Khóe môi anh bất giác hiện lên nụ cười khổ: “Tôi đâu phải là kẻ ngốc, sao có thể mơ tưởng rằng bị đánh một trận thì sẽ được quyền ép em kết hôn với mình. Dù có kết hôn, cũng phải là em cam tâm tình nguyện, tình cảm là quả dưa hái xanh không ngọt, điều này tôi biết”.
Anh cũng biết tự hiểu lấy mình đấy chứ.
Nam Mẫn nghe anh nói thế thì có thêm chút kiên nhẫn: “Thế anh muốn tôi làm cái gì?”
“Tôi chỉ muốn em tin tưởng tôi một lần”.
Ánh mắt Dụ Lâm Hải hết sức kiên quyết nhìn cô, trong vẻ kinh ngạc của Nam Mẫn, anh trịnh trọng nói: “Tôi không lén lút hẹn hò với cô gái nào cả. Đêm qua tôi uống rượu ở quầy bar Thủy Vân Gian, Thư Anh chủ động tiếp cận tôi, khi đó tôi uống hơi nhiều, suýt chút nữa nhận nhầm cô ta là em, sau khi tỉnh táo lại thì thấy hơi có lỗi, mới dặn bartender tính hết mọi chi phí của cô ta cho phòng 77. Tôi không ngờ sau đó cô ta lại mang rượu lên tận phòng, tôi nói tôi không có hứng thú làm quen kết bạn gì với cô ta, mời cô ta đi. Ngoài ra, tôi chẳng nói thêm một câu dư thừa nào với cô ta hết. Tối hôm đó Phó Vực cũng ở trong phòng 77, em không tin thì cứ hỏi cậu ta, hoặc là kiểm tra máy quay trong khách sạn”.
Nam Mẫn nghe xong có chút ngẩn ngơ, anh giải thích hết nửa ngày cô mới kịp phản ứng lại là anh đang nói cái gì.
“Đó là điều kiện mà anh muốn tôi đồng ý ư? Tin tưởng anh hả?”
Dụ Lâm Hải nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết, bây giờ độ tin cậy của em với tôi có thể nói là bằng không. Tuy tôi không phải là người tốt gì, cũng không phải là một người đàn ông tốt, nhưng tôi có thể thề với em, tôi chưa từng lừa gạt em, dù là trước kia hay là bây giờ. Sau này tôi cũng sẽ không lừa em”.
Nam Mẫn nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô chợt lóe lên những tia sáng.
Cô đã đồng ý cho anh ra điều kiện, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chờ anh làm khó dễ, nhưng không ngờ anh chỉ muốn cô tin tưởng mình, lại càng không ngờ anh sẽ giải thích với mình chuyện tối hôm qua.
Nhưng anh nói không sai chút nào, tuy anh không phải một người đàn ông tốt, nhưng chưa từng lừa gạt cô.
Dù là chuyện anh không yêu cô, trong lòng anh vẫn luôn có hình bóng người con gái khác. Hay là chuyện anh ở cùng Trác Huyên vào ngày kết hôn, tất cả đều quang minh chính đại, nói thẳng cho cô biết, không hề lo lắng cô sẽ khổ sở, hay tan nát cõi lòng, bởi vì anh chưa từng quan tâm đến cảm nhận của cô.
Thật ra anh hoàn toàn không hiểu, từ đầu đến cuối, điều cô để ý không phải là anh có lừa mình hay không, mà là anh có yêu cô hay không.
Nam Mẫn cảm thấy lòng mình chua xót, nhưng cô không muốn cho người đàn ông này nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình thêm lần nào nữa.
Cô thản nhiên mở miệng: “Anh có biết tại sao cô ta lại cầm chai rượu lên tận phòng tìm anh không?”
Dụ Lâm Hải lắc đầu.
“Bởi vì anh đã để lộ số phòng. Dù anh có thuận miệng nói ra hay không, thì trong mắt phụ nữ vẫn là một lời ám chỉ”.
Nam Mẫn nhìn Dụ Lâm Hải nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu thì hết sức bất đắc dĩ nói: “Nói như anh, thì nếu tối qua có phóng viên chụp được bức ảnh người đẹp Thư Anh nửa đêm gõ cửa phòng anh, bản thân anh lại ra mở cửa, khi tin tức đó được tung ra, anh cảm thấy với những lý do anh nói trước đó, người ngoài có tin tưởng hay không?”
Dụ Lâm Hải nhướng mày: “Tôi không quan tâm đến cách nhìn của người ngoài”.
Anh chỉ cần biết cô có tin tưởng mình hay không thôi.
“Tôi biết anh không quan tâm, nhưng miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, huống chi anh còn không phải là người bình thường, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Dụ Thị”.
Giọng Nam Mẫn có vẻ trầm xuống: “Là đối tác, tôi rất tin tưởng vào nhân phẩm của giám đốc Dụ, nhưng cùng một lý do đó, là đối tác của nhau, tôi mong giám đốc Dụ có thể cẩn thận hơn một chút, đừng để bị kẻ khác dây vào”.
Cô nói mình tin anh, nhưng với thân phận của hai đối tác làm ăn, chứ không phải là thân phận vợ cũ của anh.
Dụ Lâm Hải mím môi, sau đó nói: “Tôi còn một điều kiện nữa”.
Dụ Lâm Hải há miệng, gương mặt bình tĩnh của Nam Mẫn lập tức tối đen.
Cô phụng phịu nói: “Dụ Lâm Hải, anh đừng có được đằng chân lại lên đằng đầu. Anh đã nói chỉ cần tôi đồng ý một việc thôi cơ mà?”
Dụ Lâm Hải nói: “Em đã nói rồi. Chỉ cần không nhắc đến việc kết hôn, không nhắc đến việc làm hòa thì tôi có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì mà”.
“…”, Nam Mẫn hận không thể cho anh một đấm tỉnh người.
Anh lại moi móc vào lỗ hổng của ngôn từ để chui vào.
Thương nhân đều là những kẻ xảo trá.
Nam Mẫn liếc mắt, lẳng lặng nhìn anh, Dụ Lâm Hải cũng không hề yếu thế hơn chút nào, thua người không thua khí thế, hai người đối diện, mắt to trừng mắt nhỏ thật lâu, Nam Mẫn mới chuyển tầm mắt đi.
Cô thầm mắng Quyền Dạ Khiên dưng không lại tìm phiền phức về cho mình, xoa đầu ngón tay, chậm rãi nói: “Thế thì giám đốc Dụ nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, tuy con người tôi vẫn luôn nghĩ thua thiệt là một điều may mắn, nhưng nếu người nào đó xem tôi là kẻ vung tiền như rác để bắt nạt tôi, thì chắc chắn là không thể, khiến tôi phải nổi nóng thì sẽ mất nhiều hơn được đấy”.
Nhận ra sự uy hiếp trong giọng nói của cô, Dụ Lâm Hải khẽ cười: “Tổng giám đốc Nam đừng căng thẳng quá, tôi sẽ không há miệng quá rộng, tôi bảo đảm việc tôi muốn tổng giám đốc Nam làm đều nằm trong khả năng của em”.
Nam Mẫn hừ khẽ, không hề tin tưởng.