Sau đó nửa đường bị Đoạn Di tóm gọn gáy cậu con trai đang định gây họa.
Thịnh Vân Trạch nhướn mày. Đoạn Di toát mồ hôi lạnh, nhỏ giọng cảnh cáo Thịnh Tịch: “Không phải đã dặn con rồi sao, không được gọi bừa người khác là bố!”
Thịnh Tịch ngây thơ nhìn cậu: “Nhưng mà đó là bố mà, đâu phải người khác đâu.”
Đoạn Di cảm giác mồ hôi lạnh trên trán mình sắp chảy xuống cằm: “Bây giờ cậu ấy chưa phải là bố con.”
Ánh mắt Thịnh Vân Trạch lướt từ Đoạn Di đến Thịnh Tịch đang được cậu bế trên tay, rồi lại dừng ở Thịnh Minh đang đứng bên chân.
Hai khuôn mặt y đúc nhau, đều dùng ánh mắt long lanh như cún con nhìn hắn chằm chằm.
Tiếng “bố” mà Thịnh Tịch gọi tuy không lớn, nhưng lại vang dội như sấm, giống như dư âm ba ngày không dứt.
Giáo thảo năm nay mười bảy, đời còn chưa kịp bắt đầu, vừa mới hẹn hò, vợ chưa kịp gọi một tiếng, đã lên chức bố rồi.
Cả người cứng đờ, đồng tử rung chuyển dữ dội.
Tưởng Vọng Thư vừa bước vào đã chứng kiến cảnh tượng này.
Đoạn Di đứng hình ở cửa, Thịnh Vân Trạch đông cứng trên ghế sofa, còn cậu ta chẳng hiểu chuyện gì, cười hề hề hỏi:
“Sao đứng im ở cửa thế? Định canh cửa cho bọn tớ hả? Ê, đây có phải là hai đứa nhóc nhà họ hàng cậu dẫn về chơi không?”
Rồi cúi đầu nhìn Thịnh Minh và Thịnh Tịch.
Đồng tử rung chuyển!
Vòng tuần hoàn của lịch sử!
Tưởng Vọng Thư run rẩy chỉ vào Đoạn Di, rồi lại run rẩy chỉ vào Thịnh Vân Trạch, run run nói: “Hai người…nhanh vậy?”
Đoạn Di bụm mặt: “Nhanh cái em gái cậu! Tớ đẻ ra được chắc!”
Khoan, hình như là đẻ được.
Vội vàng sửa lời: “Cậu nghĩ cho kỹ đi, tớ với hắn mới mười bảy, sang năm mới mười tám, đào đâu ra hai đứa con năm tuổi!”
“Mẹ kiếp!” Tưởng Vọng Thư rốt cuộc hoàn hồn sau cơn chấn động, hét lên một tiếng kinh thiên động địa.
Mấy người đi theo sau Tưởng Vọng Thư cũng lần lượt chiêm ngưỡng Thịnh Minh và Thịnh Tịch một lượt, đều đồng thanh thốt lên “Ôi đệt!”.
Tưởng Vọng Thư sắp xếp cho họ vào trong: “Giản Kiều với Nam Dã còn chưa đến, cậu kiếm chỗ ngồi trước đi.”
Đoạn Di thầm nghĩ, mình ngồi chỗ nào bây giờ? Cũng ngại thật đấy, dắt theo hai đứa nhỏ thế này.
Ngay sau đó, hai cậu con trai lớn nhỏ níu lấy góc áo, ra sức ám chỉ Đoạn Di ngồi cạnh Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Tịch hoạt bát hơn một chút, thậm chí còn đưa tay chỉ vào vị trí bên cạnh ghế sofa của Thịnh Vân Trạch: “Mẹ… à không, anh, chúng ta ngồi đây đi.”
Đoạn Di: “Còn biết điều đấy.”
Cậu ngẩng đầu liếc Thịnh Vân Trạch, thân thể hắn ta vẫn còn đang đông cứng như hóa đá.
