Cát Pha (mấy chương trước mình dịch nhầm là đồi cát nhé ), ngoài trăm dặm phía đông nam thành Nhữ Nam, là con đường dẫn đến Nhữ Nam.
Đại quân của Bào Hồng, Viên Thuật muốn đến được thành Nhữ Nam, tất nhiên phải đi ngang qua Cát Pha.
Trời chạng vạng tối, đường chân trời tỏa ra ánh tà dương đỏ rực, nhuộm đỏ cả một vùng trời xanh biếc. Trong núi rừng tĩnh mịch, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập từ trong núi rừng Cát Pha vọng ra, Liễu Thành thở hổn hển, đã chạy một quãng đường rất dài, hắn nhanh chóng chạy đến chỗ Vương Xán, quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói: “Bẩm đại nhân, đại quân của Viên Thuật, Bào Hồng đã tiến vào địa giới Cát Pha.”
“Cuối cùng đã tới rồi sao?”
Vương Xán cười lạnh một tiếng, hắn ra lệnh binh sỹ nghỉ ngơi một đêm ở khe Long Sơn, canh năm ngày hôm sau, mang theo cả đám người Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu vội vàng đi đến Cát Pha, không ngờ sau khi đuổi theo đến Cát Pha, phát hiện vẫn chưa thấy tung tích của đại quân Viên Thuật, Bào Hồng, nhưng thế cũng có lợi, để Vương Xán có thời gian chuẩn bị tất cả để đối phó với đại quân của Viên Thuật, Bào Hồng.
Đợi ròng rã hai ngày, cuối cùng cũng đợi được đại quân quan binh tới.
“Chu Thương, lối vào Cát Pha đã bố trí tốt chưa?” Vương Xán nhẹ giọng hỏi.
Chu Thương lớn giọng nói: “Thưa chủ công, đều đã bố trí xong hết rồi.”
Vương Xán gật gật đầu, cười nói: “Tốt, đêm nay chúng ta sẽ đi lừa quan binh xuất chiến, để cho chúng biết thế nào là lễ độ và đổ lệ, bây giờ đã là chạng vạng rồi, ta phỏng đoán chúng đang hạ trại, đợi đến ngày mai sẽ hùng hổ tiến về thành Nhữ Nam, việc đêm nay chúng ta phải làm là lừa chúng xuất chiến. Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, hai người các ngươi theo ta thám thính tình hình quân địch, xem xem quân của Bào Hồng hạ trại ở nơi nào?”
“Vâng!”
Hai người Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu phấn khởi trả lời.
“Liễu Thanh, dẫn đường.”
Vương Xán xoay người, phân phó Liễu Thanh dẫn đường, bốn người nhanh chóng mất hút trong núi rừng, chạy về phía doanh trại của đại quân quan binh.
Sườn nam Cát Pha, quan binh đang chậm rãi tiến về hướng thành Nhữ Nam.
Giữa đoàn quân, có một người đàn ông thân mặc khải giáp màu đen, có râu quai nón, mũi to miệng rộng, đang cưỡi trên một con chiến mã màu nâu, tay xách một thanh đao ba đầu hai lưỡi, đang chậm rãi thúc ngựa đi theo đoàn quân.
Người đó chính là đại tướng dưới trướng Viên Thiệu Kỷ Linh, được phái đến Nhữ Nam tiễu trừ giặc Hoàng Cân.
“Bào tướng quân, trời đã tối rồi, theo mỗ thấy chúng ta nên hạ trại ở Cát Pha, nghỉ ngơi một đêm, để binh sỹ phục hồi tinh thần, chuẩn bị đầy đủ, sau đó sáng mai mới tiến về thành Nhữ Nam, công hạ Nhữ Nam.” Kỷ Linh híp mắt, ra dáng bố đời, hung hăng nói: “Ngoài hạ trại ở Cát Pha ra, chúng ta chỉ có nước hành quân cả đêm đến thành Nhữ Nam mà thôi, chưa kể lúc này đại quân đã vào trong rừng sâu, trước sau đều đi mất mấy dặm mới ra khỏi rừng, bất luận thế nào cũng phải để sáng sớm mới đi được dễ dàng, đến đêm mà chúng ta đã hạ trại xong thì giặc Hoàng Cân cũng không dám đến tập kích doanh trại.”
“Một đám giặc Hoàng Cân không biết sống chết, cứ vào rừng làm cướp là được, vậy mà lại dám chiếm cứ thành trì, đốt giết cướp giật, đúng là sống không biết an phận, năm đó Trương Giác khởi binh tạo phản, mỗ theo chủ công cùng đánh Hoàng Cân, giết quân Hoàng Cân nhiều vô số kể, bây giờ chỉ là một đám giặc Hoàng Cân nhỏ nhoi lại phải cần bổn tướng ra tay, haizz, bọn này thật là chán sống mà.”
Kỷ Linh tỏ ra vẻ ngông cuồng và nóng nảy.
Kỷ Linh là đại tướng đứng đầu dưới trướng Viên Thuật, vũ dũng nhanh nhẹn, cùng với đao pháp, trở thành kẻ hiếm có đối thủ.
Chính là vì Kỷ Linh võ nghệ cao cường, là tướng lĩnh được xem trọng nhất của Viên Thuật, nhưng lại được phái đi tiễu trừ giặc Hoàng Cân ở thành Nhữ Nam. Kỷ Linh trong lòng không vui, một đám giặc Hoàng Cân, đâu có giá trị để hắn ra tay. Dùng hắn đối phó với giặc Hoàng Cân, khác nào giết gà bằng dao mổ trâu.
