tên thích làm ra vẻ”.
Anh ta đang ăn thì chuông cửa chợt vang lên.
Phó Vực tưởng là phục vụ phòng bèn đi ra mở cửa, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp đang đứng bên ngoài, trong tay là chai rượu, thấy Phó Vực thì chợt sững người, lại liếc sang tấm bảng số phòng.
“Cho hỏi, đây có phải là phòng của anh Phó không?”
“Đúng đó, tôi là anh Phó đó này”, Phó Vực híp mắt, cảm thấy gương mặt trước mắt mình vô cùng quen thuộc: “Cô là ngôi sao Thư Anh nổi tiếng đúng không? Cô mến mộ tôi nên đến đây tìm tôi uống rượu hả?”
Anh từ chối thì bất lịch sự quá, bèn giơ tay định lấy rượu.
Thư Anh nhanh nhẹn tránh tay anh ta, vào trong, nhìn thấy Dụ Lâm Hải đang ngồi trước máy tính thì chân mày mới giãn ra: “Tôi không tìm anh, tôi tìm anh ấy”.
…
Quyền Dạ Khiên chọn một chai Whisky Scotland: “Chai này đi”.
Nam Mẫn nhìn bình rượu quen thuộc đó, vẻ mặt thoáng trở nên mất tự nhiên, cô nhớ Dụ Lâm Hải thích nhất loại rượu này, lúc còn ở dinh thự nhà họ Dụ, trên quầy rượu chỉ có đúng một loại thôi.
Quyền Dạ Khiên nhìn thấy hết những biểu cảm trên mặt Nam Mẫn, trêu ghẹo hỏi: “Sao thế, không nỡ à?”
Nam Mẫn nhếch môi: “Anh thích là được rồi”.
Hai người cầm rượu đến phòng khách cô sắp xếp cho Quyền Dạ Khiên, quản gia Triệu nhìn hai anh em mang theo chai rượu ra, bèn dặn người hầu chuẩn bị mấy món ăn vặt và canh tỉnh rượu, vừa nói với hai người: “Uống ít thôi nha”.
Nam Mẫn cầm hai ly rượu đi tới, khoanh chân ngồi xếp bằng trên thảm với Quyền Dạ Khiên, rót rượu: “Anh hai, mời anh một ly”.
“Anh hai cũng mời em”.
Quyền Dạ Khiên cười chạm ly với cô, trong mắt là vẻ áy náy: “Mấy năm nay anh hai không có ở bên cạnh bảo vệ em, để bé sáu nhà chúng ta chịu nhiều uất ức rồi”.
Anh ta ngửa đầu cạn một ly.
Nam Mẫn không uống ngay, mà nghiêm túc nhìn anh ta: “Anh hai, quyết định của em cứ để mình em chịu trách nhiệm, dù trải qua chuyện gì thì cũng là cuộc đời của em, em không oán không hối, anh cũng không cần phải tự trách bản thân mình”.
“Thế nhưng ánh mắt của em đã không còn rực rỡ như trước nữa rồi”.
Quyền Dạ Khiên đau lòng nhìn Nam Mẫn: “Nam Mẫn cả ngày vui vẻ cười ha ha kia đâu rồi?”
Ánh mắt anh ta chợt hiện lên vẻ sắc bén: “Món nợ này, anh không đòi Dụ Lâm Hải thì đòi ai”.
Nam Mẫn lắc đầu cười khổ, uống cạn ly rượu, cay đến nỗi lè lưỡi.
“Em và Dụ Lâm Hải đã rối thành một đống bùi nhùi. Em cũng không biết phải đòi anh ta thế nào, người ta không thương em, có được rồi thì sao chứ”.
Quyền Dạ Khiên nhíu mày: “Là do mắt tên đó bị mù, xem trân châu là mắt cá! Em gái anh là người con gái tốt nhất trên đời, dù là ai cũng không xứng, Dụ Lâm Hải còn chẳng đủ tư cách xách giày cho em nữa là!”
Anh em bọn họ luôn nhất trí về khoảng cưng chiều em gái này, cũng rất hẹp hòi, nhìn người nào cũng không vừa mắt, cải trắng nhà mình trồng, sao có thể để heo ủi đi mất được?
Nam Mẫn chỉ cười, cô vẫn thấy chuyện may mắn nhất đời mình chính là có được năm người anh này, đó là tài sản quý giá nhất mẹ để lại cho cô trong cuộc sống.
“Không nói đến cái gã đàn ông đáng ghét đó nữa, nếu em đã ly hôn rồi thì chẳng còn quan hệ gì. Lần này trở về, em chỉ có một lý tưởng, đó là quản lý tập đoàn Nam Thị thật tốt, đó là tài sản bố mẹ em khó khăn lắm mới gầy dựng được, không thể để mất trong tay em, tất nhiên càng không thể để Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc phá hủy”, vẻ mặt Nam Mẫn đầy kiên quyết: “Những chuyện rách nát bọn họ làm, em sẽ tính lần lượt từng món nợ một”.
Quyền Dạ Khiên gật đầu: “Bọn anh sẽ không để em chiến đấu một mình, nếu anh đã trở về, Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc sẽ không nhảy nhót được nữa”.
Anh ta lại hỏi: “Đám người định bắt cóc em hôm nọ, nói là Lí Bân cử tới? Là ai thế?”
“Không phải nhân vật máu mặt gì, chỉ là một cậu ấm đời thứ hai và một cô gái mới nổi trên mạng”.
Nam Mẫn kể sơ lại chuyện khúc mắc của mình và nhà họ Lý cho anh ta nghe, bất đắc dĩ thở dài: “Cũng tại em, bỏ đi ba năm, bây giờ con chó con mèo gì cũng dám chạy tới giương oai trước mặt em”.
Cô giơ ly rượu lên, khẽ chạm ly với Quyền Dạ Khiên, nhếch môi: “Em sẽ cho bọn họ biết, ai mới là người làm chủ thành phố Nam này”.
Quyền Dạ Khiên cũng cười lên, cuối cùng sự khí phách của em gái nhỏ cũng đã trở về.
Hai người vừa tán gẫu vừa uống.
Nam Mẫn lau miệng, hỏi Quyền Dạ Khiên: “Không nói về em nữa, anh hai, mấy năm nay anh đã đi rất nhiều nơi đúng không?”
“Ừm”.