Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tạo Tác Thời Gian (Nguyệt Hạ Điệp Ảnh)

Xương Long Đế bắt đầu chơi trò lưu manh, đó là phi thường không biết xấu hổ. Hắn gắt gao nắm chặt không bỏ việc sứ thần Đại Mạo quốc vũ nhục đệ nhất nữ tướng quân Đại Tấn, thậm chí cố ý nói đây là ý tứ quân chủ Đại Mạo quốc.

Biết rõ đối phương là cố ý khó xử, Hạ Viễn Đình cũng không thể không nhận lỗi.

"Bệ hạ, mạt tướng không thẹn với lương tâm, cũng không sợ lời đồn đãi." Vệ Minh Nguyệt lo lắng đại danh lưu manh của Xương Long Đế sẽ bị chứng thực, mở miệng nói, "Bị người ta nói vài câu không đau không ngứa, việc cấp bách là điều tra rõ chân tướng vì sao sứ thần Đại Mạo quốc tử vong."

Quan viên ghi lại cuộc sống hàng ngày ngồi xổm trong một góc vội vàng cầm lấy bút, lả tả ký lục lên trên giấy.

Đại ý là bệ hạ yêu quý tướng lãnh của mình, Vệ tướng quân khoan dung rộng lượng, thuận tiện còn đồng tình một chút bất hạnh mà Đại Mạo quốc tao ngộ, thực tế lại âm thầm dẫm một chân lên hành vi tiểu nhân của bọn họ.

Thân là một quan viên tận chức tận trách Khởi Cư Chú(1), bọn họ cẩn trọng mà ký lục lời nói việc làm của đế vương, nhưng là ký lục như thế nào, chính là bản lĩnh bọn họ.

(1)Khởi Cư Chú: bản ghi chú hằng ngày.

"Thỉnh hoàng đế bệ hạ Tấn Quốc tôn kính thứ tội, ta vì lời nói việc làm sai lầm của sứ thần bỉ quốc cảm thấy thập phần xin lỗi." Tâm thần và thể xác Hạ Viễn Đình đều mệt mỏi, những sứ thần này một cái so một cái không bớt lo, không vội giúp đỡ, nhưng kéo chân sau lại rất có thể.

Cứ việc đã có thói quen nhìn nữ tử quốc nội hiền huệ vô cùng, nhưng là ở thời điểm nhìn thấy vị nữ tướng quân Tấn Quốc này, trong lòng hắn như cũ nhịn không được dâng lên tán thưởng.

Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền nhìn ra vị nữ tướng quân này là cái người ghê gớm. Không vượt qua đối phương nổi, liền càng có vẻ như người nói xấu về nàng có bao nhiêu nông cạn cùng buồn cười.

"Di thư sứ thần quý quốc lưu lại trẫm đã nhìn, nếu không phải Thái Tử nói cho trẫm, ngày Tam hoàng tử mở tiệc, Thái Tử cũng ở đấy, trẫm thiếu chút nữa thật sự cho rằng, vị Vương sứ thần này là do Phúc Thọ quận chúa bức tử." Xương Long Đế nâng nâng tay, Triệu Tam Tài đem phần sao chép nội dung di thư xuống dưới, giao cho Hạ Viễn Đình.

Hạ Viễn Đình đọc nhanh qua nội dung, thực mau liền tức giận nói: "Đây là bôi nhọ Phúc Thọ quận chúa. Bệ hạ, tại hạ hoài nghi phong di thư này có dị, nhất định là có người cố ý châm ngòi quan hệ hai nước chúng ta."

"Ai." Xương Long Đế thở dài một tiếng, "cái nhìn của Trẫm cùng Tam hoàng tử tương đồng, trận âm mưu này không chỉ có nhằm vào hai vị ái khanh của trẫm, đồng dạng cũng là nhằm vào quý quốc cùng Tam hoàng tử ngươi."

Tại trong tràng âm mưu này, người xui xẻo không chỉ có Hoa gia, còn có Tam hoàng tử Hạ Viễn Đình đứng mũi chịu sào. Hắn là người có địa vị tối cao trong đoàn sứ thần, sứ thần chết trong biệt quán Tấn Quốc, mặc kệ như thế nào, đều sẽ bị chỉ trích.

Liên tiếp ép hỏi Tấn Quốc, có khả năng đắc tội hoàng đế Tấn Quốc, khiến cho hai nước giao chiến, về sau khi hắn trở về khẳng định sẽ bị phụ hoàng trọng phạt.

