“Tớ hối hận rồi! Tớ thật sự hối hận rồi!!”
Đoạn Di bám chặt lấy cây cột sau cánh gà, sống chết không chịu vào phòng thay đồ.
Hách San San ở phía trước kéo cậu, Tưởng Vọng Thư đang bẻ từng ngón tay cậu đang bấu chặt lấy cây cột.
Thịnh Vân Trạch thì khoanh tay, dựa người vào cánh cửa trước mặt Đoạn Di, ung dung xem kịch vui.
Đoạn Di lúc này mới thật sự nếm trải cảm giác tự đào hố chôn mình. Cậu liếc mắt nhìn Thịnh Vân Trạch, hắn đang cười như không cười, chắc chắn trong lòng đang cười nhạo cậu.
Cậu còn chưa kịp dùng ánh mắt cầu cứu Thịnh Vân Trạch thì đã bị Hách San San chắn ngang tầm nhìn.
Chính xác hơn là bị một chiếc váy ngắn kẻ caro xanh trắng của bộ đồng phục nữ sinh chặn mất.
Đoạn Di lập tức vùng vẫy: “Tớ không mặc! Tớ không mặc đâu!”
Hách San San cười khẩy một tiếng, ra lệnh cho đám đàn em giữ chặt Đoạn Di, sau đó định cởi quần cậu ra.
Thấy vậy, Thịnh Vân Trạch không thể ngồi yên được nữa. Hắn sải bước tiến lên, túm lấy cổ áo Đoạn Di kéo về phía mình.
Bọn đàn em lập tức buông tay, nuốt nước miếng, nhìn sắc mặt khó coi của Thịnh Vân Trạch.
Cũng đúng, tuy Đoạn Di là con trai…
Nhưng cậu là Omega.
Dù nhìn thế nào cũng không giống Omega, bình thường chơi đùa với đám con trai, mọi người đều quên mất giới tính thứ hai của cậu.
Nhưng quan trọng nhất, cậu là người của Thịnh Vân Trạch. Giữa ban ngày ban mặt, lột quần vợ của bí thư, bọn họ muốn chết sao?
Hách San San lập tức nhét chiếc váy ngắn kẻ caro vào tay Thịnh Vân Trạch, sau đó hạ giọng nói với Đoạn Di: “Lớp trưởng, cậu xem cậu đã nhẫn nhục nhảy điệu nhảy nữ sinh bao lâu nay rồi, chẳng phải là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc váy của bí thư sao? Cách mạng đã đến gần lắm rồi, đừng bỏ cuộc a! Cố lên!”
“Cút! Cút ngay cho ông!” Đoạn Di lúc này vô cùng hối hận.
Lễ kỷ niệm thành lập trường của trường Trung học số 2 được tổ chức tại một sân vận động lớn, hai ngày trước đã lắp đặt máy quay, cần cẩu… nhìn chẳng khác gì một buổi diễn tập của concert.
Váy đồng phục của lớp Đoạn Di hôm qua mới nhận được. Hôm qua Đoạn Di kiên quyết không mặc, lúc tổng duyệt cũng nhất quyết không chịu mặc, giờ chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là đến giờ biểu diễn rồi, Hách San San sau khi trang điểm xong cho các bạn nữ khác thì đến lượt Đoạn Di.
Thịnh Vân Trạch cười lạnh: “Chẳng phải cậu đề nghị muốn mặc sao?”
Trên tay hắn đang cầm hai chiếc váy, Đoạn Di bất giác liếc nhìn chiếc váy trên tay Thịnh Vân Trạch, chiếc váy đó đặc biệt ngắn, là do cậu yêu cầu Hách San San lúc đặt may phải làm cho Thịnh Vân Trạch ngắn một chút.
“Tớ đâu có muốn tự mình mặc… Này này này! Đừng kéo tớ! Tớ tự thay, tự thay được mà!”
Đến cửa phòng thay đồ, Đoạn Di đứng thẳng người.
