“Tôi hiểu ý em. Em đang muốn mở rộng đối tượng khách hàng, để có nhiều người đến đây hơn, nhưng em có từng nghĩ tới tình hình kinh tế trước mắt của thành phố Nam không, chắc chỉ có nhóm chúng ta là đủ tiền để học cưỡi ngựa, nói trắng ra là, cưỡi ngựa vẫn là một bộ môn dành cho giới nhà giàu, đốt tiền. Chúng ta buộc phải suy nghĩ đến những khoảng hao phí để nuôi một con ngựa và tiền lời có được, kinh doanh không phải là làm từ thiện”.
Phó Vực trông có vẻ lấc cấc là thế, nhưng bàn để chuyện chính thì anh ta cũng rất nghiêm túc, cũng có quan điểm riêng.
Nam Mẫn nhấp một ngụm trà, giọng không nhanh không chậm: “Từ thiện vì tiếng, làm ăn vì tiền, tôi là một người kinh doanh, tất nhiên lợi nhuận phải đặt lên đầu”.
Cô đưa một bộ tài liệu cho Phó Vực: “Đây là bản thống kê chi tiêu của người ở thành phố Dung, thành phố Bắc và thành phố Nam. Thành phố Bắc là cao nhất, chênh lệch giàu nghèo cũng lớn nhất, thành phố Dung xếp sau, thành phố Nam là thấp nhất trong cả ba thành phố, tốc độ phát triển cũng nhanh nhất. Miếng đất Bắc Giao đó rất đặc biệt, bởi vì nó là điểm tiếp nối của ba thành phố lớn là Dung, Nam và Bắc. Vì thế, anh cũng nên cân nhắc đến mức độ chi tiêu của cả ba thành phố này”.
Nam Mẫn vừa nói, Phó Vực vừa lật tài liệu, nó được thực hiện cực kỳ chi tiết, xem cái hiểu ngay.
“Đúng, cưỡi ngựa từng là một bộ môn dành cho giới nhà giàu đốt tiền, quá cao so với người dân bình thường, nhưng bây giờ chất lượng cuộc sống ngày càng tăng, nhất là đến thế hệ của những người như chúng ta trở thành bố mẹ, ngày càng có nhiều phụ huynh đặt trọng tâm bồi dưỡng vào con cái, từ nhỏ đã cho học cưỡi ngựa và thanh nhạc, ngoại ngữ cũng thế. Thay vì nói là từ quý tộc thành bình dân hóa, thì có thể nói là nó đang chuyển thành nhi đồng hóa”.
Nam Mẫn nói: “Bắc Giao rộng lớn như vậy, chỉ làm trường đua ngựa tư nhân thì quá đáng tiếc, nếu như chúng ta mở rộng ra hơn thì sao? Không có bất kì một giới hạn nào, tất cả mọi người đều như nhau, ai cũng có thể đến đó chơi, để các dự án trở nên đa dạng, bao gồm khu vui chơi thiếu nhi, thư viện, suối nước nóng, làng nướng, nghỉ dưỡng, những thứ giống vậy đều được. Để người dân có thể mua được trải nghiệm cao cấp với mức giá bình dân, trường đua ngựa tư nhân cũng được giữ lại, thế có phải tốt hơn không?”
Phó Vực nghe cô trình bày từ đầu tới cuối, cứ như đang đi học thêm vậy, vừa kinh ngạc, vừa khiếp sợ, lại vui vẻ.
Anh ta “chậc” một tiếng: “Em há miệng to quá thể nhé. Em muốn lấy hết tiền của cả người giàu và người nghèo vào túi mình thế à”.
Nam Mẫn mỉm cười: “Là túi chúng ta”.
Nghe Nam Mẫn nói ra hai từ “chúng ta”, Phó Vực cẩn thận gõ đầu vài cái, anh ta không có bị váng đầu.
“Chuyện này quá lớn, em phải chờ tôi về bàn lại với ông cụ ở nhà đã”.
