“Hay là tụi mình đổi chủ đề khác đi?” Tưởng Vọng Thư lên tiếng, đoạn, cậu ta nhanh nhảu quay sang Đoạn Di, “Cậu đừng có ghen tuông vội. Kinh nghiệm bao năm của tớ bảo rằng, trong cuộc chiến giữa “Trời ban” và “trúc mã” thì kiểu gì “trời ban” cũng thắng.”
Đúng lúc ấy, tiếng nhạc trong quán bar đột ngột dừng lại, một hồi ồn ào vang lên.
Tiếp đó là những tiếng la hét thất thanh phát ra từ góc phía Tây Nam, phá vỡ bầu không khí vừa gượng gạo vừa im lặng trên bàn của Đoạn Di. Tưởng Vọng Thư lập tức đứng bật dậy.
“Chuyện gì thế?”
Đoạn Di lên tiếng, vẻ mặt khó hiểu “Không biết nữa…”
Ghen tuông ngập tràn trong lòng, Đoạn Di liếc nhìn Lạc Vân Sam, đúng lúc đối phương cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, không khí xung quanh như đông cứng lại.
Lạc Vân Sam vẫn chưa biết thiếu niên “Alpha” đẹp trai trước mặt này chính là bạn trai hiện tại của bạch nguyệt quang trong lòng cậu.
Cậu chỉ thấy hơi kì lạ trước sự thù địch của Đoạn Di đối với mình – rõ ràng trước đây đối xử với cậu rất tốt, sự thù địch sau này đến quá đột ngột, thay đổi quá nhanh, khiến Lạc Vân Sam thấy rất gượng gạo.
Là một Omega xinh đẹp dịu dàng, cư xử đúng mực, Lạc Vân Sam luôn được mọi người yêu quý, nhưng đồng thời, y cũng là một “trà xanh” thứ thiệt*. Vô số Alpha, cả nam lẫn nữ, đều say đắm y, người duy nhất khiến y thất bại trên tình trường lại chính là Thịnh Vân Trạch.
Trải qua hai năm chinh chiến tình trường, đây là lần đầu tiên Lạc Vân Sam gặp phải một Alpha có thái độ thù địch với mình. Điều này khiến y có chút thất bại.
Dù gì thì, Đoạn Di thực sự rất đẹp trai, bị một chàng trai đẹp trai ghét bỏ, trong lòng Omega nào mà chẳng khó chịu cơ chứ.
Từ bàn bên cạnh, một người đàn ông vội vàng chạy đến, dáng vẻ loạng choạng, có vẻ như đã uống rượu, trên mặt lộ rõ vẻ thích thú.
“Trên tầng hai có một Omega đang phát tình!”
“Quào!” Những người ngồi ở bàn bên cạnh đồng loạt thốt lên.
Tin đồn mang màu sắc trai gái luôn có sức hấp dẫn đặc biệt, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
“Vào kỳ phát tình mà còn đến quán bar? Điên rồi sao?”
“Có phải do uống nhầm thuốc gì không? Mấy kẻ chuốc rượu trong quán bar này toàn hạng bậy bạ…”
“Lần trước ở quán bar Zero cũng xảy ra vụ tương tự mà, thuốc kích thích Omega, cậu hiểu mà…”
“Báo cảnh sát chưa? Có ai gọi cảnh sát chưa?”
“Gọi rồi, gọi cả cảnh sát, hiệp hội, bệnh viện rồi…”
Đoạn Di khẽ nhíu mày, cậu ngửi thấy một mùi hương pheromone Omega thoang thoảng trong không khí – một mùi hương ngọt ngào nồng nàn đến mức cậu không thể phân biệt được chính xác là hương vị gì.
Tưởng Vọng Thư vốn không nhạy cảm với pheromone của Omega, cậu ta chỉ liếc nhìn Đoạn Di một cái, “Bảo bối, cậu ổn chứ?”. Cậu ấy biết Đoạn Di là Omega cũng lâu rồi, từ cái hồi cha của Đoạn Di kể cho cậu ấy nghe.