Đem sự tình không nhẹ không nặng buông tha, sự tình truyền về quốc nội, khẳng định sẽ có vô số văn nhân mắng hắn mềm yếu, hắn không chỉ để tiếng xấu muôn đời, về sau ngày trải qua cũng sẽ không quá tốt.

Chuyện cho tới bây giờ, hắn chính là bị người đặt trên giá mà nướng, không phải nướng mặt này, thì cũng chính là nướng mặt kia.

Ở trong chớp nhoáng, hắn liền làm ra quyết định.

"Thỉnh hoàng đế bệ hạ Tấn Quốc tôn quý hoàn toàn thanh tra việc này, đem cái kẻ tâm tư ngoan độc làm chủ phía sau màn này tìm ra, để an ủi vong linh trên trời của Vương đại nhân."

"Thỉnh Tam hoàng tử yên tâm, trẫm nhất định trả lại công đạo cho ngươi." Xương Long Đế vừa lòng gật gật đầu, cũng không thèm nhìn tới Lưu Nhân Giá khom người chắp tay thi lễ phía dưới, quay đầu trấn an Vệ Minh Nguyệt một trận, còn ban thưởng một đống đồ vật cho Hoa gia, mỹ kỳ danh rằng an ủi.

Hạ Viễn Đình ngồi ở trên ghế có chút xấu hổ, rõ ràng bọn họ cùng là người bị hại, vì sao đối mặt với Vệ tướng quân cùng Phúc Thọ quận chúa, hắn thế nhưng cảm thấy chột dạ?

Khổ sở nhất vẫn là Lưu Nhân Giá, sớm biết rằng nói mấy câu kia sẽ gặp phải nhiều tai họa như vậy, lúc trước hắn như thế nào cũng sẽ không nói lung tung.

*****

Chân tướng án kiện thực mau liền được tra xét ra, phong di thư Vương đại nhân lưu lại kia là giả tạo, người giả tạo phong di thư này, chính là gã sai vặt bên người hắn. Người Đại Lý Tự còn ở trong phòng Vương đại nhân phát hiện một ít thư tín nội dung mơ hồ, như là được ai mệnh lệnh, cố ý khơi mào chiến tranh Đại Mạo cùng Tấn Quốc.

Vốn dĩ kế hoạch là làm Hoa gia cùng sứ thần đoàn Đại Mạo ở trên quốc yến phát sinh mâu thuẫn, ai ngờ Hoa gia đem lễ vật Đại Mạo đưa đi trả về, làm Tam hoàng tử biết trước người ở trong sứ thần đoàn nói lời vũ nhục Vệ tướng quân. Người phía sau màn lo lắng Vương đại nhân bại lộ, liền cho gã sai vặt giết Vương đại nhân, làm giả hiện trường Vương đại nhân sợ hãi Hoa gia mà tự sát, nhân cơ hội bôi đen thanh danh Hoa gia.

"Ai có thể đoán được cái tiểu quận chúa Hoa gia kia ôn nhu mảnh mai, sẽ phát tính tình lớn như vậy, không cho Đại Mạo nửa điểm mặt mũi, trực tiếp đem lễ Đại Mạo đưa đi trả về?" Bùi Tế Hoài nhìn chân tướng điều tra ra, nhịn không được cảm khái vận khí Hoa gia thật tốt.

Nếu là chờ mâu thuẫn ở trên quốc yến mới bùng nổ, Vương đại nhân đến lúc này mới chết, sự tình khẳng định sẽ nháo đến cả nước đều biết, ai cũng đều không áp xuống được.

"Có thể thấy được ngẫu nhiên phát một lần tính tình, không chỉ có hữu ích về thể xác lẫn tinh thần, còn có lợi cho gia tộc." Cẩu Kính Kỳ một thiếu khanh khác của Đại Lý Tự ôm một chồng hồ sơ thật dày tiến vào, "Có thể thấy được ngay cả ông trời cũng không muốn làm trung thần lương tướng bị oan khuất."

"Người Đại Lý Tự chúng ta, khi nào thì tin qua mệnh." Bùi Tế Hoài giúp Cẩu Kính Kỳ đem hồ sơ khóa lại: "Hôm nay là ngươi trực đêm, ta đi về trước."

Cẩu Kính Kỳ cầm lấy mấy cuốn án tử khác trong ngăn tủ: "Ngươi nói, làm chủ phía sau màn lần này, có liên hệ với mấy vụ án tử lúc trước hay không?"

