Tần Giang Nguyên cứng đờ, xấu hổ đứng đó.
Nam Nhã thấy chồng chưa cưới của mình lúng túng bèn tỏ ra không vui, giơ tay chặn Nam Mẫn lại: “Này, chồng tôi đang nói với chị đấy, chị điếc à? Có biết cái gì gọi là tôn trọng không?”
Nam Mẫn bình thản ngước mắt lên: “Gọi tôi là gì?”
Khí thế Nam Mẫn quá mạnh, Nam Nhã nghẹn họng một giây, cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn: “Chị cả”.
Vừa kêu ra một tiếng này, cô ta chỉ hận không thể cắn đứt cái lưỡi mình luôn.
Miệng lại chẳng chịu nghe theo lý trí.
Nam Mẫn “ừ” một tiếng rồi phớt lờ lời nói trước đó của cô ta, chỉ hỏi: “Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Lâm Lâm, cô đi không?”
“Không đi, tôi làm gì có thời gian, hôm nay là ngày đặc biệt, tôi và anh Nguyên đi lãnh giấy đăng ký kết hôn”.
Nói đến chuyện này, Nam Nhã vui vẻ, tỏ ra đắc ý trước mặt Nam Mẫn: “Người từng thích chị, cuối cùng là cưới tôi, chuyện này chỉ có thể nói là do số mệnh sắp đặt. Chị cả, chị đừng đố kị với tôi”.
“Không đâu…”, Nam Mẫn nói: “Chúc cô hạnh phúc”.
Hai người này, một kẻ không thành thật, một người mắt mù, quả là một cặp trời sinh.
Đến với nhau đúng là đúng đắn, tránh gây họa cho người khác.
…
Cố Hoành đến đón Nam Mẫn cùng đến Đại học S.
Đại học S là trường đại học lớn nhất thành phố Nam, cũng là đại học tổng hợp đứng trong top mười cả nước, được tài trợ bởi những học sinh xuất sắc đã tốt nghiệp như Cố Hoành, xanh hóa và các thiết bị ứng dụng đều rất tốt, toát lên sức sống mạnh mẽ.
Nam Mẫn luôn khao khát cuộc sống vườn trường, đây cũng là một điều đầy tiếc nuối trong quá trình trưởng thành của cô.
Lúc nhỏ, cô từng hỏi gia sư đến dạy cho mình là: “Tại sao các bạn nhỏ khác đều có thể đến trường học, em chỉ có thể học ở nhà vậy?”
Giáo viên xoa đầu cô, tiếc nuối nói: “Những đứa bé thiên tài đều là cô đơn”.
Khi ấy, Nam Mẫn không biết thế nào là thiên tài bởi các anh trai đều như thế, cho đến một lần, cô đi tham gia một buổi diễn thuyết học thuật ở Đại học S với bố, nghe đến mức nhàm chán nên mới trốn ra ngoài chơi, vô tình đi vào khoa Toán học, giảng viên nào đó đang đưa ra một đề bài, sinh viên bên dưới đều nhíu mày suy nghĩ, đồng thời kêu gào khó quá.
Khó sao? Cô thấy rất dễ mà.
Bạn nhỏ Nam Mẫn bước vào phòng học, đi lên giảng đường, cầm lấy viên phấn rồi viết đáp án lên bảng, vì không quá cao nên cô vẫn phải đứng trên ghế viết.
Lúc đó, cô chỉ mới mười tuổi, gương mặt bầu bĩnh, mắt to tròn hiện lên vẻ ngây thơ nhìn xuống các anh chị đang ngây người bên dưới.
“Bé con ở đâu đây… Giáo sư, bé giải đúng không?”
Giáo sư vui mừng không thôi, nhân cơ hội dạy dỗ đám học sinh của mình: “Các em nhìn đi, bạn nhỏ người ta có thể giải được mà các em lại lại bó tay, đầu toàn nước à?”
“Em không phải bạn nhỏ”, Nam Mẫn nghiêm túc sửa lại lời giáo sư: “Em đã mười tuổi rồi”.
Mười tuổi, mới mười tuổi!
Các sinh viên bị đả kích, đấm bình bịch vào ngực, sau đó vây lại xung quanh, vê nặn gương mặt Nam Mẫn
“Thần đồng từ đâu đây? Trông hệt như búp bê ấy, đáng yêu quá”.
“Sao đứa nhỏ này có thể thông minh tới mức đó nhỏ. Thiên tài bé nhỏ, IQ của em bao nhiêu?”
“Em gái à, có thể chia một nửa sự thông minh của em cho chị được không?”
Cuối cùng vẫn là bố cô xuất hiện kịp thời, ôm con gái sắp bị vò thành bánh bao thoát khỏi đó.
Về đến nhà, Nam Mẫn kể với mẹ chuyện mình trải qua hôm nay: “Mẹ ơi, các anh chị đó ngốc lắm, đề toán đơn giản như thế mà cũng không giải được, đúng là phát triển vô ích, họ ăn hồ dán để lớn à?”
Bà Lạc Nhân điểm nhẹ vào đầu mũi cô đáp: “Không phải bạn nhỏ nào cũng may mắn như con, đầu thai vào bụng mẹ, thừa hưởng gen vừa hoàn hảo vừa ưu tú của mẹ con, đây là trí thông minh mẹ cho con đấy, đừng ra ngoài mà đắc ý, biết chưa?”
Nam Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến những chuyện lúc nhỏ, cảm thấy buồn vu vơ.
Hôm nay có khá nhiều sinh viên tốt nghiệp đang chụp ảnh, trong khuôn viên trường chật kín sinh viên mặc đồ, đội mũ cử nhân, nắng chói chang chiếu lên từng gương mặt khiến nó đỏ ửng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ hạnh phúc và niềm vui của mỗi người.
Khắp nơi đều tràn ngập hơi thở tuổi trẻ.
“Chị, sư huynh, mọi người đều rồi”.
Nam Lâm mặc bộ đồ cử nhân giống áo choàng, chạy đến chỗ Nam Mẫn, khuôn mặt thanh tú tràn đầy nét cười.
Nam Mẫn khẽ cười, giúp cô ấy lau mồ hôi trên chóp mũi, ném chìa khóa xe cho cô ấy rồi chỉ vào chiếc BMW màu trắng bên cạnh nói: “Quà tốt nghiệp của em”.
Nam Lâm cầm chìa khóa xe trong tay, sửng sốt: “Cho em thật sao?”
Cố Hoành ở bên cạnh cười: “Còn giả được sao, hôm nay tôi tự mình đi lấy xe đó, thích không?”
Sao có thể không thích cho được?
“Món quà này cũng quá quý…”, Nam Lâm cảm thấy tay mình nặng trịch: “Hơn nữa, em vẫn chưa biết lái xe”.
Nam Mẫn nói: “Không biết lái thì đi học! Hôm nào đó bảo sư huynh của em dẫn đi đăng ký một lớp học lái xe rồi thi lấy bằng”.
Cố Hoành cười: “Tôi đã đăng ký giúp cô rồi”.
Mọi việc đã được sắp xếp vô cùng rõ ràng.
Nam Lâm còn có thể nói gì nữa, chỉ đành ngây ngô cười.
Bạn cùng phòng của cô ấy sờ chiếc BMW rồi nhìn bạn của mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Nam Lâm, chị cậu có tiền, đúng là hào phóng nha, đã đẹp như tiên trên trời rồi mà khí chất cũng không hề tệ”.
Nam Lâm vô cùng tự hào, cô ấy chưa từng nở mày nở mặt như thế.