“A… Chân đau quá!”
Đoạn Di uể oải nằm úp sấp trên bàn.
Hách San San lấy đầu bút chọc cậu: “Đoạn ca, tối nay có tiết thầy Bắc đó. Cậu làm xong bài kiểm tra vật lý chưa?”
“Chưa, chân tớ đau!” Đoạn Di rên rỉ, cố gắng gây sự chú ý của bạn trai mình.
Và cậu đã thành công. Thịnh Vân Trạch ngồi cạnh khẽ dừng bút, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cậu.
Hách San San ngây thơ hỏi: “Sao chân lại đau vậy?”
Đoạn Di im bặt.
Một lúc sau, cậu lại lên tiếng, than thở: “Tóm lại là đau, không đi nổi, cũng chẳng làm bài tập được. Tối nay thầy Bắc mà thấy tớ chưa làm bài, kiểu gì cũng bắt tớ ra cuối lớp đứng nghe giảng cho xem! Đau chết mất, tớ đứng không nổi đâu!”
Hách San San lắc đầu: “Đoạn ca ơi, tớ phải nói là cậu dùng tay viết bài tập chứ không phải dùng chân nhé! Nhưng mà… nhìn cái mức độ hoàn thành bài tập của cậu, nói cậu dùng chân viết thì cũng không phải là hoàn toàn vô lý đâu.”
Nói rồi, cô nàng tỏ vẻ thương cảm: “Hay là để tớ chép cho cậu một môn nhé?”
Là con gái rượu duy nhất được Đoạn ca công nhận, lòng hiếu thảo của Hách San San có thể nói là cảm động trời đất, việc giúp Đoạn Di chép bài cũng chẳng phải lần đầu. Cô nàng đã luyện được kỹ năng sao chép chữ viết của Đoạn Di đến mức y như đúc, đặc biệt là các từ tiếng Anh – bài tập về nhà mà Hách San San đã giúp Đoạn Di “hoàn thành” nhiều nhất.
Đang định lấy bài kiểm tra của Đoạn Di thì Thịnh Vân Trạch đã nhanh tay hơn một bước, cầm lấy tờ giấy.
Hách San San ngơ ngác thốt lên: “Ơ?” Cô trơ mắt nhìn tờ bài kiểm tra vật lý bay qua trước mặt, rơi xuống bàn của Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di hé mắt, thấy Thịnh Vân Trạch liếc nhìn mình rồi lạnh lùng nói: “Tớ làm cho cậu.”
Cậu bạn đầu đinh đứng xem từ nãy đến giờ há hốc mồm, thốt lên một câu: “Toang rồi!”
…
Mười phút trôi qua.
Đầu đinh vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu không ngừng tua lại cảnh tượng Thịnh Vân Trạch dịu dàng với Đoạn Di. Cậu ta lặp đi lặp lại một câu với bất cứ ai bước vào lớp học bài: “Đoạn ca bỏ bùa bí thư Thịnh rồi!”
Phương Vân vừa ngồi xuống, đầu đinh đã vội túm lấy góc áo cô nàng, nước mắt lưng tròng: “Cậu biết tớ vừa nhìn thấy cái gì không?”
Phương Vân vừa từ nhà đến trường, vội vàng chạy vào lớp học bài, thở hổn hển, tiện tay ném chiếc mũ len lên bàn, thay bộ đồng phục vào: “Tớ thấy tuyết rơi trên đường về đấy!”
Đầu đinh vốn chẳng bao giờ để ý đến những gì Phương Vân nói, tự mình thao thao bất tuyệt: “Bí thư Thịnh đang làm bài tập cho Đoạn ca đấy!”
Phương Vân sững người, quay sang nhìn Đoạn Di. Cậu đang nằm dài trên bàn nghịch tay áo của Thịnh Vân Trạch, chốc chốc lại chọc vào cây bút trên tay hắn. Thịnh Vân Trạch bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu, liếc mắt nhìn rồi cúi đầu tiếp tục viết. Cách hai người tương tác tự nhiên đến mức… thậm chí có thể nói là thân mật.