Bùi Tế Hoài vỗ vỗ bụi đất trên người, trầm mặc một lát sau nói: "Mấy vụ án tử phía trước, hoặc nhiều hoặc ít đều đem người có quan hệ cùng Anh Vương liên lụy đi vào, lần này không giống."

"Cũng không phải hoàn toàn không quan hệ, tiểu quận chúa Hoa gia, từng làm mai cùng Anh Vương." Cẩu Kính Kỳ khóa lại cửa tủ, "Mấy ngày hôm trước người chúng ta còn tra được, Anh Vương không lâu trước đây từng mở lời đối với Phúc Thọ quận chúa, hy vọng cưới nàng làm Vương phi, nhưng là Phúc Thọ quận chúa cự tuyệt."

Nghe được Hoa Lưu Ly cự tuyệt Anh Vương, Bùi Tế Hoài nửa điểm cũng không ngoài ý muốn. Trên thực tế, lấy thân phận Phúc Thọ quận chúa, tốt nhất là hoàng tử nào cũng không gả, mới là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là giữa Thái Tử cùng Phúc Thọ quận chúa......

Thế gian vĩnh viễn không thiếu bi kịch tình yêu, nhưng cho dù như vậy, vẫn như cũ có vô số nam nữ tre già măng mọc.

Rốt cuộc mẫu tử Hiền phi Anh Vương không lại bị liên lụy, nhưng lúc này lại đang ở trong sự tình vô cùng khiếp sợ.

Hiền phi nhìn Nhạc Dương trưởng công chúa trước mắt biểu tình kiêu căng, nhịn không được hoài nghi, đến tột cùng là Nhạc Dương đầu óc xảy ra vấn đề, hay là lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

"Ngô nhi tính cách ngu dốt, tính cách xúc động, chỉ sợ không xứng với công chúa hòn ngọc quý trên tay của ngươi." Hiền phi hận không thể đem nước trà trong miệng phun đến trên mặt Nhạc Dương trưởng công chúa, để Tạ Dao nữ nhân như vậy làm con dâu nàng, còn không bằng lúc trước để cho Hoa Lưu Ly làm con dâu nàng đâu.

Ít nhất người ta lớn lên đẹp hơn so Tạ Dao, sinh hạ tiểu hài tử cũng càng đẹp mắt.

"Tiểu tẩu tẩu, Anh Vương vì lâu dài, cần cưới một nữ nhân có trợ giúp đối với sự nghiệp hắn. Đợi về sau...... Làm cái gì đều thuận lợi." Nhạc Dương trưởng công chúa rụt rè cười nói, "Ngươi cảm thấy sao?"

Hiền phi cảm thấy một chút cũng đều không tốt.

Trước kia xem ánh mắt của vị công chúa này, đều là treo khóe mắt, một ngụm một cái Điền phi, đừng nói kêu nàng tẩu tẩu, ngay cả kêu phong hào, thật giống như vũ nhục miệng vị công chúa này vậy.

"Công chúa có chuyện cứ việc nói thẳng, ngài cũng không cần gọi ta tiểu tẩu tẩu, giống như trước vậy gọi ta Điền phi là được." Hiền phi lãnh lãnh đạm đạm nói, "Ta sinh ra không bằng công chúa tôn quý, không quá để ý xưng hô."

"Ngày xưa ta có chỗ không hiểu chuyện, còn thỉnh tiểu tẩu tẩu thông cảm nhiều hơn." Nhạc Dương trưởng công chúa biết lòng Hiền phi đối với nàng có bất mãn, nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, so với những chuyện này, Hiền phi càng muốn để nhi tử mình bước lên đế vị.

Hiền phi nâng chung trà không nói lời nào.

"Văn nhân bút, vô hình đao(2)." Nhạc Dương trưởng công chúa tiếp tục nói, "Tạ gia ở phương nam địa vị như thế nào, nói vậy ngươi cũng biết, để hai cái tiểu bối kết thân, là sự tình đối với ngươi ta đều tốt."

(2)Văn nhân bút, vô hình đao: bút của văn nhân như thanh đao với hình.

"A." Hiền phi châm chọc cười nói, "Ngươi nói Tạ gia lợi hại như vậy, là muốn làm gì, tạo phản sao?!"

Nhạc Dương trưởng công chúa sắc mặt lạnh xuống.

"Đừng tưởng rằng nữ nhi nhà ngươi là gà mái đẻ trứng vàng, cho dù nàng là vàng, kia cũng chỉ là gà mái, cũng không phải phượng hoàng." Hiền phi trào phúng nói, "nữ nhân Thái Tử không cần, liền nghĩ muốn đưa cho nhi tử ta, ngươi cho rằng mẫu tử chúng ta là cái gì, nhặt ve chai sao?!"

