Đoạn Di cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ dài dằng dặc.
Cậu có cảm giác quay trở lại hiện thực là khi nhận ra bản thân cực kỳ buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu chẳng tài nào mở nổi, nói một cách dễ hiểu, giống như bị bóng đè vậy.
Trong đầu cậu loáng thoáng hiện lên rất nhiều hình ảnh kỳ quái, tựa như vô số mảnh ký ức trừu tượng được nhồi nhét vào, những chuyện đã từng cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi, hoặc là những điều đã bị chôn vùi từ lâu, bỗng chốc bùng nổ như pháo hoa.
Cậu thấy bản thân gặp tai nạn xe cộ trên đường về nước, thấy chính mình nằm trên cáng với đầy máu me, thấy quyết định liều lĩnh của Thịnh Vân Trạch, thấy mẹ cậu và mọi người đều đứng bên ngoài phòng bệnh…
Cuối cùng, cậu thấy mình chạy về phía Thịnh Vân Trạch, ý thức bị một lực mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Cậu không hề phản kháng, cứ thế nhắm mắt lại.
Cậu biết Thịnh Vân Trạch đang đợi cậu, cha mẹ, người thân, bạn bè, tất cả mọi người đều đang đợi cậu.
Và họ đã đợi quá lâu rồi.
Đoạn Di vẫn luôn đi trong dòng hồi ức, đồng thời cũng cố gắng cử động cơ thể.
Lúc đầu, cậu chỉ có thể khẽ động ngón út, với cậu mà nói, hành động này chẳng khác nào nâng một tảng đá nặng năm mươi ký, lực lớn đến mức có thể khiến cậu lật người khỏi giường.
Nhưng trên thực tế, cậu chỉ khẽ run rẩy một chút.
Đoạn Di gian nan mở mắt.
Giống như thoát khỏi sự ràng buộc to lớn, trong nháy mắt, tay chân cậu đều có thể cử động, toàn thân như được vớt lên từ đáy biển sâu.
Trong giây lát, cậu thậm chí còn có chút nghẹt thở.
Đoạn Di thở dốc, tầm mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, trước mắt là trần nhà trắng xóa.
Cậu im lặng rất lâu, rồi mới từ từ ngồi dậy, quay đầu sang phải.
Bên ngoài là bầu trời xanh thẳm, thời tiết rất đẹp, cảnh sắc của tháng tư.
Có tiếng động phát ra từ cửa, “cạch” một tiếng, có người mở cửa.
Đoạn Di theo bản năng quay đầu lại, người mở cửa là một y tá, cô trợn tròn mắt khi thấy cậu tỉnh dậy, vội vàng đặt túi truyền dịch trong tay xuống, chạy ra ngoài.
Tiếng ù tai rất lớn, lúc mới tỉnh dậy, lượng đường trong máu của Đoạn Di rất thấp, trên thực tế, cậu chỉ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của y tá, còn lại chẳng nghe thấy gì.
Thế giới trong mắt cậu lúc này giống như một bộ phim câm, vì thế cậu cảm nhận được một chút hài hước đen tối lạnh lùng.
Nhưng ngay sau đó, cậu không thể cười nổi nữa.
Cánh cửa lại được mở ra, lần này là Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di cảm thấy bây giờ mình mắc chứng PTSD[1] với Thịnh Vân Trạch rồi, chỉ cần nhìn thấy hắn là cậu có thể tự động rơi nước mắt.
Sau khi mở cửa, động tác của Thịnh Vân Trạch như nước chảy mây trôi, không chút dừng lại.
Đoạn Di nhìn hắn, đầu óc trống rỗng, ngay sau đó bị Thịnh Vân Trạch ôm chặt vào lòng.
Thịnh Vân Trạch ôm quá chặt, Đoạn Di cảm thấy đầu óc choáng váng, khó thở, nhưng lại không muốn đẩy hắn ra.
Cậu vùi mặt vào lòng hắn, oà khóc nức nở.