Cô nàng nhún vai: “Hai người họ lúc nào chả tốt với nhau.” Phương Vân lôi từ trong cặp ra một xấp bài kiểm tra dày cộp, ném “bịch” một tiếng lên bàn.
“Lúc trước không thấy rõ ràng lắm, hôm nay nhìn kĩ thì thấy kỳ kỳ. Giống hệt một cặp đôi ấy.” Đầu đinh cảm thán, sau đó liếc sang bài của Phương Vân, kinh ngạc hỏi: “Cậu làm hết rồi?!”
“Còn một bài ôn tập chuyên đề về phần điền từ tiếng Anh nữa. Chết tiệt, bực chết mất, nghỉ hai ngày mà giao tận 24 bài kiểm tra, độc ác quá thể!”
Đầu đinh lập tức quên béng chuyện bát quái, nịnh nọt nói: “Chị ơi, cho em chép ké bài sinh với! Sinh em chưa làm bài nào hết! À, hóa cũng cho em chép với…”
Trên hành lang, đám con trai lớp 2 đang chơi trò “A-ru-ba”.
Đại khái là năm, sáu nam sinh khiêng một cậu nhóc lên, cưỡng ép tách hai chân cậu ta ra, để “con chim nhỏ” của cậu tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên. Một trò đùa khá là… hại người.
Thường thì những người bị “A-ru-ba” đều là những người hòa đồng và dễ tính, nhưng mà… trò này thật sự nhàm chán y như việc nhảy lên để sờ mép cửa vậy.
Tiếng la hét của đám con trai vang vọng vào lớp học. Đoạn Di tò mò hỏi Thịnh Vân Trạch: “Cậu chơi “A-ru-ba” bao giờ chưa?”
Thịnh Vân Trạch nhướng mắt, lạnh lùng đáp: “Đừng có kiếm chuyện.”
“Tớ hỏi chút thôi mà, hung dữ vậy.” Đoạn Di bĩu môi, sau đó như nghĩ ra điều gì, hùng hổ nói: “Chân tớ vẫn còn đau đấy! Cậu có thể thương hương tiếc ngọc một chút được không hả?!”
Rồi bổ sung thêm một câu: “Cho dù viên ngọc này của tớ có hơi to một chút thì sao hả?!”
Thịnh Vân Trạch không nhịn được bật cười: “Cậu làm tớ không tập trung học được.”
“Chẳng phải cậu đang giúp tớ làm bài tập sao?” Đoạn Di lầm bầm. Cậu lại chê bai: “Chữ cậu đẹp quá, lát nữa thầy Bắc không tin là tớ làm đâu.”
Tốc độ làm bài của Thịnh Vân Trạch rất nhanh, có lẽ vì đã làm qua một lần nên hắn gần như viết mà không cần suy nghĩ, rất nhanh đã hoàn thành một bài.
“Muốn viết xấu như cậu cũng là một việc rất khó, đừng có thử thách giới hạn của tớ.”
Đoạn Di nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Thịnh Vân Trạch, bèn lầu bầu: “Viết chữ đâu phải sở trường của tớ, vẽ vời mới là sở trường ấy! Hay là tớ vẽ cho cậu một bức nhé?”
Nói rồi cậu hào hứng lấy dao rọc giấy khắc chữ lên mặt bàn. Thịnh Vân Trạch nhàn nhạt lên tiếng: “Phá hoại của công.”
Chiếc bàn học của Đoạn Di đã bị cậu khắc đầy những hình vẽ nguệch ngoạc. Có tên, có hình người, có cả bàn cờ caro… Góc trên bên phải còn có chữ “Sớm” mà Tưởng Vọng Thư khắc tặng – thật là một tên khốn nạn!
Thịnh Vân Trạch viết xong một bài, hỏi cậu: “Còn bài nào chưa làm không?”
Đoạn Di chần chừ một lúc, quyết định dùng cách nói khác: “Hay cậu hỏi tớ xem bài nào đã làm rồi đi?”
“…” Thịnh Vân Trạch day day mi tâm: “Không cần hỏi nữa.” Sau đó, hắn nói: “Lấy tất cả bài tập được giao trong hai ngày nghỉ ra đây.”