Cậu bất giác nhìn xuống chiếc ghế, còn có hai bộ tóc giả.
Một bộ là tóc bob uốn xoăn màu nâu hạt dẻ.
Một bộ là tóc đen dài thẳng đến eo. Đoạn Di không chút do dự cầm lấy bộ tóc dài thẳng, bất chấp tất cả đội lên đầu Thịnh Vân Trạch: “Để tớ xem cậu đội bộ này!”
Thịnh Vân Trạch đưa tay lên cản: “Đừng quậy…”
“Ha ha ha ha!” Đoạn Di cười lớn, cả người nhào lên người Thịnh Vân Trạch, muốn đội tóc giả cho hắn. Thịnh Vân Trạch bị cậu quậy đến phát bực, một tay cản Đoạn Di, một tay ôm lấy eo cậu, tránh cho cậu ngã nhào ra đất.
“Cậu đội thử cái này cho tớ xem!” Đoạn Di hào hứng đề nghị.
Thịnh Vân Trạch cầm lấy váy và tóc giả của cậu, trực tiếp đẩy Đoạn Di vào phòng thay đồ.
“Á!” Đoạn Di kêu lên một tiếng, theo bản năng đưa tay che đầu, kết quả mất đà, Thịnh Vân Trạch nhân cơ hội kéo quần cậu xuống.
Giữa tháng Sáu, thời tiết đã khá nóng.
Nên Đoạn Di chỉ mặc một chiếc quần đồng phục mỏng tang, dây lưng buộc hờ hững.
Cậu vốn dĩ không bắt nắng, da thịt trắng như trứng gà bóc. Đoạn Di lập tức phản kháng, vừa đá vừa đấm: “Tớ tự cởi, tự cởi được mà!”
Thịnh Vân Trạch muốn cởi quần cậu còn chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao. Đoạn Di còn chưa kịp phản ứng đã bị Thịnh Vân Trạch lột sạch.
Đúng như dự đoán, bên trong là một chiếc quần lót hình thù trẻ con, Thịnh Vân Trạch liếc nhìn, khinh bỉ ra mặt.
Bị Đoạn Di bắt gặp: “Ánh mắt của cậu là sao hả!”
Thịnh Vân Trạch nhún vai: “Không có gì.”
Đoạn Di “Hừ” một tiếng.
“Cậu nói dối, rõ ràng cậu vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn quần lót của tớ. Tại sao cậu lại có ý kiến với kiểu dáng quần lót của tớ như vậy?”
Thịnh Vân Trạch: “Tớ không có.”
Hắn tỏ ra vô tội.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ vô tội của Thịnh Vân Trạch, trong lòng Đoạn Di lại có chút sợ hãi.
Cậu nhặt chiếc váy lên, nhìn chiếc váy ngắn cũn cỡn chỉ che được đến đùi, bất mãn nói: “Tớ còn chẳng biết mặc cái váy này thế nào…”
Rồi cậu lại cầm lên một chiếc quần lót mỏng tang màu đen, trông giống quần lót nhưng có vẻ như không phải: “Cái này là cái gì?”
Chưa từng mặc váy như Đoạn Di đương nhiên không biết con gái khi mặc váy ngắn đều mặc thêm một chiếc quần bảo hộ bên trong đề phòng hớ hênh.
Nhưng cậu bạn hoa khôi bên kia tuy là Alpha nhưng lại vô cùng am hiểu, vừa nhìn đã biết chiếc quần mỏng tang kia chính là quần bảo hộ.
Đoạn Di có gì không hiểu đều hỏi Thịnh Vân Trạch.
Cậu cầm chiếc quần bảo hộ trên tay lắc lắc, ham học hỏi.
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn một cái: “Ồ, quần đấy, chắc là ai bỏ quên ở đây.”
Đoạn Di khó hiểu: “Sao lại để ở đây?”
Cậu áp chiếc quần bảo hộ lên chân mình so sánh: “Có phải Hách San San để cho chúng ta mặc không?”
Thịnh Vân Trạch: “Không phải.”