Biểu cảm lúc đó của Tưởng Vọng Thư có thể miêu tả bằng hai từ: sụp đổ.
Đoạn Di còn tưởng cậu ấy sẽ cắt đứt quan hệ với mình. Ai ngờ, Tưởng Vọng Thư đột nhiên nắm chặt tay cậu, nước mắt lưng tròng. “Tiểu Di à, cậu có biết tại sao chúng ta có thể làm bạn không?”
“Hả?”
Tưởng Vọng Thư: “Đó là vì não bộ của hai chúng ta có vấn đề, nói một cách hoa mỹ thì chính là tư tưởng chính trị có vấn đề, đi trên một con đường hoàn toàn trái ngược với con đường xã hội chủ nghĩa.”
Một Omega giả Alpha.
Một Alpha giả Beta.
Cuối cùng, Tưởng Vọng Thư còn tiếc nuối thay cho Nam Dã, làm một bài thơ: “Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì*”
*Trả lại chàng viên ngọc quý, hai hàng lệ tuôn rơi, hận mình sao chẳng gặp chàng sớm hơn, khi ấy thiếp vẫn còn son trẻ!
“Á á á á á á á!!!!!!”
“Đỉnh của chóóóóp!!!”
“Ê, quay video chưa? Tao phải up lên newfeed!!”
Cơn náo động vừa lắng xuống, quán bar lại bùng nổ làn sóng âm thanh thứ hai – còn lớn hơn cả lần trước, đến mức gần như chấn động màng nhĩ.
Đoạn Di vội vàng lấy tay bịt tai. Trong ánh đèn xanh đỏ tím vàng nhấp nháy, cậu nhìn thấy một bóng đen lao mình từ tầng hai quán bar xuống.
“Ôi trời…” Đoạn Di thốt lên đầy kinh ngạc. “Mấy ông anh này liều mạng thật, dám nhảy từ tầng hai xuống kìa.”
Sau khi tiếp đất, người nọ không chút do dự, lập tức chạy như bay về phía cửa. Ngay sau đó, vài người đàn ông mặc vest đen từ tầng hai xông ra, trên tay lăm lăm súng điện, hùng hổ đuổi theo.
Đoạn Di há hốc mồm. Cảnh tượng kịch tính, máu lửa, thường chỉ thấy trên phim truyền hình, vậy mà lại được tái hiện ngay trước mắt cậu. Cậu thò tay bốc một nắm hạt dưa trên bàn, vừa cắn tách tách vừa nghĩ bụng, “Vở kịch hôm nay xem free mà hấp dẫn quá đi!”
Cắn được một lúc, Đoạn Di bỗng cảm thấy, chuyện ly kỳ thế này, nhất định phải chia sẻ với bạn trai. Vậy là, cậu nhân tiện kiếm cớ để “bắt gian”, nhắn tin dò hỏi:
“Hoa bảo à, hôm nay tớ gặp một tên ngốc siêu cấp ngầu lòi, ở lầu hai mà dám nhảy xuống dưới luôn!”
Sau đó, cậu lại thêm một câu đầy ẩn ý, “Theo cậu, loại người này có phải bị vợ truy đuổi vì tội ngoại tình, kiểu có “thanh mai trúc mã”, “tình cũ không rủ cũng tới” hay không? Cậu nói xem có phải không?”
Đợi mãi không thấy hồi âm.
Đoạn Di cau mày, trong lòng vừa ấm ức vừa tủi thân.
Bực bội bấm bấm, cậu quyết định gọi điện thoại trực tiếp.
Tưởng Vọng Thư “chậc” một tiếng. Chu Nghiêu ở bên cạnh lên tiếng trước: “Hình như ông anh tầng hai kia đang chạy về phía chúng ta.”
“Bình thường mà!” Đoạn Di vừa bấm điện thoại vừa đáp, “Chúng ta ngồi gần cửa, hắn ta không chạy về phía này thì chạy đi đâu?”.
