Nhìn người con gái ngang ngực mình, thân phỏng chừng cao khoảng 1m60, đứng ở trước người cao 1m86 như anh, trông thật là nhỏ nhắn. Anh nhìn đến đôi tay đầy đặn của nàng, phải nói rằng nàng có đôi bàn tay thật là xinh đẹp, lại còn rất khéo léo. Nàng thực thiện lương, cũng thực trong sáng. Có rất nhiều đàn ông muốn lấy mẫu phụ nữ như nàng, nhưng trong số đó không có anh.
Thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt phảng phất lên mặt, người đàn ông khép hờ hai mắt, không biết vì sao mỗi lần ngửi được hương thơm này anh lại thấy hoảng hốt. Loại hương vị này hoàn toàn khác với mùi nước hoa trên cơ thể người yêu anh, rất tự nhiên, cũng thật dễ chịu. Anh biết đây là mùi hương của trên cơ thể người con gái này. Nó thật giống với nàng.
Thắt cà-vạt thật đẹp xong, Diệp An An từng bước lùi về phía sau, nàng vẫn cúi đầu. Người đàn ông nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, rất keo kiệt lưu lại ba chữ, “Tôi đi đây”, sau đó bước ra cửa. Nếu anh quay đầu nhìn lại, sẽ thấy người con gái kia hai mắt đã sưng đỏ mà ngập tràn nỗi bi thương và bất đắc dĩ. Người con gái đó yêu anh, thật rất yêu anh.
Chỉ là anh không hề quay lại, không hề nhìn thấy. Người con gái cuối cùng hạ ánh mắt xuống, giống như bông liễu bay trong gió khi xuân về, chợt đến rồi chợt đi. Anh nếu có thấy, cũng sẽ chỉ cười châm biếm trong lòng. Cái cười này, nàng cũng thực là quen thuộc.
Người bình thường như nàng, sớm phải biết mình là ai, không phải sao?
Nàng đi đến bàn ăn, thu dọn hết tất cả. Trong tay cầm một cái bát, nàng nghiêng đầu, đột nhiên thấy cuốn báo trên ghế sô-pha, lộ ra một góc vừa vặn chính là tin tức về tập đoàn Mục Thị. Nàng xoay người cầm lấy cuốn báo.
Nhất thời, trong phòng khách truyền ra âm thanh loảng xoảng của tiếng động của chén bát rơi vỡ, hay là tiếng lòng người tan nát?
Ánh sáng ngọn đèn cùng mặt trời hòa lẫn vào nhau chiếu vào phòng khách lên trên thân người con gái. Thân thể nàng lúc này như chiếc lá sắp rụng không ngừng lung lay trong gió, chỉ một thoáng chốc nữa thôi sẽ dần dần tan biến đi.
Diệp An An đánh rơi cuộn báo cầm trong tay. Trên mặt đất những mảnh vỡ văng tung tóe. Nàng cúi đầu, nước mắt chảy thành từng dòng rơi xuống cằm.
Khóc không có tiếng, cũng chỉ là khóc.
Trên báo là một đôi nam nữ thân mật hôn môi. Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ,góc cạnh gương mặt thật hoàn mỹ. Người phụ nữ như con bạch tuộc quấn chặt lấy người đàn ông, đôi môi đỏ mọng kề sát môi anh ta, mắt nhắm tỏ vẻ đầy hưởng thụ.
Tổng giám đốc tập đoàn Mục thị, Mục Nham, sau lễ khai trương chỗ ăn chơi của các đại gia, vì vui vẻ nên đã mở rộng hầu bao, trước sau mua hai món đồ trang sức giá cả khác biệt, một sợi dây chuyền kim cương cùng một chiếc lắc tay thủy tinh. Với thái độ bày tỏ tình cảm lộ liễu như trên, có tin tức cho rằng người phụ nữ này có khả năng trở thành phu nhân của giám đốc Mục Thị trong thời gian tới.