Đoạn Di cảm động đến mức muốn rơi nước mắt, ân cần vươn tay xoa bóp vai cho Thịnh Vân Trạch, cười nịnh nọt: “Thịnh ca, Thịnh ca em kính phục!”
Thịnh Vân Trạch hờ hững nói: “Không cần nịnh nọt, gọi một tiếng “chồng ơi” nghe thử xem.”
Đoạn Di ngẩn người, nghiêm túc nói: “Như vậy có vẻ không ổn lắm. Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, cậu chưa vợ tớ chưa chồng, chưa có hôn thú, cũng chẳng có lời cha mẹ đặt đâu…”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Tự làm bài tập.”
Đoạn Di lập tức dựng thẳng lưng, ngoan ngoãn kêu một tràng dài: “Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi!Chồng ơi!Chồng ơi!Chồng ơi!!!”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Hoàn toàn không ngọt ngào như trong tưởng tượng.
Lỗ to rồi!
…
Sáng hôm sau.
“Đoạn ca, có người tìm!” Đầu đinh gõ cửa.
Đoạn Di quay đầu lại, thấy một nam sinh lớp 4 đứng ở cửa: “Đại ca, thầy Hà bảo cậu đến phòng giáo vụ một chuyến.”
“Này…” Đoạn Di lo lắng nhìn Thịnh Vân Trạch, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chắc chắn kế hoạch này hiệu quả chứ? Lỡ mà không được thì tớ mất mặt lắm đấy!”
“Vậy thì cậu cầm loa thông báo là cậu đã bị tớ đánh dấu rồi.”
“…”
Phòng giáo vụ.
“Thầy Hà, em vào ạ!” Đoạn Di gõ cửa.
Bên trong là thầy Hà, cô Mạnh và… tên sẹo.
Vừa vào, Đoạn Di đã nhìn thấy tên sẹo, hắn ta có vẻ đã được băng bó, nhưng vẫn phải ngồi trên xe lăn, phía sau là cô hắn, Từ Tuệ Phương.
Lần này chỉ có mỗi bà ta đến, chồng con đều không thấy đâu.
Trước khi Đoạn Di bước vào, Từ Tuệ Phương vừa khóc lóc vừa nói với thầy Hà: “Tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ muốn đòi lại công bằng cho cháu tôi. Nhà giàu cũng không thể ức hiếp người khác như thế được!… Mấy người muốn ép chết nhà chúng tôi à?!”
“Ồ, chuyện gì vậy ạ?” Đoạn Di cười khẩy.
Thầy Hà vội vàng an ủi Từ Tuệ Phương. Lúc này bà ta mới nhìn về phía Đoạn Di, trong mắt ngoài vẻ gian xảo, lại thêm một tia oán độc.
“Đoạn Di, em lại đây. Còn có Mạnh Điềm nữa. Hôm nay tôi gọi hai em đến đây là muốn giải quyết dứt điểm chuyện này.” Từ Tuệ Phương cảnh giác nhìn quanh, hỏi thầy Hà: “Thầy Hà, phụ huynh của bên kia đâu rồi? Sao không thấy đến?”
Ý tứ là, không đến thì lấy ai bồi thường đây.
“Ba mươi vạn tiền tiêu vặt thôi mà, bà muốn thì bây giờ tôi có thể đưa ngay cho bà, cần gì phải làm phiền bố mẹ tôi chứ?” Đoạn Di nhướng mày, thản nhiên đút hai tay vào túi quần, toát ra khí thế lạnh lùng và ngạo mạn.
Từ Tuệ Phương hét lên: “Cậu nghĩ bây giờ ba mươi vạn là đủ rồi sao! Nói cho cậu biết, cậu phạm pháp rồi! Cậu phá hoại gia đình tôi! Không có tám mươi vạn thì đừng hòng giải quyết êm xuôi!”
Thầy Hà không nhịn được nữa, lên tiếng: “Phụ huynh Từ Lượng à, chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà, nhưng bây giờ mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, nói đến chuyện bồi thường lúc này là quá sớm.”