Rồi sau đó lại vùng vẫy trong lòng Thịnh Vân Trạch, dùng sức đánh hắn, cào cấu hắn, nghĩ ra cách nào để trút giận thì làm cách đó, mãi đến mười phút sau, tâm trạng của cậu mới dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ là tay nắm chặt lấy tay áo Thịnh Vân Trạch vẫn không chịu buông ra.
Câu đầu tiên mà Đoạn Di nói là: “Xin lỗi.”
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu chằm chằm, Đoạn Di đỏ hoe mắt: “Xin lỗi, em không cố ý đâu.”
Cậu sờ lên cánh tay của Thịnh Vân Trạch, vừa rồi bị cậu cào trúng, làn da của hắn rất trắng, trên đó còn lưu lại hai vệt đỏ.
Đoạn Di lẩm bẩm: “Anh có đau không… Vừa rồi sao không né ra…”
Thịnh Vân Trạch im lặng hồi lâu, hắn vốn là người ít nói, nhưng lần này im lặng đến mức khác thường.
Đoạn Di đã nghĩ rất nhiều, ví dụ như nếu tỉnh lại nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, cậu nhất định sẽ không rời hắn dù chỉ một bước.
Cậu nhất định phải nói ra những lời muốn nói nhưng lại ngại ngùng không dám thổ lộ.
Cậu cũng nhất định phải nói cho hắn biết, cậu thật sự đã tìm kiếm rất lâu, thật sự không phải cố ý quên hắn.
Nhưng giây phút nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, thứ trào dâng trong lòng cậu ngoài niềm vui sướng khi gặp lại sau bao năm xa cách, còn có cả sự tủi thân và uất ức vô hạn.
Trong lòng Đoạn Di vẫn lén lút trách Thịnh Vân Trạch, trách hắn tại sao lại biến mất không một lời giải thích, trách hắn rõ ràng biết tất cả nhưng lại không nói cho cậu biết.
Kết quả vừa rồi sau khi đánh người ta, trong lòng lập tức hối hận.
Mình đánh hắn làm gì chứ?
Suy nghĩ của Đoạn Di trong nháy mắt đã quay trở lại.
Trong hoàn cảnh đó, cho dù hắn nói với mình thì mình có tin đâu!
Đoạn Di bực bội nghĩ.
Đúng vậy, vậy hắn có lỗi gì chứ?
… Hình như không có.
Mà mình cũng sai…
Đoạn Di trầm tư.
Mình cũng đã quên mất hắn, nói như vậy thì hình như mình còn quá đáng hơn…
Thịnh Vân Trạch đột nhiên lên tiếng: “Đoạn Di.”
Đoạn Di vội vàng ngẩng đầu lên, dù là Đoạn Di mười bảy tuổi hay Đoạn Di hai mươi bảy tuổi.
Tâm trạng của cậu luôn thay đổi thất thường, chỉ cần kết quả tốt đẹp, cậu sẽ quên hết mọi chuyện không vui.
Thịnh Vân Trạch hôn lên trán cậu: “Đây là lần cuối cùng em khóc vì anh.”
Đoạn Di cay cay sống mũi: “Là em xin lỗi anh…”
Cậu bỗng nhiên hoàn hồn: “Vậy Thịnh Minh với Thịnh Tịch đâu?”
“Ở nhà, em vừa mới tỉnh, anh không để chúng đến bệnh viện.” Thịnh Vân Trạch hỏi cậu: “Em có chỗ nào không thoải mái không?”
Đoạn Di lắc đầu: “Không có. Chỉ là vẫn còn một số chuyện chưa nhớ ra, đúng rồi, em còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh!”
Thịnh Vân Trạch biết sau khi tỉnh lại Đoạn Di muốn hỏi hắn rất nhiều chuyện, nhưng Đoạn Di đã nằm quá lâu, chức năng cơ thể đều cần phải hồi phục dần dần, không thích hợp nói quá nhiều, hắn ấn cậu xuống giường: “Có chuyện gì thì để mấy ngày nữa hẵng nói. Anh biết em muốn hỏi rất nhiều, nhịn trước đã.”