Đoạn Di vừa ngồi xuống, hai đứa nhỏ lập tức nối đuôi theo sau.
“Ê, sao cậu cứ nhìn tôi mãi thế? Không nói gì à?” Đoạn Di mở lời, sau đó ngăn cản Thịnh Tịch đang len lén định chui vào lòng Thịnh Vân Trạch: “Đừng quậy…anh, anh, anh…”
Suýt nữa thì thốt ra “ba con” rồi, Đoạn Di vội vàng rẽ ngang, thở phào nhẹ nhõm: “Con ngồi yên đi.”
Đôi mắt Thịnh Tịch long lanh: “Vậy con ngồi cạnh anh này được không?”
Nói xong, vội vàng nhìn sang Thịnh Vân Trạch.
Cuộc đời mười bảy năm của Thịnh Vân Trạch đang phải đối diện với cơn khủng hoảng chưa từng có.
Tay Thịnh Tịch đã chạm vào áo Thịnh Vân Trạch, hắn như bừng tỉnh, bất ngờ ôm lấy cậu bé, bế lên.
Thịnh Vân Trạch quay đầu nhìn Đoạn Di: “Tối qua nhận điện thoại của tớ là chúng nó à?”
Đoạn Di: “Chính là thằng nhóc đang được cậu bế đấy.”
Cậu tiếp tục giữ vững lập trường: “Là con của họ hàng, bạn bè tớ đấy.”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên hỏi: “Tên là gì?”
Đoạn Di: “…”
Cũng may Thịnh Vân Trạch không hỏi kỹ tên hai đứa nhỏ, chỉ thuận miệng hỏi tiếp: “Ai là anh, ai là em?”
Đoạn Di lên tinh thần: “Cậu đoán xem!”
Ngoại trừ nốt ruồi lệ ở đuôi mắt, một đứa bên trái một đứa bên phải, thì trước mười tuổi, hầu như không ai phân biệt được Thịnh Minh và Thịnh Tịch.
—— Hoạt bát là em, ngoan ngoãn là anh.
Câu nói này chẳng hiểu sao lại xuất hiện trong đầu Thịnh Vân Trạch.
Hắn véo má Thịnh Tịch: “Vậy đây là em?”
Đoạn Di = O =!
“Sao cậu đoán một cái trúng luôn vậy!?”
Thịnh Vân Trạch độc miệng: “Cấu tạo não của tớ khác cậu.”
Thịnh Tịch gật đầu phụ họa, Đoạn Di không dám cãi Thịnh Vân Trạch, nhưng mà chẳng lẽ không thể bắt nạt con trai mình một chút được à? Lập tức nổi giận: “Thái độ của con là sao hả? Tin ba hất cả hộp sữa bột của con lên không?”
Thịnh Tịch cười khanh khách, vội vã vùi mặt vào lòng Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Tịch có vẻ bám Thịnh Vân Trạch hơn.
Nhưng Thịnh Minh thì bám Đoạn Di hơn, tuy cũng muốn đến làm nũng với Thịnh Vân Trạch, nhưng cân nhắc một hồi, cậu bé vẫn muốn được Đoạn Di ôm hơn.
Cậu bé lắc lư hai chân, len lén nhìn Thịnh Vân Trạch, rồi lại lén nhìn Đoạn Di.
Nhân viên phục vụ thấy trong phòng còn có hai đứa trẻ năm tuổi, rất chu đáo mang lên hai bát sữa bột, cho hai bé lót dạ trước.
Thịnh Tịch lập tức không cần Thịnh Vân Trạch nữa, chạy lon ton đến bên cạnh Đoạn Di, ngoan ngoãn ngồi xuống: “A…”
Đoạn Di bưng bát sữa: “Lớn rồi còn cần đút?”
Thịnh Tịch làm nũng: “Anh cũng được đút, con cũng muốn!”
Đoạn Di múc một muỗng: “Nhanh ăn đi, đừng để dính vào áo, tối về ba lười giặt lắm.”
