Chương 5: Cùng kết thúc
Nhưng Phương Thị còn chưa đi đến trước giường thì bỗng nhiên ngã nhào, không biết là đã vấp phải cái gì, “á” một cái liền ngã xuống.
“Mẹ!”
“Vợ ơi!”
Người nhà họ Ngôn đồng thanh hô lên đầy kinh sợ.
Ngôn Lâm Lâm vội vã chạy lên trước đỡ Phương Thị dậy, chỉ thấy trán của Phương Thị vừa hay đập vào thành giường.
May là giường rất mềm nên trán bà ta chỉ sưng lên một cục chứ không bị rách đầu chảy máu. Cú ngã này khiến Phương Thị đau đầu chóng mặt, trong một lúc đã chửi rủa không biết bao nhiêu câu.
Lão Ngôn cẩn thận quan sát thấy có một cây phơi quần áo nằm ngang trên sàn nhà, một đầu mắc vào ngăn kéo của một chiếc tủ nhỏ, vậy nên vừa hay nằm cách mặt đất một chút, tạo thành một góc, và vì màu của cây phơi quần áo gần giống màu thảm trải sàn nên nếu không để ý thì sẽ không phát hiện ra được.
Bởi vậy nên mới khiến cho bà ta bị vấp, tạo thành tư thế chó ăn phân vô cùng hoàn hảo.
“Mẹ, mẹ đừng có chuyện gì nhé.” Ngôn Lâm Lâm tỏ ra thê thảm, diễn vở kịch đau khổ.
Lão Ngôn chỉ tay vào Chỉ Vân, nghiêm giọng nói: “Được đấy, Ngôn Chỉ Vân, nhà họ Ngôn bọn tao không bạc đãi mày, thế mà mày lại sử dụng kế hiểm như này để hãm hại mẹ nuôi mày, mày có ý đồ gì!”
Chỉ Vân chỉ cảm thấy buồn cười, đây đúng là “kẻ ác cáo trạng trước” mà.
Cô không khỏi nhướng mày chế giễu: “Cây phơi quần áo nằm trên sàn, con đi đi lại lại mấy lượt cũng không sao, mẹ Phương đi một cách quá vội vàng nên mới bị ngã, cha nuôi là một nhà từ thiện tiếng tăm lừng lẫy, đừng nên lắm lời như vậy thì hơn, một chút chuyện nhỏ cũng có thể bị đưa lên mạng, để người ngoài vào xem trò cười “chỉ biết việc nhỏ mà không nghĩ đến đại cục” của cha.”
“Mày….” Lão Ngôn vừa mới bắt đầu đã bị Chỉ Vân chặn họng, chỉ tay vào cô một lúc mà không thốt nên lời.
Chỉ Vân cũng không phải trời sinh đã mồm mép như vậy.
Tất cả là do cô bị mẹ con Phương Thị bức ép, bọn họ muốn dùng đủ cách giày vò cô, nếu như cô để cho bị xẻ mổ như một con gà, bây giờ chắc đã mình đầy thương tích rồi.
Nhanh mồm nhanh miệng cũng là vì được lần mò và phát triển trong nhiều năm đấu tranh mà ra.
Ngôn Thiếu thấy cha bị lép vế liền đứng ra, cười như không cười, nói: “Em gái nhỏ, thế này là cô không đúng rồi. Nghe nói cô gặp chuyện, cả nhà chúng tôi đều vội vàng đến giải nguy cho cô, cô không thể lấy oán báo ơn như vậy chứ?”
Chỉ Vân nghe những lời quan tâm đầy giả dối như vậy, thật sự sắp cười ra tiếng luôn rồi, cô lười biếng ngáp một cái: “Nếu như ngủ cũng gặp phải chuyện, vậy thì mỗi người trên thế gian này ngày nào cũng sẽ gặp chuyện ít nhất một lần đấy.”
“Haha, ngủ ư?” Vương Thiếu nghe thấy chữ này liền muốn bốc hỏa, hắn ta cười thâm trầm: “Chỉ sợ là cô không ngủ một mình nhỉ?”
Chỉ Vân nhận ra gã đầu heo này rồi, nhưng cô vẫn giả như không quen, kinh ngạc nói: “Đây là ai?”
“Đây là Vương Thiếu.” Hai tay Ngôn Thiếu kính cẩn lễ phép đỡ lấy Vương Thiếu: “Vương Thiếu cũng lo lắng cho an nguy của em gái, vậy nên mới đến đây cùng.”
Chỉ Vân tiếp tục tỏ ra kinh ngạc một cách khoa trương: “Công nghệ sinh học đã phát triển đến bước này rồi à? Gia súc không lo thịt của mình quá nhiều mỡ sẽ bị đưa lên mâm cơm mà lại đi lo cho con người à?”
