“Tút!”
Tưởng Vọng Thư cầm điện thoại lên nhìn, “Sao lại cúp máy tớ? Tớ còn chưa nói xong mà.” Rồi ngẩng đầu cười nói với hai người trước mặt, “Xin lỗi nhé, chúng ta đi tìm chỗ ăn cơm trước đi, tớ gửi định vị cho tụi nó, rồi tên kia — à, Thịnh Vân Trạch — lát nữa sẽ tới.”
Sắc mặt Lạc Vân Sam có chút không tự nhiên, nhìn kĩ còn hơi tái nhợt.
Tưởng Vọng Thư tìm một nhà hàng Thái Lan tương đối yên tĩnh gần quán bar. Sau khi ngồi xuống, Chu Nghiêu nháy mắt ra hiệu cho cậu.
Tưởng Vọng Thư liền mở lời: “Không ngờ thanh mai trúc mã của cậu lại là Thịnh Vân Trạch.” Cố tình lược bỏ ba chữ “ánh trăng sáng”.
Nhân viên phục vụ rót trà cho ba người. Lạc Vân Sam thu hồi ánh mắt từ vườn hoa trên sân thượng bên ngoài khung cửa sổ sát đất. “Mẹ tôi và mẹ cậu ấy là bạn học đại học.”
Trong lòng Tưởng Vọng Thư thầm nghĩ: Chẳng lẽ là hôn ước từ bé theo chủ nghĩa phong kiến còn sót lại à?
Cũng may là không phải, vì Lạc Vân Sam không đề cập tới. Cậu ta rất nhanh đã hỏi câu tiếp theo: “Anh Vân Trạch học cùng trường với cậu sao?”
Tưởng Vọng Thư lại thầm than trong lòng: Woa, hóa ra lại gọi là Anh Vân Trạch.
“Trường Nhị Trung, cùng lớp, Thịnh Vân Trạch là bí thư đoàn lớp bọn tôi.” Tưởng Vọng Thư nói: “Còn Đoạn Di là lớp trưởng lớp tôi.”
Sắc mặt Lạc Vân Sam có vẻ khá hơn một chút: “Vậy… lúc nãy Vân Trạch ca sao lại vội vàng đưa Đoạn Di đi như vậy?”
Tưởng Vọng Thư không biết phải mở lời với Omega nhỏ bé này như thế nào rằng: Đúng vậy, Đoạn Di bây giờ chính là chị dâu của cậu.
Cậu cảm thấy có chút tàn nhẫn, chỉ đành ngậm ngùi chờ Đoạn Di quay lại tự mình giải thích.
“Tớ cũng không rõ, thật ra tớ cũng không biết tại sao Thịnh đoàn… ưm, cậu ấy lại đến quán bar.” Tam quan của Tưởng Vọng Thư hôm nay cũng bị đả kích.
Chu Nghiêu nháy mắt với Tưởng Vọng Thư, ra hiệu đổi chủ đề khác. Tưởng Vọng Thư nhanh chóng tiếp thu ám hiệu, không còn xoay quanh Thịnh Vân Trạch nữa. Cậu bắt đầu tán gẫu về những tin tức thú vị trong nước.
Lạc Vân Sam đã vài năm không về nước, Tưởng Vọng Thư lại là một người giỏi ăn nói, rất nhanh cậu ta đã bị những tin tức phóng đại, giả dối mà Tưởng Vọng Thư miêu tả hấp dẫn.
Ngoài kia đèn neon nhấp nháy, Đoạn Di trước khi đến nhà hàng đã lôi kéo Thịnh Vân Trạch đi thay một bộ đồ khác.
Từ một chàng trai cá tính lái moto phân khối lớn trong nháy mắt biến thành học sinh ngoan hiền.
Đoạn Di tự mình lựa chọn, thay đến mười bộ vẫn chưa vừa ý. Thịnh Vân Trạch dựa vào tường giúp cậu cầm quần áo, giống hệt một người đàn ông đang chiều bạn gái đi mua sắm.
Trong cửa hàng người ra vào tấp nập, nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đều không nhịn được mà len lén ngắm nhìn.
Cho đến khi Đoạn Di cuối cùng cũng chọn được một bộ đồ vừa kín đáo lại không kém phần nội hàm thì bên Tưởng Vọng Thư cũng bắt đầu dùng cơm.
Thịnh Vân Trạch thấy cậu đi ra, hai mắt sáng lên nhưng lại chẳng khen ngợi một câu.
Thực ra Đoạn Di ăn diện cũng không phải để cho hắn xem, chủ yếu là mặc cho tình địch ngắm. Dù thua gì thì cũng không thể để mất mặt.
Đến nhà hàng, vừa ngồi xuống, ánh mắt Lạc Vân Sam liền dính chặt vào người Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di chào hỏi, kết quả Lạc Vân Sam hoàn toàn phớt lờ cậu, hướng về phía Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Vân Trạch ca.”