Thịnh Vân Trạch nghiêng đầu nhìn sang.
Vừa nghe Đoạn Di ba hoa chích chòe: “Hai đứa nhìn giống anh này lắm đấy, cho nên không được ngồi cạnh nhau đâu, ba người giống hệt nhau ngồi cạnh nhau sẽ bị biến mất đấy.”
Thịnh Vân Trạch chen vào: “Cậu vẫn chưa xóa cái trò chơi ngốc nghếch đấy à?”
Đoạn Di ấm ức phản bác: “Gì mà trò chơi ngốc nghếch chứ, là trò chơi trí tuệ cực kỳ bổ ích nhé! A, há miệng nào, Thịnh Tịch! Ăn xong thì đừng có chạy lung tung!”
Thịnh Vân Trạch giúp cậu một tay, phớt lờ thao tác ngu ngốc vừa gọi thẳng tên Thịnh Tịch của Đoạn Di.
Trong lòng không khỏi cảm khái “Vợ mình ngốc như vậy thì phải làm sao?”.
Cảm khái xong, đưa tay bế Thịnh Tịch về, đặt lên đùi mình.
Tuy trong lòng đã mơ hồ đoán được, nhưng khi nghe thấy Đoạn Di gọi “Thịnh Tịch”, nhịp tim hắn vẫn như trống đánh, ồn ào muốn điếc tai.
Thịnh Tịch ngoan ngoãn ngồi trên đùi Thịnh Vân Trạch, ngẩng đầu nhìn hắn.
Thịnh Vân Trạch lúc này mới quan sát kỹ khuôn mặt hai đứa trẻ, đúng là rất giống hắn.
Hơi tiếc nuối.
Thịnh Vân Trạch khinh thường bĩu môi.
Kỳ thực, hắn mong hai đứa con trai của mình giống Đoạn Di hơn một chút, mũm mĩm, giống như bánh trôi bánh chay.
Nhưng hai đứa nhóc cũng không phải không giống Đoạn Di, vẻ mũm mĩm cũng khá giống, má phúng phính mềm mại, lông mi dài, sống mũi cao thẳng nhỏ nhắn giống hệt Đoạn Di.
Thịnh Tịch cũng đang quan sát Thịnh Vân Trạch, đánh giá một hồi, cậu bé nhỏ giọng gọi: “Ba!”
“Ừ.” Thịnh Vân Trạch cụp mi mắt, không rõ đang suy nghĩ gì, nhưng cũng mặc nhận cách gọi của Thịnh Tịch.
Thịnh Tịch vui mừng khôn xiết, cậu nhóc nắm chặt áo hắn, cười toe toét, hai chân nhỏ cũng đung đưa không ngừng.
Thịnh Vân Trạch trong lòng có vô số câu hỏi muốn nói, hắn đè thấp giọng, chọn ra câu hỏi muốn hỏi, cấp thiết nhất, cũng là nhất định phải biết: “Sao hai đứa lại ở đây?”
Thịnh Tịch: “Chú Hà nói ngủ dậy sẽ gặp được mẹ.”
Tim Thịnh Vân Trạch giật thót: “Ngủ dậy?”
Thịnh Tịch: “Ba đi lâu lắm rồi, mãi không thấy về, anh đưa con đi tìm chú Hà, chú Hà bảo chúng con lên giường ngủ.”
Cậu bé nói chuyện giống như chim sẻ con, líu lo không ngừng, nhưng logic rất rõ ràng: “Lúc con và anh mở mắt ra thì đã thấy mẹ rồi, nhưng mẹ lại bé tí xíu, ba cũng bé tí xíu luôn.”
Thịnh Vân Trạch càng thêm nghi hoặc: “Chú Hà là ai?”
Thịnh Tịch đáp: “Chú Hà nói, ba sẽ nhớ ra chú ấy là ai.”
Thịnh Vân Trạch nhíu mày.