Chu Nghiêu tò mò, “Cậu gọi cho ai vậy?”
Đoạn Di qua loa cho qua, “Chị dâu cậu.”
“Sao chị dâu không nghe máy hả? Hay là ra ngoài “vui vẻ” rồi?” Chu Nghiêu cười trêu.
“Xì!” Đoạn Di khinh thường hừ một tiếng, vênh váo đáp trả, “Chị dâu cậu ngoan lắm! Không ra ngoài “vui vẻ” đâu! Ngoại trừ trường học ra thì chỉ quanh quẩn ở thư viện thôi. Không thì sao thi được 720 điểm?
Chu Nghiêu vội vàng nịnh nọt, “Đúng vậy, anh Di nói đúng!”.
Ngay sau đó, “anh hùng” tầng hai đã chạy đến trước mặt Đoạn Di.
Đoạn Di vẫn đang thao thao bất tuyệt, “Cái bản mặt như quan tài của tên đó thì đi “vui vẻ” với ai? Trừ tớ ra, có ai thèm chơi với hắn? Vả lại, chị dâu cậu nói với tớ rồi, cuối tuần này hắn sẽ ở nhà làm bài tập. Kì thi cuối kỳ sắp đến rồi, hắn áp lực lắm, sợ thi điểm thấp không xứng với tớ—“
Ngay lúc ấy, một chuỗi nhạc chuông quen thuộc vang lên bên tai Đoạn Di. “Anh hùng” bỗng khựng lại trước mặt cậu – một tư thế kỳ quái như thể đột nhiên bị điểm huyệt, đến cả góc nghiêng người lao về phía trước cũng không kịp thu lại.
Đoạn Di: “…”
“Anh hùng “: “…”
Vẻ mặt Đoạn Di cứng đờ cúp điện thoại. Tiếng chuông điện thoại của anh chàng “anh hùng tầng 2” cũng im bặt.
Vài giây sau, Đoạn Di lại tiếp tục gọi cho Thịnh Vân Trạch.
Cùng lúc đó, điện thoại của anh chàng kia lại vui vẻ reo lên.
Đoạn Di: “…”
Anh chàng – thôi bỏ đi, gọi là – Thịnh Vân Trạch: “…”
Bên kia, Thịnh Vân Trạch vừa nhấc máy, “Alo?”.
Đoạn Di với khuôn mặt poker face, “Cậu đang cố tình khiêu khích tớ đấy à?”.
Thịnh Vân Trạch im lặng vài giây, giọng nói trầm ổn vang lên, “Bố tớ nói, điện thoại của vợ thì không được phép cúp máy.”.
Đoạn Di, “… Bố cậu còn dặn dò gì nữa không?”.
Thịnh Vân Trạch suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp, “… Người vợ đánh chồng không được lấy, hung dữ quá”.
Đậu má!
Không đúng!
Đoạn Di bừng tỉnh, “Mẹ kiếp!”.
“Tên kia đâu rồi?”
“Nó chạy đi đâu rồi!”
Trong đám đông hỗn loạn, đám người mặc vest đen đang sải bước xông lên phía trước. Chưa kịp chửi thêm câu nào, Đoạn Di bỗng thấy người nhẹ bẫng, cả người bị Thịnh Vân Trạch kéo đi.
Tưởng Vọng Thư lại “Vãi chưởng” một tiếng, lẩm bẩm: “Sao hôm nay mình toàn “vãi chưởng” thế nhỉ?”
Nhanh như chớp, chẳng biết Lạc Vân Sam bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, thế mà cũng đuổi theo hai người.
Lần này đến lượt Chu Nghiêu há hốc, “Hả?”.
Trong đầu cậu ta tràn ngập dấu hỏi chấm. Chẳng hiểu chuyện gì xảy ra trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi vừa rồi.
Sao Đoạn Di lại bị gã “trai hư” quán bar kia lôi kéo đi mất?
Tại sao “bạn trai tương lai” của cậu ta cũng chạy theo?