"Ta mặc kệ Tạ gia có bao nhiêu lợi hại, dù sao ta chính là chướng mắt." Hiền phi đứng lên, nén giận nhiều năm, rốt cuộc có cơ hội phát tiết, Hiền phi mắng đến thập phần vui sướng, "Thật sự lợi hại như vậy, cũng sẽ không đem nữ nhi xem như hàng hóa mà đưa tới đưa đi, người không hiếm lạ muốn, nhà ta cũng chướng mắt. Ai nguyện ý cưới, để cho người đó cưới đi, đừng tới ghê tởm ta."

"Hảo!" Nhạc Dương trưởng công chúa giận quá hóa cười, "Điền thị, hôm nay ngươi vũ nhục bổn cung, bổn cung nhớ kỹ."

"Nhớ kỹ liền nhớ, công chúa lớn lên nhân mô cẩu dạng(3), làm chuyện giống tú bà, Nguyên Hạo nhà chúng ta là hài tử đứng đắn, tiêu thụ không nổi cô nương nhà ngươi." Hiền phi làm bộ hướng trên mặt đất phỉ nhổ: "Ngài tha cho ta đi, không tiễn."

(3)nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Nhạc Dương trưởng công chúa tức giận đến hai mắt biến thành màu đen, thời điểm ra cửa, còn đá ngã hai cái bình hoa Lâm Thúy Cung.

"Hừ." Hiền phi nhìn bình hoa bị hư cũng không tức giận, ngược lại thần thanh khí sảng mà lắc lắc khăn, "Tiểu tiện nhân, nghĩ đem mẫu tử chúng ta thành quân cờ để dùng, bổn cung là ngốc sao?"

Nói xong, nàng đem khăn che trên mặt, gào khan chạy hướng Thần Dương Cung.

Làm nữ nhân, bị cô em chồng khi dễ, không phải nên nói cho trượng phu mình sao?

Hai cái bình hoa, chính là nhi tử cố ý mang về cho nàng, tuy rằng màu sắc bình thường chút, hình thức xấu chút, nhưng kia cũng là một mảnh tâm ý của hài tử đâu.

Từ đầu tới đuôi không có cơ hội nói chuyện, Anh Vương ngồi ở trong một góc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cửa trống rỗng, biểu tình mờ mịt giống như nhìn một hồi đại chiến.

Xem ra ngày thường mẫu phi mắng hắn, vẫn là ôn nhu không ít.

Rốt cuộc là thân nhi tử, đãi ngộ chính là tốt so với người khác.

Hắn ra khỏi Lâm Thúy Cung, không đi bao xa liền nhìn thấy nhị nữ nhi Nhạc Dương trưởng công chúa đang ở Ngự Hoa Viên ngắm hoa, nhanh chóng xoay người cất bước chạy.

"Anh Vương......" Tạ Dao tuy không thích Anh Vương, nhưng nàng biết mẫu thân cố ý cho nàng cùng Anh Vương liên hôn, cho nên nhìn thấy Anh Vương, nàng chủ động mở miệng vấn an.

Nào biết một câu vấn an còn chưa nói ra miệng, Anh Vương liền vội không ngừng mà chạy đi, giống như xem nàng là một cái quái thú đáng sợ.

"Đầu óc có bệnh." Tạ Dao thấp giọng mắng một câu, tức giận đến xoay người liền đi, vừa vặn cùng một thái giám nâng cuộn bức hoạ chạm vào nhau.

"Ngươi là người trong cung nào, đi đường không có mắt sao?" nha hoàn bên người Tạ Dao chạy nhanh đỡ lấy nàng, đem cuộn bức hoạ lăn đến bên chân đá văng ra.

Tơ hồng buột bức hoạ bị đá văng ra, lộ ra nửa bức họa.

"Họa này chính là cái đồ vật quỷ gì." Nha hoàn bên người lại mắng vài câu, đỡ Tạ Dao trở về trên hành lang.

Lửa giận trong lòng Tạ Dao tăng vọt, nhưng nghĩ đến nàng là ôn nhu thiện lương, sẽ không quở trách một cái thái giám không cẩn thận phạm sai lầm, cho nên nàng chỉ là trầm mặc mà để tỳ nữ đỡ đi.