Thịnh Vân Trạch khẽ nhướn mày, cẩn thận quan sát khuôn mặt Lạc Vân Sam: Hoàn toàn không có ấn tượng.
Đoạn Di ghen muốn phát điên nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cái mặt này nhất định phải giữ cho bằng được!
Trên mặt cậu dán một miếng băng cá nhân trông rất đáng yêu. Tưởng Vọng Thư liên tục nháy mắt ra hiệu cho cậu.
Đoạn Di ghé sát vào: “Nói.”
Tưởng Vọng Thư: “Là thanh mai trúc mã hàng thật giá thật, mẹ hai bên quen biết nhau từ trước, cậu biết đây là loại tình tiết gì không? Đây chính là loại tình tiết ‘hôn ước từ bé’ đấy!”
Đoạn Di nhướn mày: “Cái chủ nghĩa phong kiến lỗi thời gì vậy?”
Tưởng Vọng Thư giơ tay chọc vào miếng băng cá nhân trên mặt Đoạn Di: “Sao trên mặt cậu lại dán thứ này nữa rồi?”
Đoạn Di thầm nghĩ: Chẳng phải do Thịnh Vân Trạch cắn sao? Nếu không thì tôi có cần phải dán thế này không?
“Lo chuyện bao đồng.”
Ngẩng đầu lên, Lạc Vân Sam có chút kích động, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh lên tiếng: “Vân Trạch ca, anh còn nhớ em không? Hồi bé chúng ta còn chơi với nhau, ở Bắc Kinh…”
Đoạn Di thầm bĩu môi: Chậc, duyên phận sâu đậm ghê cơ.
Kỳ thực Thịnh Vân Trạch hoàn toàn không nhớ rõ Lạc Vân Sam là ai.
Trí nhớ của hắn không thể nói là kém, mà phải nói là quá tốt. Chuyện gì nên nhớ, chuyện gì không nên nhớ, tất cả đều được đặt trong ‘cung điện ký ức’ trong đầu hắn, được phân loại rõ ràng, sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.
Trong đầu Thịnh Vân Trạch có một cái hộp lớn liên quan đến Đoạn Di, bên trong chứa tất cả những chuyện vụn vặt cỏn con của Đoạn Di từ trước đến nay với hắn (trong đó phần lớn là những món nợ cũ khi Đoạn Di quen Nam Dã thời cấp hai), cho nên mỗi lần muốn “tính sổ” hắn đều lôi cái hộp ra tìm kiếm. Đây cũng là điều khiến Đoạn Di cảm thấy kì lạ nhất: Rõ ràng là những lời cậu nói lúc mấy giờ mấy phút mấy giây vào tuần trước mà sao hắn có thể tìm ra được để lôi chuyện cũ ra nói lại cơ chứ?
Nhưng mà, tuy không nhớ rõ Lạc Vân Sam là ai. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của Đoạn Di lại khiến hắn thấy khá sảng khoái.
Dù sao thì vừa rồi Tưởng Vọng Thư có nhắc đến “tấm ván giặt đồ vị đào gia truyền”, đến giờ vẫn còn mắc nghẹn trong lòng Thịnh Vân Trạch, thật sự khó mà cam tâm.
Gì mà “Nam Dã cũng từng quỳ”? Thịnh Vân Trạch cực kỳ khó chịu. Muốn quỳ thì cũng phải mua cho hắn cái mới chứ!
… Trọng điểm toàn bộ đều sai lệch hết rồi!
“Ờ.” Thịnh Vân Trạch giả vờ như nhớ ra, biểu cảm chẳng có gì thay đổi: “Nhớ rồi.”
Đôi mắt Lạc Vân Sam càng sáng hơn, tuôn ra một tràng những chuyện hồi nhỏ của hai người.
Thịnh Vân Trạch đôi phó gật đầu, một mặt len lén quan sát biểu cảm của Đoạn Di, muốn xem xem hiện tại Đoạn Di có đang ghen hay không, kết quả nhìn thấy — Đoạn Di đang ghé đầu vào Chu Nghiêu thì thầm to nhỏ.
“Đoạn ca, cậu không được vậy đâu nha, tớ nhờ cậu giúp tớ tán gái, cậu mẹ nó lại đem cả ánh trăng sáng của người ta đến đây! Cậu còn là người không hả!” Chu Nghiêu tức đến mức đầu óc quay cuồng, đặc biệt là nhìn thấy Thịnh Vân Trạch và Lạc Vân Sam “đàm tiếu vui vẻ”, càng khiến hắn tức giận muốn xỉu.
“Cậu còn là người không hả!” Đoạn Di cãi lại: “Tớ còn muốn hỏi cậu, cậu đem cả bạch nguyệt quang của bạn trai tớ đến trước mặt mình là có ý gì?”
Chu Nghiêu sững người: “Bạn… bạn trai?”
Cái miệng hắn há thành hình chữ O: “Cậu…cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu ấy là bạn trai cậu á?????”