Nam Mẫn gật đầu: “Tất nhiên là được”.
Phó Vực ngẩng đầu nhìn cô: “Dự án lớn như vậy, chỉ với hai nhà chúng ta, có mạo hiểm quá không, số vốn cho giai đoạn đầu cũng không nhỏ”.
“Ừm. Tôi cũng có cân nhắc đến thực lực của nhà họ Phó rồi mới kéo anh vào hợp tác, nếu anh thấy mạo hiểm, chúng ta có thể tìm thêm một người nữa hợp tác”, Nam Mẫn cũng biết nghe theo lẽ phải.
Hai mắt Phó Vực sáng lên: “Thế thì Lâm Hải…”
“Trừ Dụ Lâm Hải”, Nam Mẫn biết anh ta muốn nói gì, trực tiếp loại bỏ người anh ta chọn.
Phó Vực nói: “Tại sao? Kinh doanh thì cứ kinh doanh thôi, dù xét về vị trí địa lý hay khả năng kinh tế thì tập đoàn Dụ Thị vẫn là sự lựa chọn rất tốt, Lâm Hải cũng có ý hợp tác, thế không phải được rồi ư”.
Nam Mẫn cụp mắt xuống, hờ hững nói: “Tôi không muốn hợp tác với anh ta”.
“Em không tách biệt được công và tư rồi”.
Phó Vực tìm được cơ hội “dạy dỗ” cô một phen: “Làm gì cũng phải đâu ra đó, Lâm Hải không phải là người không phân biệt được công và tư, tôi tin em cũng thế. Em nghĩ xem, nếu ba nhà chúng ta có thể tạo thành liên minh thực lực, thì đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi”.
Nam Mẫn nhíu mày, đang định nói chuyện thì Phó Vực lại lên tiếng: “Em vừa mới quay về Nam Thị xoay đổi tình thế, đây là lúc cần lập uy, theo tôi được biết thì hai người chú của em đấu giá miếng đất Bắc Giao đó để làm sân golf, nếu bọn họ trở về biết em tự động quyết định biến nó thành trường đua ngựa, chắc chắn sẽ bắt tay với hội đồng quản trị khiển trách em, đến lúc đó tôi và Lâm Hải cũng có thể trở thành chỗ dựa của em mà?”
“Anh cho là tôi sợ bọn họ ư?”, Nam Mẫn khinh thường cười lạnh.
Phó Vực nói: “Tất nhiên là không sợ rồi, nhưng có Dụ Thị tham gia vào, đến lúc đó em đối mặt với bọn họ cũng đỡ lo hơn mà? Hơn nữa em so sánh thử xem, tôi với Lâm Hải mà làm việc thì ai đẹp trai hơn”.
Nói chuyện đàng hoàng chưa được mấy câu là anh ta lại bắt đầu mồm mép rồi, Nam Mẫn tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi thèm vào chắc?”
Vả lại, có dáng vẻ nào của Dụ Lâm Hải mà cô chưa thấy.
Phó Vực nhe răng cười: “Yên tâm, tôi với Lâm Hải có thể cầm ba mươi phần trăm mỗi người, em vẫn giữ phần hơn. Đến lúc đó, em là lớn nhất, cậu ấy phải nghe lời em, cảm giác đó thích lắm. Cái gì mệt nhất bẩn nhất tôi đều giao cho cậu ta làm”.
Nam Mẫn cạn lời, nhìn Phó Vực đang nở nụ cười xấu xa: “Hai người là anh em với nhau thật hả?”
“Là anh em mà”, Phó Vực nghiêm mặt nói: “Anh em là dùng để gài bẫy nhau cơ mà? Vì anh em không tiếc cả mạng sống, nhưng vì gái anh em có thể kề dao lên cổ nhau, tình anh em của bọn đàn ông là trọng sắc khinh bạn như thế đấy”.
Nam Mẫn gật đầu, cô cũng có cùng suy nghĩ đó.