Thịnh Tịch lắc đầu quầy quậy tiếp tục nói: “Anh giỏi lắm nha, ở nhà chúng con đều ngoan ngoãn. Nhưng mà gần đây con gầy đi đó, bao giờ thì ba mẹ về nhà vậy?”
Thịnh Vân Trạch nhấc bổng cậu bé lên, tròn vo như vậy, không biết là gầy chỗ nào, thuận miệng hỏi: “Về nhà?”
Thịnh Tịch nhìn Thịnh Vân Trạch: “Là ba nói mà.”
Cậu bé lặp lại: “Ba nói phải đi đến một nơi rất xa, kêu con và anh ở nhà đợi, nhưng mà chúng con đợi lâu lắm rồi, ba mãi không thấy về.”
Thịnh Vân Trạch đánh trống lảng: “Nhóc dám gọi thẳng anh là ba, không sợ anh coi nhóc là đứa nhỏ thần kinh à?”
Thịnh Tịch hùng hồn: “Không sợ, ba rất thông minh, chắc chắn là không giấu mẹ quá một giây đâu, chi bằng con khai thật ra cho rồi. Thú nhận thì khoan hồng, chống đối là nghiêm trị! Ba nói thế mà.”
Thịnh Vân Trạch bật cười bất đắc dĩ: “Con hiểu mẹ mình thật đấy.”
Thịnh Vân Trạch còn muốn hỏi thêm, thì Đoạn Di đã lau miệng xong cho Thịnh Minh, bảo cậu bé tự tìm chỗ chơi.
Chưa chạy được hai bước, cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, sau đó là giọng nói như chết lặng của Nam Dã: “Đoạn Di! Tưởng Vọng Thư nói cậu mang thai rồi! Cậu, mẹ kiếp, cậu mang thai rồi? Mẹ kiếp nó lừa tớ đúng không? Alpha làm sao mang thai được!”
Sau đó, vừa nhìn thấy mặt Thịnh Minh, Nam Dã sững người: “Cậu sinh rồi!?”
Đoạn Di cạn lời, bĩu môi: “Tớ mang thai mười giây chắc? Sinh nhanh như vậy luôn à? Cậu cũng tin lời Tưởng Vọng Thư được á?”
Nam Dã sợ hãi biến sắc: “Vậy cậu giải thích thế nào, sao đứa nhỏ này lại giống Thịnh Vân Trạch như vậy hả?!”
Đoạn Di: “Con của họ hàng tớ mà, hỏi tớ, tớ biết sao giờ? Nó muốn giống Thịnh Vân Trạch thì tớ biết làm thế nào?”
Rồi chột dạ bổ sung một câu: “Có lẽ là trùng hợp…”
Thịnh Minh nghiêng đầu, kéo kéo tay áo Đoạn Di: “Anh này là ai vậy?”
Cậu bé hỏi Nam Dã.
Nam Dã sợ hãi, lập tức kêu lên: “Đậu… quỷ dị thật, Đoạn Di cậu không thấy quỷ dị à, sao lại có đứa nhỏ nào giống Thịnh Vân Trạch như vậy chứ? Gấp đôi cái bản mặt đáng ghét!”
Tưởng Vọng Thư cười trên nỗi đau của người khác: “Đây là bạn trai cũ của anh nhỏ nhà cậu đấy, phải gọi một tiếng anh dâu cũ.”
Mặt Thịnh Minh lập tức lạnh xuống, vẻ cay nghiệt y hệt Thịnh Vân Trạch: “Chào chú.”
Chàng trai trẻ mười tám tuổi bỗng chốc thành chú, điều quan trọng là Thịnh Minh lại gọi Tưởng Vọng Thư là anh.
Nam Dã tức đến mức nhảy dựng lên, chưa từng thấy đứa nhỏ nào thay đổi sắc mặt nhanh như vậy: “Mẹ kiếp, chắc chắn là con ruột của Thịnh Vân Trạch rồi!”