Chu Nghiêu bừng tỉnh: “Thịnh Vân Trạch là Omega? Mẹ nó, cậu không phải đang hẹn hò với em gái tiên nữ đó à?”
Đoạn Di bực bội: “Ai nói với cậu?”
Chu Nghiêu đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, trái tim cũng hạ xuống, bạch nguyệt quang của người trong lòng đã có bạn trai, còn có chuyện gì đáng mừng hơn thế nữa sao.
Tuy không hiểu tại sao chị dâu lại biến thành anh rể, nhưng Chu Nghiêu vẫn vô cùng vui vẻ.
Hắn vỗ vai Đoạn Di: “Anh em tốt!”
Đoạn Di phát cáu: “Cút cút cút!”
Tâm trạng Chu Nghiêu đang tốt bỗng giật bắn mình khi thấy Thịnh Vân Trạch đang đứng sau lưng bọn họ với vẻ mặt không vui.
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Nói xong rồi chứ?”
Chu Nghiêu vô tội nhìn Đoạn Di.
“Hả?” Đoạn Di ngơ ngác.
Giọng nói của Thịnh Vân Trạch lạnh lẽo như băng: “Hay là nói cho tôi nghe luôn? Chuyện gì mà phải ghé đầu vào nhau nói nhỏ? Sao không ‘miệng đối miệng’ nói luôn đi, như vậy chẳng phải sẽ không ai nghe thấy sao!”
“Tớ không…” Đoạn Di lắp bắp.
“Tôi nhìn thấy rồi.” Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn lôi xềnh xệch túm cổ áo Đoạn Di, trực tiếp lôi người từ chỗ ngồi ngoài cùng vào bên cạnh mình.
Lạc Vân Sam cười nói: “Vân Trạch ca, các cậu bạn học… tình cảm thật tốt.”
Đoạn Di giãy giụa phản kháng, bị Thịnh Vân Trạch dùng một tay giữ chặt.
Tưởng Vọng Thư vội vàng giảng hòa: “Món ăn đến rồi đây! Ăn cơm, ăn cơm!”
Ban đầu Đoạn Di ngồi bên ngoài, giờ bị Thịnh Vân Trạch kéo vào, ngồi bên cạnh cửa sổ.
Bên trái là cửa sổ, bên phải là Thịnh Vân Trạch, ngay lập tức bị cô lập.
Món đầu tiên là canh tôm hầm. Khi mở nắp ra, mùi thơm ngào ngạt bốc lên. Đoạn Di đói bụng cả buổi trưa, lập tức hai mắt sáng rực.
Ngay cả chuyện tính sổ với Thịnh Vân Trạch cũng quên béng, chỉ vội vàng chỉ trỏ, nhỏ giọng nói: “Tớ muốn ăn cái này, tớ muốn ăn cái này!”
“Đồ tham ăn.” Thịnh Vân Trạch vừa múc tôm cho cậu vừa cười khẩy.
Con tôm rất to, mà cũng rất nóng.
Đoạn Di sốt ruột muốn ăn, Thịnh Vân Trạch vừa gắp vào bát, cậu đã vội vàng cắn một miếng.
Kết quả là bị nóng đến mức phải nhả ra.
Lưỡi cũng lè ra, trong lòng thầm mắng: Mẹ kiếp, nóng chết tôi rồi.
Lạc Vân Sam ngồi đối diện Đoạn Di, khi ăn tôm rất lịch sự, dùng tay chậm rãi bóc vỏ, toát lên vẻ tao nhã khó tả.
Trong lòng Đoạn Di chợt dâng lên cảm giác khó chịu, nhất là khi Lạc Vân Sam còn liếc nhìn cậu một cái, sau đó nhìn sang con tôm bị cắn một miếng đã bị cậu vứt vào bát, trong ánh mắt kia, Đoạn Di như thấy được một tia giễu cợt.
Sau khi bóc vỏ tôm xong, Lạc Vân Sam hỏi Thịnh Vân Trạch: “Vân Trạch ca, anh ăn không?” Cậu ta gắp con tôm mình vừa bóc, đưa cho Thịnh Vân Trạch.
“Woa…” Tưởng Vọng Thư thốt lên, vội vàng đứng ra che chắn cho bạn thân. Là trợ lý đắc lực nhất của tiểu Đoạn, cậu lập tức nói với Lạc Vân Sam: “Tiểu Lạc à, Thịnh Vân Trạch hơi bị mắc bệnh sạch sẽ, cậu ấy không ăn tôm người khác bóc đâu.”
Chu Nghiêu đại khái là nhìn tình địch thế nào cũng thấy chướng mắt, lại thêm con tôm mà Lạc Vân Sam bóc vỏ không được đặt vào bát mình, mà lại rơi vào bát người khác, hơn nữa cái người “khác” này còn đẹp trai hơn hắn.
Chỉ tiếc Thịnh Vân Trạch căn bản không thèm để ý.