Đoạn Di vội vàng túm lấy hắn: “Vậy anh đi đâu?!”
Thịnh Vân Trạch: “Anh không đi đâu hết, anh ở đây với em.”
Đoạn Di nắm chặt lấy tay áo của hắn không chịu buông, kỳ thực cậu có thể nhìn thấy hốc mắt Thịnh Vân Trạch đỏ ửng, nhưng lại ngại ngùng không dám lên tiếng nhắc nhở.
Bây giờ Thịnh Vân Trạch đối xử với cậu có thể nói là dịu dàng vô hạn, quả thật nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ tới.
Đoạn Di thầm nghĩ bệnh nặng một trận được hưởng thụ cuộc sống của thái thượng hoàng mấy ngày cũng không thiệt thòi gì…
Chỉ là không biết thẻ trải nghiệm “người chồng dịu dàng” của Thịnh Vân Trạch có thời hạn bao lâu, theo kinh nghiệm của cậu, nhiều nhất là không quá ba ngày.
Lần này nghiêm trọng như vậy, có lẽ có thể kéo dài hiệu lực một tuần.
Mẹ kiếp, một tuần không phải nghe Thịnh Vân Trạch độc mồm độc miệng, thật sự quá sướng!
Đoạn Di nhất thời có chút lâng lâng, trên mặt còn lộ ra vài phần hạnh phúc.
Thịnh Vân Trạch ngồi bên cạnh cậu: “Mẹ lát nữa sẽ đến thăm em.”
Đoạn Di gật đầu, Thịnh Vân Trạch nói tiếp: “Ít nói chuyện, ngủ nhiều một chút, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Đoạn Di thầm nghĩ: Giống hệt ba mình.
Trên mặt cậu vẫn gật đầu, nhưng một lúc sau lại cãi lại: “Nhưng mà em ngủ lâu như vậy rồi, không ngủ được nữa.”
Đoạn Di suy nghĩ một chút, vẫn hỏi: “Em ngủ bao lâu rồi?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên nói: “Rất lâu rồi.”
Hắn nhớ rất rõ ràng, thậm chí rõ ràng đến từng phút từng giây.
Mỗi giây mỗi phút đối với hắn mà nói đều dài như cả năm.
Đoạn Di im lặng một lúc.
Thực ra, sau khi xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, mọi chuyện cũng không khó hiểu.
Đoạn Di nhớ rõ mình đã gặp tai nạn xe cộ trên đường từ sân bay về nhà.
Vào khoảnh khắc đó, trong lòng cậu vẫn còn một số suy nghĩ, ví dụ như đột nhiên nhận ra duyên phận của cậu và Thịnh Vân Trạch trong kiếp này vậy mà ngắn ngủi đến thế, cũng cầu xin Chúa cho phép cậu làm một hồn ma lang thang mười năm, chờ đến khi Thịnh Vân Trạch già yếu rồi rời khỏi thế giới này, cậu sẽ đầu thai cùng Thịnh Vân Trạch, kiếp sau có thể tiếp tục ở bên nhau.
Cậu muốn nói cậu thật sự rất yêu Thịnh Vân Trạch, hối hận vì trước khi đi không nói cho hắn biết tình cảm của mình.
Ngay sau đó, trước mắt tối sầm lại, Đoạn Di còn chưa kịp cảm nhận được cơn đau trên người đã hôn mê bất tỉnh.
Lần nữa tỉnh lại, đó chính là lúc học lớp mười hai –
Giờ phút này Đoạn Di đã biết, cậu căn bản không phải tỉnh lại vào lúc học lớp mười hai, mà là tỉnh lại trong mơ.
Giống như giấc mơ trong mơ mà mọi người thường gặp.
Chỉ là không biết Thịnh Vân Trạch đã dùng kỹ thuật gì, rút một phần ký ức của cậu ra, tạo ra một “thế giới Đoạn Di” lớn như vậy, để cậu trải qua một quãng thời gian vô lo vô nghĩ trong thế giới tiềm thức giả dối đó.