"Ngũ hoàng tử điện hạ?" phía sau cửa, có người mặt vô biểu tình mà nhìn nàng, Tạ Dao hoảng sợ, sau thấy rõ người này là Ngũ hoàng tử Cơ Yến Khâu, nàng lộ ra một cái tươi cười nhu nhược: "Gặp qua Ngũ hoàng tử điện hạ."

Ai ngờ Ngũ hoàng tử ngày thường ôn hòa dễ ở chung, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt rét lạnh một cái, không nói một lời mà xoay người rời đi.

Tạ Dao: "......"

Những hoàng tử trong cung này, đầu óc đều có bệnh?

Không một cái bình thường sao?

*****

Hoa Lưu Ly nghe nói ở Đông Cung Thái Tử chuẩn bị ăn ngon, lại cố ý cho người tới đón nàng vào cung, ngay cả giả ý từ chối đều không có, liền đáp ứng xuống.

Mới vừa tiến cửa cung, nàng liền nhìn thấy Ngũ hoàng tử mang theo một tiểu thái giám cúi đầu ủ rũ hướng bên này đi, nàng dừng lại bước chân, hướng đối phương hành lễ vấn an.

"Phúc Thọ quận chúa." Ngũ hoàng tử nhìn thấy Hoa Lưu Ly, trên mặt sa sầm liền có ý cười, "Ngươi đây là đi đâu?"

"Thần nữ có việc muốn đi Đông Cung một chuyến, điện hạ đây là từ đâu ra?" Không mặt mũi nói chính mình là đi Đông Cung cọ ăn, Hoa Lưu Ly thấy trên mặt đôi chủ tớ này mang theo điểm ủy khuất, có chút hối hận chính mình lắm miệng.

"Vừa sáng hôm nay ta bỗng nhiên có linh cảm, họa một bức mặt trời mới mọc mọc lên ở phương đông, vốn tính toán hiến tặng phụ hoàng, nào biết trên nửa đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cuộn bức hoạ bị dính bẩn." Bộ dáng Ngũ hoàng tử ngay cả uể oải, cũng mang theo ưu nhã, "Thân là nhi tử, có thể nào đem đồ vật dơ bẩn đưa cho phụ hoàng, cho nên ta chỉ có thể đem bức họa về."

Nói xong, hắn từ trong tay tiểu thái giám lấy qua cuộn bức hoạ, mở ra đưa tới trước mặt Hoa Lưu Ly: "Quận chúa cảm thấy, họa này như thế nào?"

Bình tĩnh mà xem xét, Hoa Lưu Ly thật sự nhìn không ra, họa kỹ của Ngũ hoàng tử có cái gì tiến bộ, nhưng là đối mặt ánh mắt chờ mong của Ngũ hoàng tử, lương tâm nàng cũng không đáng giá.

"Họa kỹ điện hạ, tựa hồ lại có điều tiến bộ." Nhìn chằm chằm cuộn bức hoạ một lát, mặt Hoa Lưu Ly đầy nghiêm túc nói, "Quan trọng nhất chính là, hàm ý bức họa phi này thường đặc biệt. Ánh sáng mặt trời mang đến quang minh cho đại địa, đại địa lại thân cận ánh sáng mặt trời, hảo một bức họa mặt trời mới mọc mọc lên ở phương đông tràn ngập sinh cơ."

Ngũ hoàng tử ngượng ngùng cười: "Kỳ thật cũng không tốt như quận chúa nói vậy, nhưng ta đối với bức họa này cũng là thực vừa lòng. Vốn định đem bức họa này đưa cho quận chúa, nhưng là......"

Vốn tính toán đưa họa cho đế vương, ngay như không thể đưa ra, chuyển giao cho người khác cũng không ổn.

"Quân tử không đoạt đồ tốt của người." Hoa Lưu Ly nhanh chóng nói, "Điện hạ nói rung động lòng người, thần nữ tuy không chiếm được nó, cũng đã đem bộ dáng nó ghi tạc trong lòng."

"Quận chúa là người hiểu họa." Ngũ hoàng tử cảm khái, "Không hổ là hòn ngọc quý trên tay hai vị tướng quân, kiến thức cùng lòng dạ quả thực bất đồng người khác, làm cho người kính nể."

Ngũ hoàng tử chân tình thực lòng khen Hoa Lưu Ly một phen, mới treo nụ cười lên miệng ra khỏi cung.

Bị khen đến tận bầu trời, Hoa Lưu Ly ngầm cạn lời: "......"

Lúc các hoàng tử khen người, đều nhiệt tình như vậy sao?
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!