Đũa của Lạc Vân Sam dừng trên không trung vài giây, lúng túng đặt xuống, cười gượng gạo: “Xin lỗi, tôi không biết Vân Trạch ca mắc bệnh sạch sẽ.”
Đoạn Di lên tiếng: “Nói cũng phải, thanh mai trúc mã cũng chỉ là chuyện lúc nhỏ thôi, lớn lên rồi ai cũng thay đổi mà. Hai người cũng hơn mười năm rồi chưa gặp nhau đúng không?”
Nụ cười gượng gạo của Lạc Vân Sam càng rõ rệt hơn. Cậu ta thản nhiên phản bác: “Phải rồi, hôm trước dì Thịnh còn nhắc đến chuyện này trong điện thoại, bảo em về nước thăm dì ấy.”
Đoạn Di chống cằm, khi cậu làm động tác này, chiếc vòng bạc trên cổ tay sẽ trượt xuống, vô tình toát lên vẻ phong tình, đôi mắt chớp chớp: “Thật sao? Vậy thì cậu phải báo trước cho tôi một tiếng, tôi còn phải chuẩn bị tiếp đãi.”
Chiếc đũa trong tay Lạc Vân Sam run lên, trượt một cái trên nền sứ trắng.
“Ặc…” Tưởng Vọng Thư thầm kinh hãi.
Cao thủ, đúng là cao thủ giao đấu.
“Đoạn… Đoạn ca, ý cậu là…?” Lạc Vân Sam nhỏ giọng hỏi.
Đoạn Di: “Ồ, chẳng có ý gì.” Cậu thản nhiên nói: “Vừa nãy quên giới thiệu, tôi với Thịnh Vân Trạch đang hẹn hò, cậu là bạn cậu ấy, sau này cũng là bạn tôi.”
Sắc mặt Lạc Vân Sam trắng bệch. Tuy đã đoán được quan hệ giữa Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch không phải là bạn học bình thường, nhưng đoán là một chuyện, nghe tận tai lại là chuyện khác.
Lạc Vân Sam gượng cười: “Xin lỗi… lúc nãy không biết.” Cậu ta nhìn Đoạn Di, giọng nói dịu dàng hơn: “Đoạn ca sẽ không để bụng chứ.”
Trong lòng Đoạn Di thầm nghĩ: Tôi để bụng cái gì chứ! Đúng vậy, anh đây rất để bụng! Anh đây để bụng đến mức chỉ muốn cậu gói ghém đồ đạc rồi cút ngay lập tức.
Tức chết người ta mà!
Lạc Vân Sam: “Em với Vân Trạch ca… chỉ là em đơn phương ngưỡng mộ anh ấy thôi, anh đừng để trong lòng.”
Đoạn Di: “Tôi không để trong lòng.” Cậu gắp con tôm trong bát mình cho Thịnh Vân Trạch: “Dù sao thì người đơn phương với cậu ấy nhiều như thế, tôi mà để trong lòng hết thì còn học hành gì nữa?”
Tưởng Vọng Thư vội vàng nói: “Đúng vậy, tiểu Lạc à, câu này đáng lẽ nên để bọn tôi nói với cậu, cậu ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Dù sao thì chỉ tính riêng trường Nhị Trung bọn tôi thôi, người thầm mến nam thần đã có thể xếp hàng từ Thiên An Môn đến Vạn Lý Trường Thành. Thêm cậu vào chẳng nhiều, bớt cậu đi chẳng thiếu. Hãy điều chỉnh tâm lý cho tốt. Trên con đường đơn phương này, rồi sẽ gặp được người cùng chí hướng đồng hành! Sinh mệnh không ngừng, thầm mến không dứt. Không phải ai cũng có thể trở thành độc nhất vô nhị đâu!”
Chu Nghiêu nhíu mày, dùng khuỷu tay huých mạnh vào người Tưởng Vọng Thư, cảnh cáo: Cậu im miệng cho tớ!
Mắt Lạc Vân Sam đỏ hoe. Chu Nghiêu vội lên tiếng: “Cái kia, anh không biết bạn anh…”
“Không sao.” Lạc Vân Sam nói: “Em cảm thấy hơi khó chịu, em đi trước đây.”
Trước khi đi, cậu ta ngẩng đầu nhìn Thịnh Vân Trạch, ánh mắt tha thiết, ngại ngùng, đáng thương, nếu Đoạn Di vẫn là Alpha như trước kia thì đã sớm quỳ gối dưới ‘chân váy’ cậu ta rồi.
Kết quả, ánh mắt kia vừa vặn nhìn thấy Thịnh Vân Trạch chậm rãi bóc vỏ con tôm bị Đoạn Di cắn dở, sau đó đút vào miệng mình. Xong xuôi lại gắp một con khác to hơn, bóc vỏ xong nhét vào miệng Đoạn Di.
Lạc Vân Sam:…
Cái gì mà mắc bệnh sạch sẽ cơ chứ.
Sau đó cậu ta nghiến răng nghiến lợi, rưng rưng nước mắt bỏ đi.