Tại sao Tưởng Vọng Thư không đuổi theo Đoạn Di?
Hay là mình đuổi theo?
Nghĩ một lúc, Chu Nghiêu quyết định, “bạn trai tương lai” chạy mất rồi, vẫn nên đuổi theo thì hơn.
Vừa chạy đến cửa, Chu Nghiêu đã thấy mấy chiếc xe cảnh sát bao vây quán bar. Một chiếc xe cứu thương hú còi inh ỏi, vài bác sĩ vội vã chạy ra, rồi lại vội vã xông vào quán bar, tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn, kỳ dị.
Nhưng hiện tại Đoạn Di chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện náo nhiệt bên ngoài nữa, bởi cậu đang phải trải qua một chuyện còn kỳ quái hơn.
Tay phải bị Thịnh Vân Trạch nắm chặt, Đoạn Di gào lên: “Không phải cậu đang ở nhà làm bài tập sao! Cậu viết cái quái gì ở đây thế hả? “Những năm tháng tôi ở quán bar”?? Cậu đúng là chăm chỉ hết chỗ nói! Tự thiết lập cho mình chế độ địa ngục để làm bài à? Nghe tiếng Anh ở đây để nâng cao trình độ tiếng Anh á?? Chỉ thế thôi? Chỉ thế thôi???”
Thịnh Vân Trạch đột nhiên dừng bước, Đoạn Di còn đang ấp úng muốn nói, kết quả là Thịnh Vân Trạch không một chút do dự, hai tay bỗng đặt lên eo cậu.
Tiếp theo, cả người cậu bị nhấc bổng lên không trung.
Đoạn Di: Miệng há hốc!
Tuy biết bạn trai mình rất khỏe, nhưng không ngờ lại khỏe đến mức độ này. Đoạn Di cứ như một nữ sinh cấp 3 yếu đuối, bị anh chàng bóp eo rồi đặt thẳng lên chiếc mô tô phân khối lớn màu đen tuyền cực ngầu.
Đoạn Di nghiêng người chưa ngồi vững, hai chân không sao đặt xuống được, Thịnh Vân Trạch đã vươn chân trèo lên xe.
Sợ ngã, cậu cuống cuồng ôm chặt lấy vai Thịnh Vân Trạch, gào lên: “Tư thế này không ổn đâu a a a a a a —“
Chuỗi âm thanh “a a a a a a” cùng tiếng động cơ Ducati gầm rú xé tan màn đêm trên con phố vô danh, biến mất trong chớp mắt.
Thịnh Vân Trạch biết chạy mô tô.
Trong kính chắn gió đen bóng phản chiếu khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của Đoạn Di. Cuối cùng, cậu cũng nhớ ra kỹ năng này của ông chồng “ngoan hiền” nhà mình.
Sau khi kết hôn, tính cách Thịnh Vân Trạch không còn ngông cuồng như hồi cấp ba nữa – thực ra sự ngông cuồng của hắn cũng không quá rõ ràng, hắn là kiểu người điển hình “trong nóng ngoài lạnh”, ở trường là “Thẩm Giai Nghi” ngoan ngoãn học giỏi, ra ngoài lại là “cô nàng cá tính” chơi ván trượt, cưỡi mô tô.
Đoạn Di nhắm chặt hai mắt, gió tây bắc cấp bốn cấp năm thổi tóc tai cậu bay tứ tung.
Không biết từ lúc nào chiếc mô tô đã chạy đến bờ sông, gió đêm đông thổi vào mặt, Đoạn Di lấy hết can đảm mở mắt ra, cảnh đẹp ven sông khiến cậu trừng lớn mắt, trong mắt phản chiếu ánh nước long lanh.
Khoảnh khắc lãng mạn kéo dài được 3 giây.
Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Ôm chặt.”
Đoạn Di bừng tỉnh: “Mẹ kiếp! Cậu thấy tư thế này của chúng ta bình thường chắc! Cậu chơi trò xã hội đen gì thế! Chúng ta mà quay phim thì cũng là “Thơ ngây” thôi nhé!”