Tuy nhiên, bây giờ khi nghĩ lại, Đoạn Di phát hiện.
Thật ra khoảng thời gian cấp ba đó có chút khác biệt nhỏ so với quá khứ của cậu.
Ví dụ như –
Rõ ràng năm đó là Thịnh Vân Trạch theo đuổi cậu, hơn nữa hai người họ đã ở bên nhau từ lớp mười một …
Kết quả trong thế giới mà Thịnh Vân Trạch tạo ra, lại biến thành cậu theo đuổi Thịnh Vân Trạch!
Mẹ kiếp, gian xảo quá…
Đoạn Di thầm mắng một tiếng.
Rồi đột nhiên nhớ tới hệ thống trong thế giới giả dối đó.
Cậu vì cái hệ thống này mà làm ra không ít chuyện xấu hổ!
Đoạn Di đột ngột nhìn chằm chằm Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch cảm nhận được ánh mắt của cậu – kỳ thực từ nãy đến giờ Thịnh Vân Trạch vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu, giống như đang nhìn một bóng bóng sắp biến mất.
Hắn nhìn Đoạn Di một cách cố chấp, đến mức Đoạn Di không dám nhìn thẳng vào hắn.
Chỉ là lúc này cậu đã tìm được lý do để “xử trí” hắn: “Em hỏi anh…”
Thịnh Vân Trạch lơ đễnh “ừ” một tiếng, lúc thì nhìn chằm chằm vào ống truyền dịch của Đoạn Di, lúc thì lại không nhịn được mà bóp bóp người cậu, sợ cậu chỉ là giả.
Đoạn Di nghiêm túc nói: “Trước đây, trong thế giới kia, giọng nói hệ thống luôn chỉ huy em chọn A, B hay C kia, có phải là do anh làm ra không?”
Thịnh Vân Trạch:…
Hắn chậm rãi dời ánh mắt đi, bắt đầu giả vờ nhìn chằm chằm vào ống truyền dịch làm bộ không hiểu.
Đoạn Di: … Mẹ kiếp!
= O =!
Nhất định là hắn rồi!!
Hắn quá đáng quá rồi đó!!
Con mẹ nó – Những lựa chọn mà cậu đưa ra có cái nào bình thường không?
Có còn là người nữa không!
Có chút nhân tính nào không!
Trên khuôn mặt Thịnh Vân Trạch hiếm khi xuất hiện hai chữ “lúng túng”, sau đó hắn ra lệnh: “Nhanh ngủ đi.”
Đoạn Di cảm thấy thẻ trải nghiệm “người chồng dịu dàng” của mình hình như đã kết thúc rồi.
“Em mới vừa tỉnh dậy… Hơn nữa anh có thể dịu dàng với bệnh nhân này một chút được không… Anh chỉ có thể giữ được bao lâu chứ…”
Cậu vừa nói vừa cảm thấy buồn ngủ, có lẽ thuốc truyền có thêm chút tác dụng an thần, Đoạn Di lẩm bẩm: “Bao giờ em mới được xuất viện, em muốn ăn lẩu…”
Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, nhớ tới các bạn học năm xưa.
Vừa trải qua hồi ức cấp ba, nên đoạn hồi ức này trở nên cực kỳ rõ ràng, khiến cậu như được sống lại cuộc sống học sinh một lần nữa.
Cậu nghĩ tới Tưởng Vọng Thư, Tưởng Vọng Thư sau khi tốt nghiệp đã thi đỗ Thanh Hoa, học y khoa, ra trường trở thành một bác sĩ khoa nội tận tâm cứu người, tiện thể tự học thêm Taekwondo và Karate trong bốn năm đại học, cậu ấy nói rằng nghề y là nghề nguy hiểm, không có hai ngón nghề võ phòng thân thì không thể làm nổi!