Đoạn Di vỗ tay: “Lần sau lại tụ tập nhé!”
Chu Nghiêu bất lực trừng Đoạn Di: “Đoạn ca, tớ bái phục cậu rồi đấy! Cậu sau này có thể bớt gây chuyện cho tớ được không?”
Đoạn Di: “Cậu không biết cảm ơn tớ à? Nếu không nhờ anh đây tuấn túy lịch lãm, mị lực vô biên thì liệu cậu có cơ hội đào người trước mặt Thịnh Vân Trạch sao? Cậu phải mời tớ ăn cơm đấy!”
Chu Nghiêu chỉ đành cam đoan lần sau nhất định rồi đuổi theo bóng lưng Lạc Vân Sam.
Tưởng Vọng Thư giả vờ nghe điện thoại, ậm ừ vài tiếng rồi viện cớ có việc, chuồn mất.
Bữa cơm này mọi người đều chẳng ăn được bao nhiêu. Chỉ còn lại Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch, hai người im lặng không nói gì.
Đoạn Di hừ lạnh một tiếng, quyết định ăn no rồi sẽ tính sổ với Thịnh Vân Trạch.
Kết quả là món ăn quá ngon, ăn đến no căng bụng.
Lúc Đoạn Di nhớ ra muốn tính sổ thì đã nằm vật ở trên bàn không dậy nổi.
Thịnh Vân Trạch thấy vậy liền cười lớn, khiến Đoạn Di cảm thấy mất mặt, cả mặt đỏ bừng.
“Cười cái gì mà cười?” Đoạn Di lên tiếng: “Chưa từng thấy ai ăn no bụng bao giờ à?”
Thịnh Vân Trạch ngừng cười nhạo, nhân viên phục vụ dọn dẹp bát đĩa trên bàn, hắn chống cằm, thích thú nhìn Đoạn Di: “Vừa nãy là ai nói ăn thêm miếng nữa, ăn nốt miếng này thôi?”
“Lãng… phí… lương… thực… là…đáng thẹn…” Đoạn Di lẩm bẩm.
“Vẫn còn thèm đồ trong bát tớ, nhìn mà thèm à?”
Đoạn Di lầm bầm: “Rõ ràng là cậu ăn trông ngon mắt quá nên tớ mới muốn ăn thử thôi.”
Thịnh Vân Trạch lấy ra một vỉ thuốc hỗ trợ tiêu hóa. Từ khi bắt đầu ‘nuôi heo’ thì thứ này đã gần như trở thành vật bất ly thân khi ra ngoài của hắn.
Đoạn Di ương bướng không chịu ăn: “Tớ một miếng cũng nuốt không nổi!”
“Vị ngọt.” Thịnh Vân Trạch tự mình nhai một viên, ý bảo cậu mình không lừa hắn.
Đoạn Di bất đắc dĩ ngậm một viên thuốc vào miệng, nằm vật ra sofa bắt đầu tính sổ: “Vừa rồi sao cậu không nói gì?”
“Nói với ai? Cái người kia à?”
“Thanh mai trúc mã của cậu đấy!”
“Tớ không quen cậu ta.”
“Bớt xạo đi, tớ không phải trẻ con mà lừa.”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Không lừa cậu. Muốn ghen thì cũng phải ghen cho đúng kiểu chứ. Sao cậu không nói đến thanh mai trúc mã của cậu — Nam Dã? Chẳng phải hai người là mối tình đầu ngọt ngào sao?”
Đoạn Di: “…”
Cậu vội vàng đánh trống lảng: “Ấy, hôm nay trời đẹp quá.”
Thịnh Vân Trạch cười khẩy: “Giờ là buổi tối rồi.”
Đoạn Di liền thay đổi thái độ, nghiêm túc nhìn Thịnh Vân Trạch: “Bây giờ chúng ta bắt đầu làm lành, ai cũng đừng lôi chuyện cũ ra nữa, bỏ qua cho nhau, đừng hành hạ lẫn nhau đến bạc đầu, được không?”
“Không được.” Tuy nhiên, Thịnh Vân Trạch lại không nhắc đến chuyện ‘thanh mai trúc mã’ hay ‘mối tình đầu’ gì nữa.
Sự chú ý của hắn đã chuyển sang một điều mới mẻ khác — chủ yếu là cảm thấy mới lạ với cơ thể của Đoạn Di. Chẳng phải lúc nào hắn cũng chú ý đến cậu sao?
“Cho tớ xem bụng cậu chút.” Thịnh Vân Trạch ra lệnh.
Đoạn Di che bụng: “Mẹ kiếp! Yêu cầu quái đản gì thế? Không đời nào!”
Thịnh Vân Trạch kéo cậu lại, Đoạn Di kêu la: “Tớ sắp chết rồi, sắp nôn rồi! Đừng ôm tớ!”