Tư thế này vô cùng không bình thường, để không bị ngã xuống, Đoạn Di phải bám chặt lấy Thịnh Vân Trạch như con bạch tuộc.
Đồng thời trong lòng cũng có chút xấu hổ, mô tô là thứ để tán gái.
Cậu cưỡi thì không có gì đáng xấu hổ, đáng xấu hổ là bị coi là con gái.
Thịnh Vân Trạch lên tiếng: “Đừng lộn xộn, ảnh hưởng tầm nhìn của tớ.”
Đoạn Di không chịu nổi nữa: “Dừng xe, dừng xe! Tớ muốn xuống xe! Cậu biết cậu đang phạm pháp không, cậu vị thành niên lái xe máy, xe của ai?”
Thịnh Vân Trạch: “Của cô út.”
Đoạn Di mất một lúc mới phản ứng lại “cô út” mà Thịnh Vân Trạch nói đến là Thịnh Vân Khê, cậu thầm oán thán: Em gái cậu cũng ngông cuồng như vậy sao?
Chiếc Ducati dừng lại bên bờ sông.
Đoạn Di dịch chuyển nhanh như chớp, nhảy xuống xe, Thịnh Vân Trạch vẫn còn trên xe, một chân đạp trên bàn đạp, một chân chạm đất.
Chân hắn dài, eo thon, khoác trên mình chiếc áo khoác đen, khi tháo mũ bảo hiểm, phần eo đầy sức sống lộ ra một đoạn ngắn, toát lên vẻ phong tình khó tả, tựa như minh tinh Hong Kong những năm 90 của thế kỷ trước, mặt nước ven sông phản chiếu ánh đèn mờ ảo, ngọn hải đăng xa xa tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ, khiến cậu vừa mông lung lại vừa quyến rũ.
Gương mặt điển trai vô song lộ ra, chỉ thiếu mỗi khúc nhạc “Bến cảng đêm khuya” vang lên cho thêm phần hoàn hảo.
Vừa mở miệng đã đập tan bộ lọc ảo tưởng của Đoạn Di: “Heo mập, lau nước miếng đi.”
Đoạn Di: … ***!
“Nước miếng đâu ra?” Vẫn đưa tay lên lau thật, Đoạn Di nhận ra mình bị lừa, lập tức bới móc Thịnh Vân Trạch: “Cậu ăn mặc thế này làm gì? Sao cậu không mặc áo croptop ra mà ra đường? Cổ áo sao không xẻ tới tận đũng quần luôn đi? Có ra dáng học sinh không vậy? Có mặc quần giữ nhiệt không đấy?”
Đoạn Di lùi lại một bước, nhìn Thịnh Vân Trạch, hệt như đang nhìn một người chồng trẻ không biết giữ mình.
Trong lòng thầm nghĩ: À há, miệng thì nói phải làm bài tập, cuối tuần nhân lúc mình không để ý liền chạy ra ngoài hái hoa dặm liễu? Muốn cắm sừng mình hả?
Thịnh Vân Trạch xuống xe, dựa vào thành xe, có lẽ hơi chột dạ nên hắn không nói gì.
Đoạn Di hỏi hắn: “Lừa tớ phải làm bài tập, sau đó chạy đi bar quẩy, cậu đúng là…”
Thịnh Vân Trạch cứ thế nhìn cậu, nhìn mãi, Đoạn Di nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn liền nghẹn họng.
Lý trí ra sức lay động đầu óc, cảnh báo cậu đây là mỹ nhân kế của Thịnh Vân Trạch, nhưng thân thể lại thành thật mắc câu.
Trong nháy mắt, tất cả lửa giận đều tan biến như khói.
Đoạn Di hiếm khi chiếm được thế thượng phong trước mặt Thịnh Vân Trạch, bỗng dưng cảm thấy uy nghiêm của gia chủ đã trở lại, không biết móc từ trong túi nào ra tờ mười tệ, vỗ nhẹ lên mặt Thịnh Vân Trạch: “Người đẹp, một đêm bao nhiêu tiền?”