“Mày! Tao tát vào mồm mày bây giờ!” Vương Thiếu nghe thấy Chỉ Vân lại mắng mình là súc vật liền vung tay, muốn tiến lên đánh Chỉ Vân.
Nhưng vì kích động như vậy nên hắn liền quên mất rằng cổ tay của mình bị gãy.
Bàn tay của Vương Thiếu còn chưa vung lên được đã đau đến mức la oai oái, vừa nhảy lên (vì đau) vừa thua cuộc.
Ngôn Thiếu không thể quan tâm đến việc trách móc Chỉ Vân, vội vàng động viên Vương Thiếu: “Vương Thiếu, bớt đau, bớt đau.”
Một hiệp kết thúc nhanh chóng, Chỉ Vân đã giải quyết một lượt tất cả quân địch.
Hừ, nếu như người đàn ông đó có mặt, chuyện sẽ không nhẹ nhàng được như này. Người đàn ông quá mức đẹp thường đều rất ăn hại, đây chính là định nghĩa về trai đẹp của Chỉ Vân.
Nghĩ đến đây, Chỉ Vân lại một lần nữa cảm thấy hài lòng về hành động nhốt anh trong tủ vô cùng sáng suốt.
Phương Thị đã lấy lại được sức, bà ta ngồi trên sàn, được Ngôn Lâm Lâm đỡ, chỉ vào Chỉ Vân oán hận nói: “Con nhỏ kia, mày đừng có mà đắc ý…Một đứa tàn hoa bại liễu như mày, tao muốn tất cả mọi người trong thành phố biết rằng mày đã không quyến rũ được Vương Thiếu còn đánh gãy tay của anh ta!”
Vương Thiếu nghe thấy câu này, nhanh chóng gào lên bảo: “Đúng, mày quyến rũ tao! Tao, tao là người đoan chính, không cần mày, mày liền dùng vũ lực với tao!”
Lão Ngôn làm bộ làm tịch, lắc đầu: “Chỉ Vân à, thế này là mày không đúng rồi. Nếu như mày thích Vương Thiếu thì có thể nói với bọn tao, bọn tao sẽ giới thiệu cho mày. Cho dù Vương Thiếu không thích mày, mày cũng không nên làm ra loại chuyện đồi bại như vậy chứ.”
“Con quyến rũ hắn ta?” Chỉ Vân muốn cười ra nước mắt luôn rồi.
Kẻ mù cũng có thể nhìn ra, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa liệu có đi quyến rũ một tên lợn béo trông chẳng khác gì hiện trường của vụ tai nạn xe cộ không?
“Hành lang khách sạn chắc chắn sẽ có camera nhỉ?” Chỉ Vân mỉm cười bình thản.
Nhìn vẻ mặt của người nhà họ Ngôn đều lộ ra sự căng thẳng, Chỉ Vân tìm cách chứng thực: “Có phải không?”
Nhìn vẻ mặt tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng hơn nữa, cô thở dài nhẹ nhõm: “Thật sự quá tốt rồi, vậy đến khi Vương Thiếu kiện tôi lên tòa vì tội quyến rũ không thành sẽ có bằng chứng chắc chắn rồi.”
Cô cười một cách vô hại: “Vương Thiếu, cố lên, nhất định phải thắng kiện đó nha.”
Nhìn mọi người toát mồ hôi lạnh, lông mày của Chỉ Vân hơi động, ánh mắt long lanh đung đưa: “Nếu như vụ kiện có video bằng chứng cũng thua kiện, Vương Thiếu sẽ là vì chứng cứ không đầy đủ nên bị nghi ngờ ác ý phỉ báng hay vì cưỡng bức thiếu nữ vị thành niên nên bị đi tù nhỉ?”
“Mày đã thành niên rồi!” Lời vừa dứt, người nhà họ Ngôn đã sủa như mấy con chó nhu nhược, gần như là tất cả đồng thanh chỉ vào Chỉ Vân mà quát.
“Ai nói vậy?” Chỉ Vân nghiêm mặt nói: “Mẹ Phương và cha nuôi đều quên rồi sao? Trên giấy khai sinh của con khi con được sinh ra lúc 11 giờ 59 phút. Con nhớ đại khái lúc Vương Thiếu quấy rầy con cùng lắm mới 10 giờ thôi nhỉ?”
Cô nói, than vãn với vẻ đau lòng: “Cả nhà đều không quan tâm đến Chỉ Vân như vậy, Chỉ Vân thật sự rất buồn đó.”
Sở Hàn Mặc ở trong tủ nghe thấy Chỉ Vân nói như vậy, lông mày không khỏi nhíu lại, anh nhớ kĩ lại, khi anh ôm cô về phòng… tiếng chuông báo 12 giờ đã vang lên rồi.