Vừa nhìn đã biết là giả vờ, Thịnh Vân Trạch muốn làm gì thì luôn rất nhanh gọn. Hắn trực tiếp kéo áo khoác của cậu ra, bên trong Đoạn Di chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu trắng có mũ trùm đầu và một cái túi để sưởi ấm cho hai tay.
Thịnh Vân Trạch đút tay vào trong, xoa xoa bụng Đoạn Di.
Hắn kinh ngạc thốt lên: “Cậu béo lên rồi.”
Đoạn Di đỏ mặt tía tai: “Không béo!” Cậu chết cũng không chịu thừa nhận: “Ăn nhiều quá nên hơi bị no thôi, tiêu hóa xong là được!”
Kỳ thực cũng không phải là béo phì, bụng của Đoạn Di vẫn luôn bằng phẳng.
Thỉnh thoảng sẽ có cơ bụng hiện ra – đó là khoảng thời gian cậu chăm chỉ chơi bóng rổ.
Lại có khoảng thời gian thì bằng phẳng, mềm mại – đó là thời kỳ ngủ đông của cậu, vào mùa đông Đoạn Di rất lười, có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi.
Còn hiện tại thì hơi phồng lên một chút – đó chính là ăn no.
“Để tớ xem.” Thịnh Vân Trạch không cho phép phản đối, vén áo hoodie của cậu lên.
Đoạn Di hai tay nắm lấy cổ tay hắn: “Không được!” Cậu chớp mắt vô tội, ôn hòa nói: “Thiếu gia đây mong muốn trong lòng cậu mãi mãi là một hình tượng cao lớn vĩ đại.”
“Tớ không thích heo cao lớn vĩ đại, tớ thích heo nhỏ.”
“Mẹ kiếp, tức chết tớ!” Hai tai Đoạn Di đỏ bừng, cả người run rẩy.
Vừa nói Thịnh Vân Trạch vừa vén áo cậu lên, Đoạn Di không thể nào so được sức lực với hắn, rất dễ dàng đã để lộ ra một đoạn eo.
Cậu đang ngồi trong lòng Thịnh Vân Trạch, cằm hắn đặt trên vai cậu, người hơi cúi xuống, đánh giá: “Cậu thế này trông giống mang thai nhỉ?”
Đoạn Di: “…”
Thật sự sụp đổ, xấu hổ muốn chết.
“Cậu đừng có làm loạn nữa.” Đoạn Di cố gắng vùng vẫy ngồi dậy, kéo áo xuống: “Sao ngày nào cậu cũng nghĩ đến mấy chuyện đó vậy hả? Cậu còn hình tượng gì nữa không?”
“Không còn nữa.” Thịnh Vân Trạch không thể bắt nạt cái bụng nhỏ của cậu nữa, thản nhiên véo má Đoạn Di: “Cho hôn một cái.”
“Mặt tớ còn dấu răng của cậu này, tớ không cho đâu! Trừ khi cậu hứa là sẽ không cắn tớ.”
“Không thể.” Thịnh Vân Trạch dứt khoát nói, sau đó hôn lên môi Đoạn Di một cái, không phải hôn sâu, mà chỉ là một nụ hôn chớp nhoáng. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cắn lên môi dưới của cậu một cái. Đoạn Di đau đến “hít” một tiếng, sau đó nghe thấy Thịnh Vân Trạch hỏi: “Khi nào thì tròn mười tám tuổi?”
Đoạn Di im lặng dời mắt: “…”
Thịnh Vân Trạch đánh giá gương mặt cậu: “Tròn mười tám tuổi cũng giống học sinh cấp hai.”
“Nói ai giống học sinh cấp hai hả?” Trán Đoạn Di nổi đầy gân xanh.
“Nói cậu đó, nhìn giống học sinh cấp hai quá. Bắt nạt cậu khiến tớ cảm thấy có lỗi.”
“Mẹ kiếp! Cái này mà cũng là lỗi của tớ à?” Đoạn Di trợn mắt há mồm.
“Đương nhiên là lỗi của cậu.”
Nói xong, hắn véo má Đoạn Di một cái. Có vẻ như đã nghiện véo má cậu rồi, hắn thuận thế vuốt ve xuống cổ áo, dường như còn muốn luồn tay vào trong.
Thịnh Vân Trạch rất tò mò về cơ thể cậu, chỗ nào cũng muốn sờ, đâu đâu cũng muốn xem, chỗ nào cũng muốn nghiên cứu.
Vuốt ve một hồi, hắn ôm Đoạn Di vào lòng. Cậu vừa vặn ngồi trên đùi hắn, trông như sắp tắt thở: “Cậu đừng quậy nữa, tớ khó chịu muốn chết! Lát nữa mà nôn lên người cậu đấy!”
“Cậu dám?” Thịnh Vân Trạch uy hiếp.
Đoạn Di lầm bầm: “Sao cậu bá đạo vậy…”
Cậu tựa đầu vào vai Thịnh Vân Trạch, hỏi hắn: “Hôm nay cậu đến quán bar làm gì?”
Thịnh Vân Trạch khựng lại: “Tìm người.”