Ảnh chụp một người phụ nữ đeo trên cổ sợi dây chuyền kim cương, trên tay còn có đeo một chiếc lắc. Tất cả đều do nhà thiết kế danh tiếng tỉ mỉ chế tạo. Vẻ mặt người phụ nữ rất đắc ý nhưng người đàn ông thì lạnh lùng. Khuôn mặt anh rất lạnh lùng không biểu cảm, không ai biết anh nghĩ gì, cũng không ai có thể nhìn thấu được anh.
Anh không thừa nhận, nhưng mà cũng không phủ nhận.
Diệp An An hoảng hốt cười, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt. Ánh mặt trời chỉ đến với nàng trong phút chốc trong ngày hôm nay, hiện tại đã bị dập tắt chỉ còn lại bầu trời tối đen. Nàng cong người lượm lên cuốn báo đặt về chỗ cũ, sau đó thu thập những mảnh vỡ trên sàn. Trong một phút không chú ý, ngón tay nàng bị đứt, chảy máu. Nàng cũng không cảm giác được đau nhức.
Nàng ngừng một hồi, mới đưa ngón tay đặt lên miệng. Ngón tay ngậm trong miệng bắt đầu lan ra mùi tanh của máu. Căn nhà im im lặng lặng, người cũng lặng lặng im im
Cho đến khi thu dọn tất cả xong, nàng mới đi về phòng ngủ của mình, người giống như một hồn ma trôi lãng đãng, không chút tức giận nào.
Nàng cầm lấy cái hộp nhỏ ở đầu giường. Vỏ hộp rất tinh xảo, cũng có thể đoán được trong đó là vật vô cùng sang trọng quý giá. Mở ra, bên trong là một cái lắc tay bằng thủy tinh mảnh mai, kiểu dáng rất đặc biệt, rất xinh đẹp.
Rất là xinh đẹp, nàng tự cười mình, cảm xúc trên mặt biểu hiện lúc có lúc không. Xinh đẹp thì rất xinh đẹp, nhưng mà không thích ứng với nàng. Nó hẳn là nên được mang trên người vị tiểu thư kia mới đúng. Nàng biết người kia là thư kí của Mục Nham, cũng biết nàng ta là người tình của anh.
Anh chưa bao giờ giấu diếm những sự tình như vậy đối với nàng. Anh cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm đến nàng. Anh cố ý bày đặt hoạt cảnh trước báo chỉ cho nàng thấy thật rõ ràng là anh cùng với nàng ngoại trừ bản hôn thú ra, không còn có cái gì khác.
Nàng nắm chặt cái lắc ở trong lòng bàn tay, cảm giác được cái giá lạnh cùng sự mềm mại lan tỏa ra khắp trong lòng nàng.
Chồng, làm sao bây giờ, anh muốn em không được yêu anh, nhưng mà em đã yêu anh rồi.
Chồng, em trừ bỏ yêu anh, thì cái gì cũng không có.
Nàng cẩn thận đặt cái lắc tay xuống, đứng lên, mở ngăn kéo ra, bên trong không có nhiều đồ lắm. Nàng thả nó vào, đóng lại ngăn kéo trong nháy mắt, cũng đóng lại niềm hạnh phúc của mình tối hôm qua.
Kỳ thực, nàng đã mất đi hạnh phúc.
Nàng hơi ngước mắt nhìn lên bức ảnh cưới thật lớn treo trên tường, có chút mờ mịt, cũng có một chút mỏi mệt. Nàng cố gắng ức chế cảm giác ghen tuông cay xè trong sống mũi, cuối cùng cũng thì gượng cười lần nữa.
Mặc kệ như thế nào thì nàng cũng là vợ anh, không phải sao?
Cho dù anh không yêu nàng, chưa bao giờ yêu nàng.
Một người đàn ông vô tình như anh làm sao lại yêu một người phụ nữ hèn mọn như nàng,
Nàng không có sai, anh cũng không có sai. Chỉ là nàng yêu anh, mà anh cũng chỉ là không yêu nàng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!