Từ Tuệ Phương gào lên: “Không phải nó thì còn ai vào đây nữa! Đánh cháu tôi, sai người đập phá quán của tôi, còn khiến chồng tôi phải trốn chui trốn nhủi!”
Đoạn Di nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Bà đang nói cái quái gì vậy? Chuyện gì tôi cũng chưa làm!”
Từ Tuệ Phương kích động, trước khi Đoạn Di vào còn có thể giữ bình tĩnh được đôi chút, nhưng vừa nhìn thấy cậu là bà ta như phát điên, chỉ trỏ mắng nhiếc không ngừng.
Thầy Hà rất đau đầu với trường hợp này, hoàn toàn không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với Từ Tuệ Phương được.
“Phụ huynh Từ Lượng à, chuyện gia đình nhà bà thì trường học không quản được…”
“Cái gì mà quản không được! Các người phải quản! Chính học sinh trường các người gây chuyện thì các người phải chịu trách nhiệm!”
Thấy tình hình ngày càng mất kiểm soát, thầy Hà bất đắc dĩ đành phải “mời” Từ Tuệ Phương sang phòng hiệu trưởng kế bên ngồi nghỉ một lát, để lại Đoạn Di và Mạnh Điềm.
“Bây giờ chỉ còn ba chúng ta thôi, hai em có thể nói rõ mọi chuyện cho thầy biết được không?” Thầy Hà nhìn Mạnh Điềm, dịu dàng nói: “Mạnh Điềm, những gì em nói với thầy hôm nay, thầy đảm bảo sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai, được chứ?”
Mạnh Điềm cúi đầu im lặng.
Đoạn Di lên tiếng: “Thầy Hà, chuyện bà kia nói em đập phá quán nhà bà ta là thế nào vậy ạ?”
Thầy Hà nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên, Đoạn Di =.=!
“Thầy Hà, sao thầy lại có biểu cảm đó, thầy không lẽ thực sự nghĩ em là loại công tử bột có thể một tay che trời đấy chứ?”
Thầy Hà lắc đầu: “Thầy cứ tưởng là em làm thật.”
Ông từ tốn nói, Đoạn Di chậm rãi hiểu ra.
Hóa ra hôm trước, Từ Huệ Phương vừa về nhà thì cảnh sát ập đến, tịch thu quán cờ bạc trá hình của nhà bà ta, được cải tạo từ căn nhà cho thuê dân sự trái phép. Tất cả máy chơi mạt chược đều bị mang đi, khiến bà ta thiệt hại hàng vạn tệ chỉ trong chớp mắt.
Đúng lúc đó, chồng bà ta đi mua dâm thì gặp phải bẫy tình, bị chụp ảnh tung lên nhóm chat công ty, ngay trong ngày bị đuổi việc, thất nghiệp ở nhà.
Lúc nãy, Đoạn Di để ý thấy trên tay Từ Huệ Phương có vết thương do bị đánh bằng thắt lưng, chắc hẳn đã bị bạo hành gia đình.
“Em không làm.” Đoạn Di thành thật thừa nhận: “Nếu em làm, em sẽ nhận, không làm thì chính là không làm.”
“Thầy biết em không có nhiều tâm cơ như vậy.” Thầy Hà nhìn Đoạn Di lớn lên trong ba năm, hiểu rõ tính cách của cậu, chắc hẳn là hai ngày nay bị nhà họ Từ làm phiền nên mới oán trách một câu: “Cũng là do nhà họ tự chuốc lấy.”
Đoạn Di: “Bây giờ toàn bộ đổ lên đầu em, bắt em phải bồi thường 80 vạn, thật đúng là “sư tử há miệng”, cái quán cờ bạc rách nát của bà ta đáng giá bao nhiêu chứ?”
Thầy Hà quay sang Mạnh Điềm: “Mạnh Điềm, bây giờ sự việc đã rất nghiêm trọng rồi, chỉ cần em đứng ra nói ra sự thật, nhà trường nhất định sẽ giúp đỡ em.”
Mạnh Điềm cúi gằm mặt.