“Tìm ai? Mấy người áo đen đuổi theo cậu là ai? Cậu chọc phải người nào trên giang hồ à?” Vẻ mặt Đoạn Di thay đổi liên tục, trong đầu lập tức hiện lên một màn kịch máu chó, kiểu như ông trùm hắc bang đuổi theo người vợ nhỏ bỏ trốn.
Thịnh Vân Trạch: “Trước kia Từ Lượng từng mua thuốc dẫn dụ Omega ở quán bar đó. Lúc đó, một người tên là Long ca bị bắt, hiện tại có một người tên Hổ ca tiếp tục bán. Tớ hỏi hắn ta về việc mua thuốc dẫn dụ, sau đó ghi âm lại.”
Đoạn Di ngơ người nhìn hắn.
Thịnh Vân Trạch: “Tớ đã báo cảnh sát trước rồi.”
“B… Bá đạo!”
Thịnh Vân Trạch: “Khó lắm sao?”
“Rất cần dũng khí, và cả may mắn nữa.”
Cậu cũng không biết có khó hay không, nhưng một người dám đi làm chuyện lớn như vậy, còn khiến mọi chuyện rối tung lên như thế, quả thực là cần có dũng khí và may mắn. Cũng chỉ có Thịnh Vân Trạch mới làm ra được chuyện này.
Thịnh Vân Trạch: “Cảnh sát đã đưa Hổ ca đi, nhất định sẽ điều tra lịch sử giao dịch của hắn ta, lần theo manh mối sẽ tìm được lịch sử mua bán của Từ Lượng.”
“Cậu vì tớ mà làm vậy sao?”
Thịnh Vân Trạch: “Chẳng lẽ tớ đi cứu vớt thế giới?”
“A, bản thiếu gia đây quả nhiên quyến rũ chết người.” Đoạn Di cười hì hì, ợ một cái.
Thịnh Vân Trạch sờ soạng eo cậu: “Nhưng mà thứ hai tuần sau cần cậu phối hợp một chút.”
“Phối hợp gì?”
“Tớ sẽ không chấp nhận kết quả đuổi học Từ Lượng, tớ muốn hắn ta phải ngồi tù.” Hắn chuyển chủ đề: “Bụng còn khó chịu không?”
Đoạn Di gật đầu: “Hơi hơi.”
“Để tớ xoa bóp cho.” Thịnh Vân Trạch nở nụ cười rạng rỡ, tựa như ánh nắng ban mai, tựa như hoa xuân nở rộ.
“Cậu… cậu, cậu cười như vậy, tớ hơi sợ.”
Bàn tay Thịnh Vân Trạch đặt trên bụng Đoạn Di. Tay hắn rất lạnh, cơ thể cậu lại rất nóng. Hắn chậm rãi xoa bụng cậu theo chiều kim đồng hồ.
Hắn cọ vào cổ Đoạn Di, giống hệt như đang cọ xát với mèo: Hồi máu.
Khi Thịnh Vân Trạch buồn bực hoặc tâm trạng không tốt, thường xuyên ôm cậu như thế này.
Điều này khiến Đoạn Di cảm thấy hoang mang, nảy sinh một cảm giác rất ‘cẩu huyết’. Như thể cậu đang mang thai con của hắn vậy.
Bỗng nhiên Thịnh Vân Trạch thở dài, giả vờ ủ rũ nói: “Tâm trạng tớ không được tốt lắm.”
“Sao cậu lại không vui?”
Thịnh Vân Trạch: “Đoạn Di, khi nào thì cậu thích tớ?”
Mặt Đoạn Di đỏ ửng: “Thì… thì…”
Cậu dường như không biết mình thích Thịnh Vân Trạch từ khi nào, lúc nào? Là ở thế giới song song? Hay là năm lớp 12?
So sánh hai bên, Đoạn Di nhỏ giọng nói: “Năm lớp 12.”
“Chẳng phải cậu muốn hỏi năm lớp 9 tớ thích ai sao?”
Đoạn Di nhớ ra, nhưng nhìn vẻ mặt Thịnh Vân Trạch lúc này, trong lòng cậu có chút bất an: “Thật ra… không biết cũng không sao…”
Đã biết rồi lại càng đau khổ, còn không bằng không biết.
Tuy nhiên, vừa nghĩ đến việc Thịnh Vân Trạch đã từng thích người khác, chuyện này giống như một cái gai, găm chặt trong lòng cậu, chỉ cần động vào một chút là đau nhói.
Thịnh Vân Trạch: “Cậu còn nhớ lúc thi chuyển cấp lên cấp ba, chúng ta đều thi chung ở trường Phụ Trung không?”
Đoạn Di gật đầu.
Thịnh Vân Trạch: “Hôm đó hình như cậu thi ở lầu ba tòa nhà thí nghiệm, bên cạnh có một cây hoa rất lớn, mặc đồng phục Thái Hòa, bên trong là áo thun in hình Doraemon.”