Hắn lập tức phủ nhận, sau đó cười xấu xa, cố tình nói với Đoạn Di: “Cậu đã mặc váy rồi, còn mặc quần làm gì, cậu đã thấy ai vừa mặc váy vừa mặc quần bao giờ chưa?”
“Hình như là không…” Đoạn Di ngây thơ đáp.
“Vậy thì bỏ xuống.” Thịnh Vân Trạch cầm chiếc quần bảo hộ trên tay Đoạn Di vứt sang một bên, sau đó ra vẻ đạo mạo phổ cập kiến thức cho cậu: “Giờ thì mặc váy vào đi.”
Đoạn Di đỏ mặt, nhìn chiếc váy không biết phải mặc như thế nào.
Thịnh Vân Trạch cúi người cởi giày cậu, sau đó cầm lấy chiếc váy đưa đến chân Đoạn Di.
“Nhấc chân.” Hắn ra lệnh.
Đoạn Di ngoan ngoãn nhấc một chân lên, sau đó mất đà, vội vàng vịn vào người Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch kéo váy lên, kéo khóa lại.
Đoạn Di không dám nhìn bản thân, nhắm chặt mắt: “Mặc xong chưa?!”
Thịnh Vân Trạch không nói gì.
Đoạn Di đợi hồi lâu, cuối cùng cũng mở mắt.
Cậu vốn tưởng tượng bản thân mặc váy sẽ là một thảm cảnh kinh thiên động địa, không ngờ mặc lên lại khá đẹp mắt.
Trong phòng thay đồ có một tấm gương lớn, Đoạn Di nhìn bản thân trong gương, chân là chân, eo là eo, cậu thốt lên: “Wow, tớ đẹp trai quá.”
Sau đó, cậu cẩn thận nhấc chân, cảm giác như có gió lùa qua háng.
“Hít… không quen với việc không có đũng quần gì cả.”
Đoạn Di mặc váy JK thật sự rất đẹp.
Thứ nhất, do da cậu trắng, là kiểu trắng hồng khỏe mạnh.
Thứ hai là do chân cậu rất đẹp, thẳng tắp, cũng không nhiều thịt lắm… chỉ có phần đùi là hơi nhiều thịt một chút nhưng đã bị váy che khuất.
Váy kẻ caro xanh trắng càng làm nổi bật đôi chân thon dài, Đoạn Di bị chính mình làm cho mê mẩn: “Woa, với đôi chân này, tớ có thể chơi cả năm!”
Cậu tự mãn đi lại trước gương, hoàn toàn chấp nhận hình tượng nữ trang của mình.
Vẫn chưa đủ tự mãn, cậu như chú chim nhỏ xổ lồng, định chạy ra ngoài khoe với Tưởng Vọng Thư.
Thế nhưng, Thịnh Vân Trạch đã túm lấy eo cậu kéo trở lại: “Cậu làm gì thế?”
Đoạn Di nhìn hắn: “Tớ đi cho Tưởng Vọng Thư xem.”
Thịnh Vân Trạch bĩu môi, đây là biểu hiện cho thấy hắn đang không vui: “Không được.”
Váy của Đoạn Di thật sự quá ngắn.
Chỉ cần chạy một cái là có thể nhìn thấy hết bên trong.
Cứ để cậu chạy ra ngoài như thế sao?
Mơ đi!
“Tớ kiểm tra xem cậu mặc xong chưa đã.” Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói, sau đó đưa tay luồn vào trong váy Đoạn Di.
Trong lòng hắn cũng khẽ run lên, cuối cùng cũng hiểu vì sao có những người thích vén váy con gái.
Cảm giác… thật sự rất sướng, theo nhiều nghĩa.
Đôi chân Đoạn Di rất mịn màng, lại mềm mại.
Cầm trong tay như cầm một nắm sữa, theo phản xạ, Đoạn Di kẹp chặt hai chân, kẹp lấy tay Thịnh Vân Trạch.