Tưởng Vọng Thư cười đến mức suýt chút nữa lăn ra đất.
Đoạn Di có chút kinh ngạc, bế Thịnh Minh lên: “Con chưa từng gặp Nam Dã sao?”
Thịnh Minh lắc đầu: “Chưa ạ.”
Đoạn Di có chút không nhớ rõ chuyện ở thế giới song song nữa, mà bây giờ, cũng không biết nơi đó có phải là thế giới song song hay không.
Chẳng lẽ sau này Nam Dã không còn liên lạc gì với cậu nữa?
Hay là cậu ta đã ra nước ngoài phát triển?
Không lý nào, mười mấy năm không liên lạc, không thể nào như vậy.
Nhưng mà quay đầu nhìn lại, Thịnh Minh ở thế giới kia cũng chỉ mới năm tuổi.
Đoạn Di lại không chắc chắn rốt cuộc bản thân đã sống ở nơi đó mười mấy năm hay chưa.
Hình như trí nhớ cậu có chút vấn đề rồi.
Nam Dã rất có thành kiến với Thịnh Minh.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Thịnh Minh còn có thêm một người nữa, thì thành kiến của cậu ta đã lên đến đỉnh điểm.
“Thật sự không phải con trai của Thịnh Vân Trạch sao?” Nam Dã nhìn chằm chằm Thịnh Tịch: “Còn là sinh đôi nữa chứ!?”
Tưởng Vọng Thư bĩu môi: “Chứ tớ phải nói thế nào đây, chẳng lẽ cậu không thấy hai đứa nhỏ có chút giống Đoạn Di lúc nhỏ à?”
Nam Dã: “Tớ phát hiện ra rồi, xin cậu đừng nhắc nhở tớ.”
Tưởng Vọng Thư cảm khái: “Trốn tránh không phải là cách giải quyết tốt nhất, chi bằng cứ đối mặt với sự thật đi.”
Trong lòng Nam Dã không được tự nhiên cho lắm: “Sự thật gì? Sự thật là Đoạn Di là Alpha, không thể sinh con được.”
Tưởng Vọng Thư dùng vẻ mặt đầy thâm sâu nhìn Nam Dã: “Cậu bạn trẻ, cậu còn quá non và xanh lắm.”
Mọi người cũng gần như đến đông đủ.
Đoạn Di ngồi bên cạnh Thịnh Vân Trạch, thấy bạn trai mình tâm sự nặng nề, tưởng là Thịnh Tịch làm phiền hắn ta.
Vội vàng lôi Thịnh Tịch ra khỏi người hắn, nhỏ giọng cảnh cáo: “Ba đã dặn rồi, đừng có bám lấy bố con nữa.”
Thịnh Tịch ôm cổ Đoạn Di làm nũng, bụng réo lên: “Con đói.”
Đoạn Di đặt cậu nhóc ngồi lên đùi, quay sang hỏi Thịnh Minh: “Con muốn ăn gì?”
Thịnh Minh chống cằm: “Con cũng muốn ngồi lên đùi!”
Đoạn Di: “Hai đứa muốn đè chết ba hả?”
Thịnh Minh sáng mắt lên, mục đích đã đạt được, lập tức leo lên người Thịnh Vân Trạch: “Vậy con ngồi đùi bố!”
Đoạn Di = O =!
Con gọi ai là bố vậy? Không có chút ăn ý mẹ con nào hết vậy! Nói tốt là phải giữ bí mật cơ mà!
Cậu cứng đầu giải thích: “Hai đứa nhỏ nhà họ hàng tớ nó bị thế đấy, gặp ai cũng thích gọi bố.”
Lúc này, Thịnh Tịch không chút lưu tình vạch trần cậu: “Mẹ ơi con muốn ăn cái này?”
Thịnh Vân Trạch nhếch mép: “Gặp cậu thì gọi là mẹ?”
Đoạn Di: “…”
Hai đứa nhóc thối này quả nhiên là con ruột của Thịnh Vân Trạch mà!