Đoạn Di hơi mở to mắt.
“Tớ nhìn thấy cậu.”
Tim Đoạn Di đập thình thịch, liên tưởng đến câu hỏi lúc nãy của Thịnh Vân Trạch, cậu cảm thấy trái tim mình sẽ sớm hoàn thành mục tiêu ‘bay lên cung trăng’.
“Người… người mà cậu thích… là tớ… tớ?”
“Ừ.” Thịnh Vân Trạch đáp lại một tiếng, sau đó liền đổi chủ đề: “Nhưng mà lúc đó, cậu và Nam Dã đang hẹn hò.”
Một tảng đá lớn đè nặng trong lòng Đoạn Di.
khiến cậu mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
Lớp 9, sớm như vậy.
Thịnh Vân Trạch đã biết cậu từ sớm như vậy sao?
Trong đầu cậu bất chợt hiện lên một vài ký ức xa lạ.
Loé lên rồi biến mất, Đoạn Di dường như không thể bắt được chúng.
Thấy đã đạt được mục đích, Thịnh Vân Trạch trở về trạng thái ban đầu: “Đã bảo là tớ đang buồn mà.”
“Còn hơn cả buồn nữa.” Trong lòng Đoạn Di chua xót, cậu cảm thấy dù mình có làm gì cũng không thể bù đắp được cho Thịnh Vân Trạch: “Lúc đó tớ không biết… tớ và Nam Dã, là cậu ấy nói…”
Cậu lắp bắp mãi không giải thích rõ ràng, sau đó lại cảm thấy có giải thích cũng vô dụng.
Năm đó, lúc cậu và Nam Dã hẹn hò, là do Nam Dã chủ động tỏ tình trước.
Cậu với ai mà chẳng được, cũng chẳng cảm thấy thích Nam Dã bao nhiêu, chỉ là cậu sợ sau khi từ chối thì sẽ mất đi một người bạn, nên đã đồng ý một cách nửa đẩy nửa vời.
Sau khi hẹn hò thì cũng chẳng khác gì lúc làm bạn bè. Lý do chia tay cũng rất cẩu huyết.
Lúc chia tay, Đoạn Di chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện quay lại.
Nếu người đó là Thịnh Vân Trạch…
Đoạn Di căn bản không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng chia tay với Thịnh Vân Trạch. Nếu Thịnh Vân Trạch dám chơi trò chia tay với cậu, cậu nhất định sẽ trói Thịnh Vân Trạch về nhà chơi trò ‘tổng tài bá đạo giam cầm’.
Cậu có tiền như vậy, Thịnh Vân Trạch mà dám chia tay, đối phương nhất định sẽ chết chắc.
Cậu nhất định phải khiến Thịnh Vân Trạch không làm được gì khác, chỉ có thể ngoan ngoãn quay về bên cậu.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Đoạn Di lại hoảng hốt, thậm chí còn nảy sinh ra rất nhiều ý nghĩ không từ thủ đoạn, ngay cả bản thân cậu cũng bị sự gian ác trong lòng mình dọa sợ.
Thịnh Vân Trạch nói: “Đi với tớ đi, tớ đang buồn.”
Lần này Đoạn Di không suy nghĩ gì nữa, Thịnh Vân Trạch nói gì là nghe nấy, thế là đi theo hắn đến tận khách sạn.
Lời giải thích của Thịnh Vân Trạch là hắn buồn nên muốn ôm cậu ngủ, Đoạn Di cũng không nghĩ nhiều, còn lắp bắp kể lại chuyện cũ với Nam Dã, kể tỉ mỉ chi tiết từ đầu đến cuối, sau đó thề sống thề chết là sẽ không dây dưa không rõ ràng với người ta nữa.
Chỉ là khi Thịnh Vân Trạch ôm cậu ngủ, ánh mắt hắn kiên định, lời nói chân thành: “Cậu có thấy nóng không? Hay là cởi áo khoác ra đi?”
“Được… Được rồi.” Đoạn Di bị vẻ thành khẩn của hắn lừa gạt.
Thịnh Vân Trạch cam đoan: “Tớ chỉ ôm cậu thôi, không làm gì khác đâu.”
“Ừm.” Trông… trông hắn ta có vẻ nghiêm túc.
Sau đó, từ “Tớ chỉ ôm cậu thôi không làm gì khác đâu”, phát triển thành “Tớ chỉ nhìn thôi, cam đoan là không sờ”, rồi đến “Tớ chỉ cọ một chút, tuyệt đối không cho vào” …
Sáng hôm sau, lúc Đoạn Di tỉnh lại, trước ngực sau lưng đều là dấu hôn, hai chân mềm nhũn, bước đi cũng không nổi.
Khụy gối đầu hàng!
Đệt!
Đoạn Di tức đến mức muốn đập đầu vào tường.
Tại sao cậu có thể tin lời hứa hẹn vớ vẩn trên giường của một nam sinh cấp ba mười bảy tuổi cơ chứ!