Thịnh Vân Trạch cạn lời:…
Đoạn Di diễn nghiện luôn: “Chồng có ở đây không, trẻ thế này đã ra ngoài làm việc rồi à, đứng mỏi chân lắm phải không, hay là ngồi lên đùi tôi?”
Ánh mắt cậu dừng lại trên cổ áo Thịnh Vân Trạch vốn dĩ đã khá thấp, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bạc mảnh.
Đoạn Di nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, đầu óc nhất thời nóng lên, cúi đầu ngậm lấy sợi dây chuyền, cắn nhẹ viên đá nhỏ bằng bạc trên đó, còn chưa kịp làm gì thêm thì Thịnh Vân Trạch đã bóp lấy cổ cậu, ép Đoạn Nghi ngẩng đầu lên, trao một nụ hôn có phần mãnh liệt.
Thịnh Vân Trạch đã muốn hôn cậu từ lâu rồi.
Lần đầu tiên yêu đương, thiếu niên không có kinh nghiệm gì, trong đầu cũng chẳng có bao nhiêu chiêu trò, cứ quanh quẩn mãi mấy thứ rác rưởi màu vàng, lúc nào cũng muốn tìm một góc khuất nào đó để thân mật.
Tốc độ xe nhanh, nhịp tim cũng nhanh, kết quả của việc hormone adrenaline tăng cao chính là hai mắt nóng rực, trong lòng cũng bốc hỏa, toàn thân máu huyết như sôi trào.
Đoạn Di cứ thế ngoan ngoãn ôm lấy hắn, dựa vào lòng hắn, chỉ cần buông tay là sẽ ngã ngửa, sinh tử đều nằm trong tầm kiểm soát của bản thân, cảm giác ấy thật kỳ lạ.
Như thể hắn trở thành tấm ván gỗ duy nhất của Đoạn Di, một cọng rơm cứu mạng, Đoạn Di bám víu lấy hắn, hệt như đóa hoa tơ hồng không thể sống độc lập, ra sức hút lấy máu huyết của thiếu niên, quấn chặt lấy hắn.
Loài hoa ấy, rời xa đàn ông sẽ chết.
Đoạn Di bị Thịnh Vân Trạch cắn đau, không chỉ môi rách da mà má phúng phính cũng bị cắn một cái, lưu lại dấu răng mờ nhạt.
Răng nanh nhỏ của Thịnh Vân Trạch giống hệt răng quỷ nhỏ, dấu răng hiện rõ vô cùng.
Hắn hôn hôn một hồi vẫn không yên phận, ôm Đoạn Di vào lòng, trực tiếp cởi áo khoác của cậu, cắn một cái lên lớp áo mỏng bên trong.
Lồng ngực thật mềm mại.
Hai chân đang dang ra của Đoạn Di theo bản năng siết chặt lấy eo Thịnh Vân Trạch, trong lòng nhói đau, hít một hơi lạnh, cúi đầu mổ nhẹ lên môi Thịnh Vân Trạch, sau khi buông ra lại hôn thêm một lúc.
Trong đầu vẫn tự nhắc nhở mình: Nhớ tính sổ nhớ tính sổ nhớ tính sổ…
Hôn quá mãnh liệt, chân Đoạn Di siết chặt quá, Thịnh Vân Trạch vỗ nhẹ vào mông cậu một cái.
Đoạn Di hôn đến mức đầu óc mơ màng, rời khỏi môi hắn, hai tay vòng lên vai hắn, nhìn Thịnh Vân Trạch, trong mắt còn vương lệ, thêm chút khó hiểu.
Ý là: Không hôn nữa sao?
… Rốt cuộc tại sao cậu ta lại thành thạo đến thế.
Thịnh Vân Trạch lại ăn giấm chua một lần nữa.
