Có lẽ Phó Vực là người sở hữu cái miệng quạ đen nhất trên đời.
Điện thoại và WeChat của Dụ Lâm Hải đều bị Nam Mẫn kéo vào danh sách đen, không thể liên lạc được với cô nữa, chỉ có thể mượn cớ trao đổi về dự án trường đua ngựa để đến tập đoàn Nam Thị tìm cô.
Trợ lý tổng giám đốc lại nói: “Tổng giám đốc Nam không đến trụ sở công ty mấy ngày nay rồi”.
Dụ Lâm Hải nhíu mày: “Thế cô ấy đi đâu?”
“Chúng tôi không biết”.
Nhóm trợ lý đều lắc đầu: “Tổng giám đốc Nam luôn bận rộn, lịch trình của cô ấy đều do trợ lý Cố Hoành phụ trách, chúng tôi chỉ làm theo thôi”.
Khó lắm mới liên lạc được với Cố Hoành bên kia thì anh ta cũng dùng giọng điệu máy móc nói: “Giám đốc Dụ, gần đây tổng giám đốc Nam nhà chúng tôi khá bận, chuyện trường đua ngựa đã được giao cho phó giám đốc Tưởng toàn quyền quyết định, lát nữa anh ấy sẽ liên lạc với anh”.
Dự án thành phố Bình đã xong, chuyện cần điều tra cũng đã điều tra rõ ràng rồi, Nam Mẫn cũng điều Tưởng Phàm từ công ty con ở đó về, chịu trách nhiệm giải quyết dự án trường đua ngựa.
Bên này Hà Chiếu vừa mới báo cáo với Dụ Lâm Hải xong thì Tưởng Phàm cũng xuất hiện.
“Giám đốc Dụ, sau này một số vấn đề xây dựng trường đua ngựa sẽ do tôi bàn bạc với anh, mong anh giúp đỡ cho”.
Lần trước cũng nhờ Tưởng Phàm ra mặt, nói cho Dụ Lâm Hải biết sự thật Nam Mẫn đã yêu thầm anh nhiều năm, nên ấn tượng của anh với người này cũng không tệ, không bày ra vẻ mặt lạnh lẽo gì.
Nhưng không biết lần này Tưởng Phàm có bị Nam Mẫn cảnh cáo gì hay không, mà há miệng ngậm miệng gì cũng công việc.
Dù Dụ Lâm Hải nói bóng nói gió thế nào để nghe ngóng thông tin về Nam Mẫn, anh ta cũng ngậm chặt miệng không nói, hoặc là nói lái sang chuyện khác, cuối cùng thật sự không trốn được nữa mới chịu ngả bài.
“Giám đốc Dụ, lần trước vì cái miệng này mà tổng giám đốc Nam đã rất tức giận, điều tôi xuống công ty con. Tôi không dám đụng tới giới hạn cuối cùng của cô ấy nữa đâu, nếu không chắc tôi phải sang Mông Cổ chăn dê, cho ngựa ăn quá”.
Dụ Lâm Hải nghẹn họng, không thể nói được một câu nào, tức giận đi về.
Anh đã nấn ná ở thành phố Nam quá lâu rồi, buộc lòng phải quay về thành phố Bắc.
Trước khi đi anh còn dặn dò Phó Vực: Khi nào Nam Mẫn xuất hiện thì nhất định phải báo cho mình.
Phó Vực “ừm ờ” đồng ý, vừa tắt mắt thì lập tức: “Nói cho cậu mới là lạ đấy”.
Bấy giờ, anh ta đang ngồi trong nhà hàng Thực Vị thưởng thức món ngon, uống rượu, cảm thấy cơ thể và tinh thần thoải mái đến lạ.
Mấy hôm nay bị Dụ Lâm Hải lôi kéo bế quan tu luyện, đúng là khổ không thể tả nổi.
Anh ta cũng không cố chấp, khăng khăng một mực như Dụ Lâm Hải, không đụng phải tường không chịu quay đầu, cậu ấm nhà họ Phó lớn đến từng này tuổi đầu rồi nên hiểu rõ đạo lý “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Nhìn là biết Nam Mẫn không phải người dễ trêu vào, võ công của anh ta không bằng người, kỹ thuật hack cũng không hơn nổi, thì cần gì phải đắc tội cô để tự chuốc lấy nhục về mình?