Đoạn Di cũng nhìn cô bạn.
Dường như cô bé không quen bị người khác nhìn chằm chằm, cúi đầu thấp hơn nữa.
Tóc mái của cô hơi dài, che khuất đôi mắt. Đoạn Di để ý thấy vết thương trên cánh tay cô bé đã được ai đó băng bó cẩn thận.
Hình như… Mạnh Điềm là một cô gái khá xinh xắn.
Đoạn Di cố gắng lục lại trong trí nhớ những lần hiếm hoi mình nhìn thấy rõ mặt cô bé.
Lông mày thanh tú, đôi mắt đẹp như hạnh nhân, đôi môi nhỏ nhắn, làn da trắng… Một cô gái khiến người khác phải động lòng trắc ẩn.
Tại sao lại bị bắt nạt nhỉ?
Cậu không tài nào hiểu nổi. Đối với những cô gái xinh đẹp, cậu luôn có cảm giác muốn ra tay bảo vệ.
Cậu đâu biết rằng, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc bị bắt nạt ở trường học, phần lớn là những lý do… rất khó để lường trước.
Ngoại hình xinh đẹp cũng là một trong số đó. Sự ghen tị của những đứa trẻ luôn đến một cách vô lý như vậy.
Một khi cô gái xinh đẹp nào đó được con trai chú ý một chút, thế nào cũng bị đồn thổi là “cave”, “bán dâm”, “được bao nuôi”…
Để hủy hoại một bông hoa, không cần dùng đến roi vọt mạnh mẽ.
Những bông hoa xinh đẹp đều bị giết chết bằng lời nói.
Mạnh Điềm cắn chặt môi, vân vê góc áo. Thầy Hà chờ rất lâu mới nghe thấy cô bé lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Em… không biết…”
Thầy Hà dịu dàng hỏi: “Có phải bọn chúng dùng thứ gì đó để uy hiếp em không?”
Cơ thể Mạnh Điềm run lên dữ dội.
Đoạn Di lên tiếng: “Thầy Hà, đừng hỏi nữa.”
Thầy Hà đoán chừng có hỏi thêm cũng vô ích, chỉ đành thở dài: “Vậy hai em về lớp trước đi. Thầy sẽ liên lạc lại với phụ huynh Từ Lượng.”
Đoạn Di đẩy cửa bước ra ngoài, nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của Từ Tuệ Phương từ phòng hiệu trưởng bên cạnh vọng ra. Giọng điệu kia, nghe không hề giống như đang đau khổ, mà giống như… diễn trò hơn!
Mạnh Điềm đứng đó, như đóa hoa dại ven đường bị mưa gió dập vùi, còn chưa kịp bung nở những cánh hoa chứa đựng sức sống mãnh liệt, còn chưa kịp khoe sắc với thế giới, đã bị những đứa trẻ ngỗ nghịch dẫm đạp chà đạp xuống bùn đất.
Đoạn Di đi trước, sau đó dừng bước. Cậu quay đầu lại, thấy Mạnh Điềm vẫn đứng im, bèn nói: “Lên sân thượng.”
Sân thượng.
Gió lạnh buốt thổi vù vù.
“Cậu biết đồng phục của mình có chất dẫn dụ pheromone, đúng không?”
Rất lâu sau, Đoạn Di mới nghe thấy Mạnh Điềm khẽ gật đầu.
“Thằng mặt sẹo đã dùng thứ gì để uy hiếp cậu?” Đoạn Di hỏi.
Mạnh Điềm im lặng.
“Cậu nghĩ nó chỉ uy hiếp cậu một lần này thôi sao? Lần này muốn hại tôi, lần sau sẽ muốn hại ai?”
Mạnh Điềm lí nhí: “Em… em không biết…”
“Cậu biết,” Đoạn Di cắt ngang lời cô, “Nhất định cậu đã nghĩ, dù sao thì cậu cũng chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, không thể nào lại xui xẻo gặp phải người thứ hai như tôi.”
Mạnh Điềm cúi gằm mặt.