Các bác sĩ trong khoa của cậu ấy đã được rèn luyện phản xạ có điều kiện, chỉ cần trưởng khoa ra lệnh, các bác sĩ sẽ chạy nhanh hơn thỏ, thuộc lòng đường thoát hiểm còn giỏi hơn bảo vệ, năm kia Tưởng Vọng Thư còn tham gia chạy nước rút 100 mét cấp tỉnh, được rèn luyện trong môi trường làm việc mà ra, trực tiếp giành quán quân.
Chỉ là ca phẫu thuật lần này của Đoạn Di, cậu ấy không tham gia, làm bác sĩ bao nhiêu năm, lần đầu tiên Tưởng Vọng Thư không dám lên bàn mổ, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, đừng nói cầm dao mổ, ngay cả việc giơ tay lên cũng khó khăn …
Đoạn Di thấy Tưởng Vọng Thư quả thật rất tốt với mình, tình nghĩa hai mươi năm, cũng không khác gì anh em ruột.
Chỉ là hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn ế, khiến Đoạn Di rất lo lắng!
Rồi cậu lại nghĩ đến Hách San San, Đoạn Di nhớ Hách San San hình như thi đậu Đại học Nhân dân, học ngoại ngữ, sau đó lại học lên thạc sĩ, thành tích cấp ba có vẻ không tốt lắm, không ngờ lên đại học lại tiến bộ vượt bậc, giống như được khai sáng vậy, chỉ số thông minh tăng vèo vèo.
Cuối cùng, cô nàng học liên thông lên tiến sĩ, trở thành phiên dịch viên, học thành thạo ba thứ tiếng, bay khắp các nước trên thế giới, lúc nào cũng trong tình trạng chạy đua với thời gian để bắt máy bay.
Chuyện tình cảm cũng “thê thảm” giống “má” Tưởng Vọng Thư của mình, hai mươi bảy tuổi rồi vẫn ế chỏng chơ, thi thoảng lại hẹn Tưởng Vọng Thư đi chơi, ngồi trong quán bar than thở về tuổi trẻ dữ dội của mình.
Nam Dã đã trở thành một cảnh sát xuất sắc, sau khi thi đỗ trường Công an, cậu ta ở lại thủ đô, không bao lâu sau đã được vào đội cảnh sát hình sự, hiện tại đã làm đến chức phó đội trưởng, là người có chính trị thành công nhất trong số bạn bè của cậu, tất nhiên đỉnh cao chính trị của Đoạn Di là đội viên đội thiếu niên tiền phong – hình như sau đó đã trở thành đoàn viên, nhưng do bị kỷ luật nên bị tước đi tư cách …
Sau khi làm việc ở đội cảnh sát hình sự được vài năm, không biết vì sao Nam Dã lại không nghe lời gia đình, chạy đến Tam giác vàng bắt buôn ma túy, ngày càng bận rộn, nhiệm vụ ngày càng nặng nề, thời gian Đoạn Di và cậu ta gặp mặt ngày càng ít đi, lần cuối gặp mặt là vào năm ngoái, tất nhiên Thịnh Vân Trạch cũng không thích hai người gặp nhau.
Tâm tư nhỏ nhen như Thịnh giáo sư đây, vẫn còn nhớ chuyện bao nhiêu năm về trước.
Nam Dã người ta đã thay mấy cô bạn gái rồi, gần đây còn sắp kết hôn rồi kia kìa!
Còn Giản Kiều – bây giờ không thể gọi là Giản Kiều nữa rồi, phải gọi là Giản đại minh tinh mới đúng, thi đại học xong đã thi đậu Học viện Hý kịch Trung ương, từ năm lớp mười hai đã được thầy giới thiệu đi đóng vai quần chúng trong một số bộ phim, ban đầu cũng bị chê bai diễn xuất còn non kém, qua vài năm mài dũa và tiến bộ, hiện tại đã trở thành tiểu hoa đán hot nhất nhì trong showbiz.