Chi bằng cứ ôm đùi cô, theo cô lăn lộn, ăn ngon uống ngon, sướng biết bao nhiêu.
Tóm lại, thà đắc tội anh em cũng không đắc tội nữ vương.
Anh ta còn muốn sống thêm vài năm nữa mà.
……
Mấy ngày nay lịch trình của Nam Mẫn trở thành một bí ẩn, cả Bạch Lộc Dư cũng không thể liên lạc với cô, cuối cùng anh ta mới tìm thấy bóng dáng cô trong phòng chế tác của khu vườn Hoa Hồng.
Bước vào trong, một đống bụi mù lập tức đập vào mặt Bạch Lộc Dư, anh ta vội vàng đeo khẩu trang vào.
Nhìn em gái mặt mũi xám xịt, Bạch Thất nhíu mày nói: “Em bế quan mới có mấy ngày mà đã sắp thành tượng đất rồi đấy”.
Nam Mẫn phủi những mảnh vỡ trên người, thoải mái đặt chiếc nhẫn bảo thạch vừa đánh bóng xong vào lòng bàn tay, hài lòng nhếch môi: “Cuối cùng cũng làm xong”.
Bạch Lộc Dư nghiêng đầu xem, chỉ trông thấy trên ngọc thạch màu vàng sáng rỡ đó là hai đóa hoa hồng được khắc rất cẩn thận, trông hết sức sống động, bên dưới hoa hồng là gương mặt nhỏ xíu, cười khẽ, đáng yêu như một công chúa, vô cùng sinh động.
Dưới ánh đèn, dáng vẻ đó lại thay đổi, như nữ vương đội vương miệng, đầy khí phách.
Bạch Lộc Dư nhìn chiếc nhẫn xinh xắn trong lòng bàn tay kia không rời mắt, chậc chậc khen ngợi kỹ thuật điêu khắc thần sầu kia: “Đúng là bậc thầy Ngọc Tâm nổi tiếng trong và ngoài nước, cái kỹ thuật này ấy à, rốt cuộc có chuyện gì mà em không biết làm không vậy?”
“Cũng thường thôi”, Nam Mẫn thổi vụn ngọc trên nhẫn, cong môi: “Hoàn hảo quá thôi mà”.
Bạch Lộc Dư không nhịn được, vui vẻ vuốt chóp mũi cô: “Con bé đáng ghét này”.
Anh ta lại rất vui vẻ, lâu rồi anh ta không được gặp cô em gái đáng ghét này.
Trên bàn vẫn còn một cái móc khóa, chính giữa cũng được khắc một đóa hoa đồng màu đỏ cam. Bạch Lộc Dư chỉ liếc mắt đã nhận ra, đó chính là hai sản phẩm chính trong bộ sưu tập mà trang sức đá quý Nam Thị sắp tung ra.
“Em đích thân điêu khắc thế này, đừng có nói là em định tuyên bố sự xuất hiện của bậc thầy Ngọc Tâm ra nha?”
“Chúc mừng anh, đáp đúng rồi”.
Nam Mẫn cởi tạp dề trên người ra, gói hai thành phẩm lại giao cho Cố Hoành vẫn luôn đứng trông ngoài cửa: “Xong rồi, bảo bộ phận thiết kế chuẩn bị một chút, chụp ảnh quảng bá sản phẩm đi”.
Cố Hoành nhận lệnh rời đi.
Nam Mẫn đóng cửa làm việc vài ngày, mắt đã đỏ ửng lên, người cũng dính dính khó chịu, chỉ muốn đi tắm một cái, sau đó thoải mái đánh một giấc.
Mặc kệ anh nhỏ vẫn còn làu bàu bên tai mình không ngớt: “Rốt cuộc em đang nghĩ cái gì thế, rời khỏi giới lâu như vậy rồi, sao đột nhiên lại muốn quay về khắc ngọc?”
“Ai rời khỏi giới, ba năm trước em chỉ nói bừa là muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian mà thôi, do giới truyền thống ăn không nói có, lôi em ra để đăng bài câu tương tác đấy chứ”.