Phía bên kia điện thoại, Phó Vực đang lảm nhảm không ngừng.
Nam Mẫn chỉ cảm thấy một cơn bốc hỏa vô danh từ gót chân xông thẳng lên, lồng ngực cũng sắp nổ tung, bóp điện thoại, lạnh lùng một tiếng: “Anh đi chết đi”.
Sau đó tắt máy.
Nam Lâm ở bên cạnh sợ giật mình, thấy sắc mặt Nam Mẫn vô cùng khó coi, không khỏi lo sợ hỏi: “Chị cả, sao thế?”
Gần như ngay sau khi tắt điện thoại, tiếng chuông lại vang lên, không hiện tên của người gọi đến, dãy số đó, Nam Mẫn còn cảm thấy quen thuộc hơn mật khẩu thẻ ngân hàng.
Nam Mẫn cầm điện thoại, tâm trạng phức tạp, cảm thấy nực cười.
Nếu không nhớ nhầm, đây là lần đầu tiên người đàn ông đó chủ động gọi cho cô.
Cô cúi đầu thở hắt ra, cố gắng bình tĩnh, ấn nút nghe.
Khoảnh khắc điện thoại áp bên tai, giọng trầm thấp nghẹn ngào của người đàn vang lên: “A lô”.
Hình như vừa ngủ dậy, giọng hơi lạc đi.
Dụ Lâm Hải ngủ trong xe cả đêm, đúng là vừa mới tỉnh dậy.
Anh muốn gọi cho Nam Mẫn, nhưng tối qua thực sự quá muộn, sợ làm phiền cô, lại không muốn đến khách sạn, anh muốn vừa sáng sớm đã có thể nhìn thấy cô, sau đó lập tức nói rõ với cô.
“Dụ Lâm Hải”, Nam Mẫn chậm rãi đọc ra tên của anh, dường như dùng hết sức lực cả đời kiềm chế tính nóng của mình: “Chúng ta nói chuyện một lúc đi”.
Cánh cửa khu vườn hoa hồng được chậm rãi mở ra, một mình Nam Mẫn đi ra.
Cửa xe được mở ra, Dụ Lâm Hải ngồi bên trong, nhìn cô bước từng bước đi đến, khoảng cách của hai người xích gần lại từng chút.
Hà Chiếu đợi ở trước xe, cung kính chào hỏi Nam Mẫn: “Chào mợ chủ”.
Nam Mẫn dừng bước chân, nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Ai là mợ chủ nhà anh, đừng nhận họ hàng bừa bãi”.
Hà Chiếu ngài ngại hé miệng: “Mời cô lên xe”.
Dụ Lâm Hải đưa tay ra với Nam Mẫn, muốn kéo cô: “Lên đi”.
“Anh dịch vào trong đi”.Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Nam Mẫn không cần anh đỡ.
Dụ Lâm Hải dịch vào trong theo lời cô, Nam Mẫn lên xe và đóng cửa.
Trong khu vườn hoa hồng, Nam Lâm đứng trước bồn hoa đợi Nam Mẫn, thấy cô lên xe, trong lòng hơi lo lắng, hỏi ông K: “Chị sẽ không có nguy hiểm chứ?”
Ông K là người cứng rắn, nhìn về hướng không xa với sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Không sợ, tôi đã sắp xếp rồi, cô chủ không xuống xe, thì xe đó không đi khỏi đây được”.
Nam Lâm gật đầu, Nam Mẫn chỉ nói muốn cô ta đợi một lúc, cô đi gặp người bạn.
Nhưng cô ta nhìn sắc mặt của chị cả, sao cứ cảm thấy không giống như đi gặp bạn, mà như đi gặp kẻ thù cũ.
…
Lúc này cô gái mà anh nhớ nhung cả một đêm ngồi ngay bên cạnh, Dụ Lâm Hải lại căng thẳng một cách khó hiểu, trái tim cũng không kiềm chế được mà đập thình thịch.