Mùa hè năm ngoái, cô nàng lại nổi đình đám nhờ một bộ phim truyền hình cổ trang, tiên hiệp, ngôn tình, hiện tại studio do cô nàng mở cũng đang phát triển rất tốt, nghệ sĩ dưới trướng cũng rất có tiếng tăm, mặc dù cũng có không ít tin đồn như kết hôn giấu diếm nè, được bao nuôi nè, có đại gia chống lưng nè, nhưng Giản Kiều hoàn toàn không quan tâm đến những lời bàn tán của người ngoài, vẫn luôn làm theo ý mình, tính cách y hệt như lúc học cấp ba vậy.
Nhưng điều khiến Đoạn Di không ngờ tới chính là, sau khi trải qua vài mối tình, cuối cùng Giản Kiều lại quay lại bên Nam Dã…
Lúc nhận được điện thoại của Giản Kiều, Đoạn Di suýt nữa thì ngất xỉu, sau đó vừa khóc vừa cười, Giản Kiều ở đầu dây bên kia còn đắc ý nói: “Đây gọi là gì hả Đoạn bảo bối, đây gọi là “ở hiền gặp lành, gieo gió gặt bão”, ông trời có bỏ qua cho ai bao giờ…”
Chỉ là chuyện tình cảm của Giản Kiều cho đến nay vẫn chưa công khai, phóng viên và paparazzi mai phục mãi cũng không moi được bạn trai của Giản Kiều là ai …
Có lẽ không ai có thể nghĩ tới một nữ minh tinh nổi tiếng với vô số lời đồn như Giản Kiều lại có chồng sắp cưới là một chiến sĩ cảnh sát đánh án ma túy …
Còn về phần Đầu Bằng, hình như cậu ấy đã thi đỗ trường Đại học Sư phạm Hoa Đông, trở thành một trong số ít học sinh trong lớp lựa chọn nghề giáo cao quý, thầy chủ nhiệm khi biết được đã cảm thấy rất vui mừng, mặc dù hoàn toàn không nhìn ra Đầu bằng có tố chất làm giáo viên chút nào.
Cậu ấy sau khi tốt nghiệp đại học đã chạy đến trường Trung học số hai xin việc làm giáo viên vật lý, đúng là “gà tồ” lột xác, bây giờ mỗi khi thầy Hà nhìn cậu ta đều nhìn với ánh mắt kỳ quái …
Tất nhiên còn có bạn trai của cậu, một trong hai hoa khôi nổi tiếng của trường Trung học số hai, sau khi tốt nghiệp quả nhiên đã thi đỗ trường Đại học Bắc Kinh, sau một năm học thì sang nước ngoài làm du học sinh trao đổi, sau khi yêu xa với Đoạn Di được một năm thì cậu cũng theo sang nước ngoài du học, lúc tốt nghiệp, cậu và Thịnh Vân Trạch cùng nhau trở về nước, đồng thời còn dắt theo hai đứa con sinh đôi tròn trĩnh đáng yêu.
Cậu và Thịnh Vân Trạch là người kết hôn sớm nhất trong số bạn bè cấp ba của cậu!
Sau khi Thịnh Vân Trạch tốt nghiệp, hắn đã vào làm việc tại Viện Khoa học Trung Quốc, từ hoa khôi trường nâng cấp thành hoa khôi viện, Đoạn Di cũng không biết hắn ngày đêm nghiên cứu cái gì, nhưng cậu biết Thịnh Vân Trạch rất lợi hại.
Lúc nào cũng thấy hắn tiếp đón những nhân vật lớn mà Đoạn Di không thể biết tên, bản thân hắn cũng thường xuyên xuất hiện trên một số tạp chí khoa học uy tín, được mệnh danh là nhà vật lý trẻ tuổi nhất, giáo sư trẻ tuổi nhất,…
Còn có cả chính cậu nữa!
Tất nhiên, Đoạn Di chỉ chuyên tâm vào vẽ tranh, thi đỗ trường Học viện Mỹ thuật Trung ương sau đó đi du học, mặc dù không xuất sắc như Thịnh Vân Trạch, nhưng cũng có chút tiếng tăm, từng tổ chức triển lãm tranh ở khắp nơi trên thế giới.