“Kiểm tra váy gì mà kiểm tra kiểu đấy!” Đoạn Di giật mình.
Thịnh Vân Trạch bóp nhẹ vào đùi cậu, cúi người ra lệnh: “Mở chân ra.”
Đoạn Di đỏ mặt, ngoan ngoãn mở rộng hai chân một chút.
Thịnh Vân Trạch rút tay ra, kéo váy cậu từ đùi lên eo.
Bàn tay thon dài lướt nhẹ trên da thịt, Đoạn Di cảm thấy tư thế hiện tại của hai người thật sự quá mức không thích hợp cho trẻ em.
Hơn nữa, cậu lại đang đứng đối diện với gương, Thịnh Vân Trạch đứng phía sau ôm eo cậu, bàn tay còn lại biến mất dưới lớp váy.
Đoạn Di hai chân mềm nhũn, không đứng vững, vội vàng đưa tay ra sau vịn vào người Thịnh Vân Trạch mới có thể đứng vững.
Đúng lúc này, trong đầu Đoạn Di lóe lên một vấn đề mấu chốt.
Chẳng lẽ dưới váy con gái chỉ có mỗi quần lót thôi sao? Không thể nào…
Ngay sau đó, ánh mắt Đoạn Di rơi xuống chiếc quần bảo hộ trên mặt đất, trong nháy mắt đã hiểu ra mọi chuyện, lập tức nổi giận: “Thịnh Vân Trạch! Cậu dám gạt tớ!”
“Tiểu Di, cậu lại làm gì mà gào thét lên thế?” Tưởng Vọng Thư quay đầu nhìn về phía phòng thay đồ, vừa hay nhìn thấy Đoạn Di hùng hổ bước ra.
Cậu mặc áo đồng phục, phía dưới là váy ngắn, vừa bước ra, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía đôi chân cậu.
“Ôi trời, lớp trưởng, chân cậu đẹp thật đấy…” Đầu Bằng sáng mắt ra.
Tưởng Vọng Thư: “Ê, bí thư đâu rồi?”
Cậu ta cũng nhìn thấy chân của Đoạn Di, nhưng phản ứng lại khác với những nam sinh khác.
Không chút do dự cởi áo khoác đồng phục của mình ra choàng lên người Đoạn Di, che đi đôi chân cậu.
Đoạn Di bệ vệ ngồi xuống, hai chân dang rộng.
Tưởng Vọng Thư nhắc nhở: “Bảo bối à, con gái con đứa gì mà ngồi dạng chân thế kia.”
Nhìn thấy Đoạn Di mặc quần bảo hộ bên trong, kinh ngạc nói: “Không ngờ con trai thời nay cũng biết cách tự bảo vệ bản thân thế nhỉ?”
Đoạn Di nghiến răng nghiến lợi: “Tớ quyết định chia tay Thịnh Vân Trạch!”
“Hai người mỗi tháng chia tay ba mươi lần rồi.” Tưởng Vọng Thư vừa chỉnh sửa váy áo vừa nói, cậu ta rất thích làm mama tổng quản, mặc váy cũng không hề ngại ngùng, còn xoay người ngắm nghía bản thân, chỉ là không chịu cạo lông chân, trông thật chướng mắt.
Đoạn Di yếu ớt phản bác: “Dù sao lần này chia tay thật đấy… Cậu ấy lừa tớ.”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu ấy lừa cậu còn ít sao? Tớ còn tưởng cậu đã chấp nhận số phận rồi.”
Đoạn Di không vui: “Sao cậu lại bênh vực người ngoài thế? Nói đỡ cho tớ một câu thì chết à!”
“Mẹ kiếp!” Tưởng Vọng Thư làm rơi cốc nước trên tay xuống đất.
“Ai cho cậu nói tục hả, đừng có đánh trống lảng…” Đoạn Di định kéo Tưởng Vọng Thư quay lại nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngây người của cậu ta, bèn tò mò nhìn theo ánh mắt của cậu ta, rồi sau đó cũng nhìn thấy Thịnh Vân Trạch đã mặc váy xong.