Bào Hồng gật gật đầu, cười nịnh bộ, nói: “Thế thì cứ theo ý của Kỷ tướng quân, chúng ta nghỉ ở Cát Pha một đêm, ngày mai tấn công thành Nhữ Nam, đến lúc đó vẫn là nhờ Kỷ tướng quân ra tay!”
“Ừm, Bào tướng quân cứ yên tâm, chẳng qua chỉ là một đám giặc Hoàng Cân mà thôi.”
Kỷ Linh cười to, vuốt vuốt râu, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, nhưng trên mặt hắn thoáng có vẻ bất an, không phải là bất an về giặc Hoàng Cân, mà bất an là Bào Hồng sợ Hoàng Cân như sợ cọp.
“Báo!”
Một tên tiểu giáo cưỡi cấp tốc chạy đến chỗ Kỷ Linh, lớn tiếng nói: “Bẩm tướng quân, mạt tướng đã điều tra rõ địa hình của Cát Pha, xung quanh Cát Pha núi rừng trùng diệp, bốn phía cỏ dại um tùm, không tìm thấy chỗ trống phù hợp cho đại quân hạ trại, bây giờ đã là mua thu, khắp nơi đều là cành khô lá khô, đại quân nếu dựa vào đấy đóng quân thì rất là nguy hiểm, xin tướng quân định đoạt.”
Kỷ Linh vẻ mặt nghiêm túc, Cát Pha sao lại không có nơi phù hợp để đóng quân chứ?
Ngẩng đầu nhìn lên cây cối chốn sơn dã, chỉ thấy một màu vàng úa đập vào mắt.
Giờ đã là tháng mười, cây cối rặt một màu vàng, cỏ dại héo úa, mà địa hình Cát Pha toàn là núi sâu rừng thẳm, không đủ chỗ để chứa năm ngàn quân của Bào Hồng, Kỷ Linh, vì vậy tên tiểu giáo mới lập tức chạy đến chỗ Kỷ Linh, hỏi xem nên đóng quân ở đâu?
Kỷ Linh trầm mặc một lúc, rồi nói: “Vậy đóng quân ở Cát Pha, nhớ dọn dẹp bớt cây cỏ xung quanh, còn những loại cây to khó xử lý thì mặc kệ.”
“Vâng!” Tên tiểu giáo chắp tay trả lời, sau đó xoay người đi thi hành mệnh lệnh.
Bào Hồng cảm thấy không ổn, hỏi: “Kỷ tướng quân, quân doanh dựa vào rừng núi mà đóng quân chính là đại kỵ, hơn nữa Cát Pha lại là nơi cây cỏ rậm rạp, một khi bị cháy, thì e sẽ rất nguy hiểm. Vả lại cho dù xử lý hết cây cỏ xung quanh, nhưng hôm nay gió rất to, nếu như có hỏa hoạn, gió thổi thêm cho lửa, thì sẽ rất khó xử lý.”
Kỷ Linh trong lòng khinh thường Bào Hồng gan nhỏ như chuột, mặt mày nghiêm túc, hỏi: “Bào tướng quân, đại quân chúng ta tiến về Như Nam đánh giặc Hoàng Cân, đám Hoàng Cân này sớm đã biết tung tích của chúng ta, hiện tại e là chúng đang tìm cách ngăn cản chúng ta, ngươi cảm thấy chúng sẽ chủ động xuất binh sao?”
“Cái này? Cái này?” Bào Hồng mặt đỏ lên, lúng túng nói: “giặc Hoàng Cân yếu thế, khẳng định không dám chủ động xuất kích.”
Kỷ Linh cười lạnh một tiếng nói: “Thế thì đúng rồi, giặc Hoàng Cân đã không dám xuất binh, làm sao có ai đối địch với chúng ta, đóng quân tựa vào núi rừng còn sợ gì nữa. Bào tướng quân, ngươi không nên lo lắng, không có việc gì!” Kỷ Linh dáng vẻ chỉ bảo, ý tứ sâu xa, sau khi nói xong, Kỷ Linh cũng không để ý tới Bào Hồng nữa, dùng thanh đao vỗ nhẹ vào chiến mã phía dưới, hướng phía trước chạy đi thật nhanh .
Bào Hồng ngượng ngùng cười, nhìn bóng lưng Kỷ Linh biến mất, ánh mắt hung ác nham hiểm lóe lên rồi biến mất.
Xa xa ngoài quan đạo, ẩn núp trong núi rừng, Vương Xán, Chu Thường, Liễu Thành trên cao nhìn xuống, âm thầm nhìn chăm chú vào đại quân quan binh đang thong thả hành quân , Vương Xán ánh mắt vẫn rơi vào trên người Kỷ Linh tay cầm đao ba đầu hai lưỡi , đây là mục tiêu chủ yếu mà hắn chủ động tấn công , về phần Bào Hồng, để hắn đi đối phó với Cung Đô, Lưu Tích là được.
“Thưa chủ công, Kỷ Linh chuẩn bị xây dựng quân doanh ở Cát Pha .” Bùi Nguyên Thiệu chạy nhanh vào, chắp tay nói với Vương Xán: “Binh sỹ mai phục trong tối truyền đến tin tức, đại quân của Bào Hồng, Kỷ Linh đã bắt đầu xây dựng quân doanh, chuẩn bị nghỉ ngơi ở Cát Pha một đêm, chúng ta lúc nào thì động thủ?”