Nói đi cũng phải nói lại, tai nạn xe cộ lần này là do triển lãm tranh mà ra, thật sự là …
E rằng Đoạn Di sẽ bị ám ảnh về triển lãm tranh trong một khoảng thời gian dài …
À, còn có thầy Hà!
Bây giờ thầy Hà vẫn làm chủ nhiệm tại trường Trung học số hai, nghe nói vài năm nữa là thầy nghỉ hưu rồi, cũng nghe nói thầy ấy đã chuyển sang thích “Anh hùng xạ điêu”, bây giờ học sinh trường Trung học số hai phải chép phạt “Anh hùng xạ điêu”, dài gấp đôi so với “Thần điêu đại hiệp” mà thời bọn Đoạn Di phải chép trước đây.
Nhưng mà mỗi năm đến lễ tốt nghiệp, quần lót của thầy Hà vẫn bị trộm, lốp xe đạp vẫn bị chọc thủng, có lẽ đây chính là số phận của giáo viên chủ nhiệm …
Còn có “Mọt sách” này, Phương Vân này với Tiểu Mập này, sau khi tốt nghiệp cấp ba, tất cả đều có cuộc sống và tương lai của riêng mình.
Họ phân bố rải rác khắp mọi miền của đất nước, nỗ lực thực hiện ước mơ của cuộc đời mình.
Lúc tốt nghiệp, chúng ta bước trên con đường đời của riêng mình, thanh kiếm trong tay còn chưa kịp rút ra, chúng ta đã phải dấn thân vào giang hồ, những đứa trẻ mười sáu, mười bảy tuổi loạng choạng dò đường băng qua dòng đời.
Thoắt cái đã mười năm trôi qua.
Nếu không phải do lần kỳ ngộ này, nếu không phải do Thịnh Vân Trạch trao cho cậu đoạn hồi ức này.
Đoạn Di còn không biết, thì ra tiếng chuông dậy ồn ào và dài dằng dặc của trường Trung học số hai chỉ có một phút ba mươi giây, nhưng năm đó cậu lại cảm thấy cái tiếng chuông thần thánh ấy có thể kéo dài nửa tiếng đồng hồ.
Hoá ra những chuyện mà năm đó chúng ta từng cho là ghê gớm lắm cũng chỉ là tối nay làm bài tập về nhà không xong, điểm thi cuối kỳ lại bị tụt hạng.
Hoá ra sự trưởng thành và xã hội mà chúng ta hằng mong ước không tốt đẹp như tưởng tượng.
Hoá ra dì bán căng tin và ông bác đun nước thực sự đã đến với nhau, nghe nói là tình yêu hoàng hôn.
Thì ra khoảng cách từ tầng một lên tầng bốn trường Trung học số hai, khoảng cách từ ký túc xá đến lớp học … thực ra chỉ vỏn vẹn ba năm.
Nữ thần, lớp trưởng Đoạn, lớp phó học tập, Đầu Bằng, Phương Trượng, Mọt sách, Tiểu Mập, Tiểu Bất Điểm, còn có cả Hách San San, Giản Kiều và Nam Dã, Bắc Ca, thầy Hà, thầy chủ nhiệm, còn có cả “vua chép phạt” nữa …
Cả trà sữa trường Trung học, đồng phục trắng đen, quán ăn COCO, bún trộn và dưa hấu rán, những món năm xưa bọn họ chê dở chết đi được đến giờ đã không thể nào ăn lại được nữa.
Rõ ràng cảm thấy mình vừa mới tốt nghiệp không lâu, nhưng vậy mà đã kết hôn sinh con, trở thành “bố mẹ”, “cô chú” trong miệng lũ trẻ.
Hoá ra tốt nghiệp chỉ trong nháy mắt.
Thì ra, tất cả họ đều đã lớn khôn rồi.