“Cô…”
Anh lúng túng lên tiếng, dồn nén đầy một bụng lời nói, đến bên miệng lại biến thành: “Cô ăn gì chưa?”
Tài xế và Hà Chiếu đều đã xuống xe, trong xe chỉ còn lại hai người họ, Nam Mẫn lạnh lùng nhìn anh một cái, vốn không thèm để ý dến anh, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Dụ Lâm Hải hơi xấu hổ, một đại lão kinh doanh bàn chuyện hùng hồn mặt không đổi sắc trên hội nghị quốc tế, lúc này lại trở nên tay chân luống cuống, giống như cậu bé vừa học nói.
“Thời gian có hạn, chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi”.
So với Dụ Lâm Hải, Nam Mẫn mới thực sự có phong cách đại lão kinh doanh, hôm nay cô mặc đồ vest màu đỏ cam, vừa đoan trang thanh lịch lại không mất vẻ trẻ trung, vừa đẹp vừa ngầu.
Trông lạnh lùng, không có chút ấm áp.
“Được”, Dụ Lâm Hải trước nay luôn là người thẳng thắn, thực sự cũng rất ghét đối phương vòng vo, Nam Mẫn đã yêu cầu như vậy thì anh cũng nói thẳng: “Cô có phải là cô bé bị bắt cóc trong rừng rậm mười năm trước không?”
Trái tim bỗng thắt lại, Nam Mẫn cứ tưởng rằng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi anh hỏi câu này, có những ký ức từ lâu không kiểm soát được hiện lên trong đầu.
Cô ép mình nhìn thẳng vào câu hỏi của anh, ánh mắt của anh: “Đúng, năm đó là anh đã cứu tôi”.
Trong lòng Dụ Lâm Hải căng thẳng như dây đàn bị kéo căng.
Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời, nhưng khi suy đoán được người trong cuộc xác nhận, anh vẫn run run, ánh mắt nhìn Nam Mẫn hừng hực bốc hỏa.
Đây là duyên phận thế nào, người mà mười năm trước gặp được trong tình hình đó, mười năm sau lại ngồi bên nhau trong tình huống này.
Bờ môi anh khô khốc, cổ họng ứ nghẹn, nhìn Nam Mẫn sâu sắc: “Cho nên, ba năm trước cô đến bên tôi, gả cho tôi, đều vì trả ân tình tôi cứu cô năm đó?”
Nam Mẫn cũng không trốn tránh, hỏi anh rõ ràng từng chữ: “Anh cảm thấy tôi là loại phụ nữ đơn thuần vì trả ơn thì lấy thân báo đáp sao?”
Ánh mắt Dụ Lâm Hải lóe lên, trong lòng run run: “Vậy cô…”
“Tôi gả cho anh là vì tôi thích anh”.
Thì ra tình cảm dồn nén trong lòng mười năm khi được nói ra lại nhẹ nhõm như vậy, giống như trong lòng có một tảng đá khổng lồ cuối cùng cũng được lấy đi.
Như giải được gánh nặng,
Nhưng khi nghe thấy Nam Mẫn nói ra ba chữ “tôi thích anh”, trái tim của Dụ Lâm Hải giống như một tảng đá lớn đột nhiên nổ tung trong biển lòng của anh.
“Đã từng”, Nam Mẫn lại thêm hai chữ: “Tôi đã từng thích anh. Nói chính xác là yêu thầm anh trong khoảng thời gian rất dài”.
Cả thanh xuân của cô đều trải qua trong tình yêu thầm lặng.
Cảm giác yêu thầm, ban đầu thì ngọt ngào, sau đó dần dần đau khổ, rượu ngọt biến thành trà đắng, còn thanh xuân của cô cũng một đi không trở lại, cuộc hôn nhân thất bại của cô chính là lễ truy điệu của tình yêu thầm.