“… Mẹ kiếp!” Đoạn Di cũng thốt ra hai chữ y hệt.
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nhìn mọi người, mặc dù thường xuyên bị người khác vây xem nhưng bị vây xem lúc mặc đồ nữ là lần đầu tiên.
Cảm giác hoàn toàn khác với lúc Đoạn Di mặc váy, Đoạn Di mặc váy giống như một nữ sinh trung học tràn đầy sức sống, hơn nữa còn là kiểu nghịch ngợm, nhìn một cái là biết con trai giả gái.
Nhưng Thịnh Vân Trạch mặc lên lại toát lên vẻ đẹp cao quý lạnh lùng. Váy chỉ dài đến đùi hắn, áo là một chiếc sơ mi trắng phối với nơ xanh, mái tóc dài buông xõa đến eo.
Đôi mắt vốn đã đẹp nay lại càng sắc sảo, cộng thêm gương mặt tuấn tú, tạo nên vẻ đẹp lạnh lùng kiêu sa, đúng chuẩn một mỹ nhân băng giá.
“Woa! Woa!” Đoạn Di bỗng bừng tỉnh, sau đó đứng dậy, đi vòng quanh Thịnh Vân Trạch hai vòng.
Thịnh Vân Trạch cầm áo khoác đồng phục ném lên mặt cậu, lấy vẻ khó chịu để che giấu sự lúng túng trong lòng: “Xem đủ chưa?”
Đoạn Di ngây ngốc nhìn hắn, sau đó cảm thán: “Tớ đúng là thiên tài! Sao tớ lại nghĩ ra trò này nhỉ? Giải Nobel Thiên Tài năm nay phải trao cho tớ mới đúng!”
Thịnh Vân Trạch ngồi xuống, vắt chéo chân, Đoạn Di lập tức dính lấy, ngoan ngoãn hỏi: “Tớ sờ một cái được không?”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Đoạn Di giơ một ngón tay: “Chỉ sờ một cái thôi.”
Sau đó lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch đáp lại cậu bằng sáu dấu chấm “…” đầy bất lực.
Đoạn Di đưa tay sờ lên chân Thịnh Vân Trạch, lạnh băng.
Hơn nữa, quả nhiên mỹ nhân là mỹ nhân, vậy mà không hề có lông chân.
Đoạn Di say mê ngắm nhìn từ trên xuống dưới, “Hề hề” cười, chống cằm ngắm nhìn gương mặt Thịnh Vân Trạch.
Vốn dĩ cậu đã thấy bạn trai mình để tóc ngắn đủ đẹp trai rồi, không ngờ tóc dài lại càng xinh đẹp hơn, đúng là xứng danh “hoa khôi” trường.
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ: “Cậu thích con gái đến thế sao?”
Đoạn Di: “Không có.”
Cậu đang chìm đắm trong nhan sắc của Thịnh Vân Trạch: “Đương nhiên là tớ thích cậu, cho dù cậu là con gái tớ cũng thích, thậm chí còn thích hơn!”
Thịnh Vân Trạch nhướng mày: “Thật sao?”
Đoạn Di gật đầu lia lịa: “Thật!”
Thịnh Vân Trạch khẽ nhếch môi, đưa ngón tay ra hiệu, Đoạn Di như cún con ngoan ngoãn ghé sát tai lại gần.
Và rồi, “mỹ nữ” cao quý lạnh lùng kia nghiến răng nói nhỏ vào tai Đoạn Di: “Tối nay mặc váy lên giường với anh.”
Đoạn Di vẫn giữ nguyên biểu cảm như chú cún con chưa kịp biến mất: “… Hả?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Di: Trái tim thủy tinh của bé thụ tan nát.
Gào thét ing: Mỹ thiếu nữ của mẹ không cho nói chuyện tục tĩu!
Còn chuyện mặc váy bla bla của Tiểu Di, hẹn mọi người ở địa điểm cũ nha!