Đoạn Di cười khẽ: “Có phải cậu nghĩ bố tôi là Đoạn Ký Hoài, tôi là con nhà giàu nên thằng mặt sẹo không uy hiếp được tôi? Cho dù bị đuổi học thì tôi cũng có thể ra nước ngoài, dù sao thì cũng không lo chết đói. Tôi không học ở trường Nhị Trung này thì có thể học trường khác, đúng chứ?”
Mạnh Điềm cắn chặt môi, siết chặt góc áo.
“Nhưng cậu thì khác,” Giọng nói của Đoạn Di đều đều vang lên, “Cậu không có tiền, không có quyền, bị đuổi học thì coi như cuộc đời chấm dứt. Còn thằng mặt sẹo, nó lại quen biết với cả Hổ ca, muốn ra tay với một nữ sinh cấp ba như cậu dễ như trở bàn tay. Cho nên cậu đành phải nghe theo nó, hy vọng nó tha cho cậu, đúng không?”
Mạnh Điềm mặt mày tái nhợt.
Đoạn Di nhìn cô bé: “Thế nhưng cậu vẫn âm thầm nhắc nhở tôi, xem ra lương tâm cậu vẫn chưa bị chó tha hết nhỉ?”
Mạnh Điềm lắp bắp nói: “Cậu… Cậu biết… Cậu đến gặp thầy Hà… thầy Hà … nói cho thầy ấy biết đi…”
Đoạn Di phát hiện Mạnh Điềm luôn nói lắp mỗi khi nói câu dài. Không biết đây có phải là một trong những lý do khiến cô bị bạn bè bắt nạt hay không.
Nhưng chắc chắn đây chính là lý do khiến cô không dám mở miệng nói chuyện, cô sợ bản thân nói lắp sẽ mang đến bất hạnh cho chính mình.
Trên sân thượng yên lặng hồi lâu, Đoạn Di mới lên tiếng: “Không, tôi định nhận tội đánh thằng mặt sẹo đó, bồi thường cho nó một khoản.”
Có nghĩa là, cậu muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, đồng thời bảo vệ Mạnh Điềm.
Mạnh Điềm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cậu như thể đang nhìn một con quái vật: “Tại… Sao? Tại sao anh… anh không vạch trần em? Em đã… giúp… giúp tên sẹo…”
Đoạn Di nhún vai, thản nhiên đáp: “Bởi vì tôi là con nhà giàu, bố tôi là Đoạn Ký Hoài, tôi có nhiều tiền, tôi đầu thai tốt. Bị đuổi học thì đã sao? Vẫn có chỗ để đi. Còn cậu thì khác, không có tiền, không có quyền, bị đuổi học là coi như xong đời. Tôi không biết thằng mặt sẹo đang giữ thứ gì của cậu, nhưng chắc chắn là thứ có thể hủy hoại cuộc đời cậu.”
Cậu đưa tay quệt mũi: “Cậu biết đấy, chúng tôi, những đứa con nhà giàu… đều mắc bệnh “thánh mẫu” cả mà.”
Gió lạnh đầu đông thổi đến, khiến khuôn mặt đau rát, thế nhưng trong lòng Mạnh Điềm lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
Bóng dáng thiếu niên đứng ngược sáng, thế nhưng trong mắt cô, cậu ấy sáng ngời như ánh dương rực rỡ.
Đoạn Di dựa người vào lan can, vênh váo nói: “Nếu cậu cảm động quá mà muốn khóc thì cứ việc đứng đó mà khóc, nhưng đừng có nhào vào lòng tôi, tôi không cung cấp dịch vụ cho mượn bờ vai đâu nhé!”
Cậu nhếch môi, nụ cười mang theo vẻ đẹp trai và phóng khoáng của tuổi trẻ: “Bọn con nhà giàu chúng tôi ngoài mắc bệnh “thánh mẫu” ra còn rất thích yêu sớm. Bờ vai vạm vỡ này đã có chủ nhân rồi!”
Mạnh Điểm nghĩ thầm, tên công tử bột này thật kỳ lạ!
Cô lại nghĩ, đời này mình chưa từng gặp ai như cậu ấy!