Trong không khí, pheromone đang từ từ hòa quyện vào nhau, như ốc sên thò chiếc râu thăm dò, chỉ một chút thôi đã khiến toàn thân nhạy cảm run rẩy.
Dái tai Đoạn Di ửng đỏ.
“Để tớ cắn một cái.” Thịnh Vân Trạch trực tiếp ra lệnh.
Đoạn Di: …
“Cậu không thể nói một chữ ‘xin’ cho nó uyển chuyển một chút sao?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Cậu xin tớ cắn một cái.”
Đoạn Di bĩu môi: “Xin cậu uống nước thì có! Nói dễ nghe ghê.” Cậu lầm bầm: “Người đến người đi thế này, làm hỏng thuần phong mỹ tục, chúng ta thân là đoàn viên, có thích hợp không hả?!”
Thịnh Vân Trạch cọ cọ vào người cậu, ôm Đoạn Di như ôm một con thú bông cỡ bự, không nhúc nhích nữa.
Đoạn Di đành phải ngồi im thin thít trên xe, để Thịnh Vân Trạch yên lặng dựa vào.
Một lúc sau, đầu óc Đoạn Di bị gió sông thổi cho tỉnh táo, nhớ ra phải tính sổ với Thịnh Vân Trạch.
Cậu đá nhẹ chân, “Này.”
Thịnh Vân Trạch cảm thấy động tác này của cậu giống hệt nữ sinh cấp 3 rảnh rỗi kiếm chuyện với bạn trai.
Đoạn Di không phụ sự mong đợi của hắn, xác nhận suy đoán của hắn: “Chuyện cậu đến quán bar chăm chỉ học tập thì tớ bỏ qua cho cậu, kể tớ nghe về tên thanh mai trúc mã ở xứ người của cậu đi?”
Thịnh Vân Trạch: “Thanh mai trúc mã?”
Đoạn Di thầm nghĩ: Còn giả ngu?
Thịnh Vân Trạch thật sự không phải giả ngu, hắn không nhớ nổi mình còn thanh mai trúc mã nào, bèn hỏi: “Ai?”
Đoạn Di đang định nói tên thì điện thoại reo lên: Cuộc gọi đến từ Tưởng Vọng Thư.
Hỏi cậu đang ở đâu, còn hỏi một câu có phải đang ở cùng Thịnh Vân Trạch không.
Đoạn Di trả lời, Tưởng Vọng Thư: “Vậy tối nay ăn cơm cùng nhau đi.”
Dừng một chút, Tưởng Vọng Thư nghiêm túc đề nghị qua điện thoại: “Cậu có thể đưa điện thoại cho bí thư Thịnh được không?”
Đoạn Di khó hiểu nhưng vẫn đưa điện thoại cho Thịnh Vân Trạch.
Tưởng Vọng Thư dùng giọng điệu rất kiểu thiếu nữ Nhật Bản cổ vũ Thịnh Vân Trạch trước, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Buổi tối Jennifer – chính là tình địch giáp của Tiểu Đoạn mới nhậm chức hôm nay – muốn ăn cơm cùng chúng ta, bí thư, với tư cách là lớp phó của lớp 1 và là Tưởng Phẩm Như năm xưa, tớ cho cậu một lời khuyên.”
Thịnh Vân Trạch: …
Tưởng Vọng Thư chậm rãi lên tiếng: “Cậu thích cái ván giặt vị gì? Là vị soda đào ba phần răng cưa bảy phần ván, hay là vị trà sữa ô long bốn phần răng cưa sáu phần ván? Bên tớ mua hai cái được giảm giá 50%.”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu lấy đâu ra ván giặt?”
Tưởng Vọng Thư khiêm tốn nói: “Kỹ thuật gia truyền không thể quên.” Cậu ta nói tiếp: “Cái ván giặt này được truyền lại từ Nam Dã, năm đó cậu ta quỳ chính là cái này, bây giờ cậu là đời thứ hai, coi như là truyền thừa từ đời này sang đời khác, hậu sinh khả úy!”