Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tận Thế Xâm Lấn

Chương 1 

 

             Tai họa buông xuống ngay lúc Phó Nam đang say giấc nồng.  

             Cho dù là ai mà liên tục tăng ca ba ngày, về đến nhà cũng sẽ ngủ đến tối tăm mặt mày như thế. Tiếng động bình thường không dễ đánh thức y, chỉ có nguy hiểm ảnh hưởng đến sinh mệnh mới khiến hệ thống sinh học tự động phản xạ, hay thường được gọi là: Trực giác dã thú.  

             Phó Nam đột nhiên bừng tỉnh cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, thế nhưng ánh mắt mờ mịt của y còn chưa duy trì được vài giây, liền nhanh chóng nắm lấy cặp mắt kiếng trên đầu giường đeo vào. Chỉ trong nháy mắt bộ dạng vừa ngốc vừa đần nhìn dễ chọc ghẹo kia liền biến thành một tinh anh ánh mắt sáng quắc.  

             Tầm mắt khôi phục rõ ràng, đồng tử đột nhiên rụt nhỏ lại. Ngoài cửa sổ, bầu trời như bị ánh lửa thiêu sáng, Phó Nam chỉ cảm thấy lông tơ dựng thẳng, giật bắn cả người.  

             Y nhảy bật lên, bất chấp nguyên tắc phải thay áo ngủ ra mặc chiếc sơ mi ngay ngắn rồi mới ra khỏi cửa như thường lệ, mang bừa một đôi dép lê Phó Nam liền chạy ào ra cửa phòng, “Ầm ầm ầm” đập mạnh cửa phòng đối diện.  

             Ở đối diện phòng y là một người đàn ông độc thân, thường được gọi là anh Ôn, nhưng vì thân thể tàn tật, Phó Nam cũng không trông cậy anh ta có thể mở cửa ngay lúc nghe thấy tiếng động, vì thế liền lớn tiếng gào một câu: “Cháy!!!” Bỏ chạy hướng về phòng tiếp theo.  

             Liên tiếp một hơi đập cửa mấy căn phòng cùng tầng, Phó Nam nhận lấy không phải nước mắt tri ân, mà là tiếng chửi rủa vang trời.Tiếng mắng y phá giấc mộng đẹp vang lên liên tục, ghê gớm hơn còn có người ân cần thăm hỏi cả nhà của y.  

             Người tốt bị coi là lòng lang dạ thú, Phó Nam cũng không phải thánh nhân dễ chịu nhục, tính ra y cũng coi như tận tình tận nghĩa lắm rồi. Y xoay người liền muốn từ lối thoát hiểm chạy xuống lầu, cánh cửa căn phòng cuối hành lang đột nhiên mở tung.  

             Một người đàn ông phía dưới mặc một cái quần tắm biển, trên thân lại chỉ mặc có cái áo thun ba lỗ đi ra, ánh mắt cảnh giác quét qua. Khi nhìn thấy y, nhăn mày, khóe môi hơi căng thả lỏng xuống, phản xạ có điều kiện treo lên nụ cười trào phúng.  

             Phó Nam cũng khựng người lại, như loài động vật nhỏ bị thiên địch nhắm vào cố xù đống lông mềm chẳng có chút tác dụng phòng vệ lên, lông mày lập tức nhướn lên.  

             Đường Hải dựa vào khung cửa, lười biếng ngáp một cái. Theo động tác há miệng của hắn, lồng ngực vạm vỡ kia nhô lên lại hạ thấp xuống.  

             “Hơn nửa đêm không ngủ được, nổi điên cái gì đó? Không biết quấy nhiễu trị an là phạm pháp à?” Hắn há mồm ra chính là gai, thậm chí còn ôm tay, thần thái như đang xem náo nhiệt.  

             Bộ dạng không nôn nóng này, cho dù là Phó Nam tự biết bình thường giao tiếp không tốt cũng nóng vội, y tức giận nói: “Anh còn thong dong ở đây, không phát hiện cháy nhà hả? Không muốn chết thì nhanh chóng chạy thoát thân đi.”  

             Chung cư bọn họ ở là cao ốc 32 tầng, Phó Nam ở tầng 18, ngẫm lại ánh lửa đã hắt tới cửa sổ nhà y, cũng sẽ nhanh chóng lan lên đây. Bọn họ ở ngay khúc giữa, lên không được mà xuống cũng không xong, đúng là không dễ chạy thoát thân a.  

             Phó Nam chỉ biết là lúc xảy ra hoả hoạn, tuyệt đối không thể ngồi thang máy mới tính từ thang bộ chạy xuống.  

             Đường Hải ánh mắt quái dị nhìn y, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo: “Ha ha ha!”  

             Tiếng cười nhạo rõ ràng này khiến Phó Nam cực kì buồn bực, liền muốn lướt qua cửa nhà hắn đi về phía trước cho xong.  

             Đường Hải thấy y xụ mặt, cười nhạo thì cười nhạo vẫn mở miệng nói: “Cậu đừng giả khùng nữa, nếu thật là hoả hoạn lúc này cậu hẳn có thể ngửi thấy hoặc nhìn thấy khói rồi. Tòa chung cư này mà có cháy, vậy cậu có nghe thấy tiếng gì không?”  

             Phó Nam khựng lại, Đường Hải nói xong câu này, toàn bộ hành lang đều im ắng, rối loạn mới bị y tạo ra hình như cũng bình ổn lại.  

             Y không nghe thấy tiếng báo cháy, cũng không ngửi thấy chút mùi khói nào.  

             “Nhưng mà, tôi rõ ràng nhìn thấy ánh lửa đỏ ngoài cửa sổ.” Phó Nam biện bạch nói.  

             “Cậu ngủ quá hóa đần rồi à?” ánh mắt Đường Hải khinh bỉ nhìn y nói: “Tối không xem thời sự phải không? Chuyên gia nói đó là kỳ cảnh vũ trụ, hiện tượng tự nhiên, sẽ không gây nguy hiểm đến con người.”  

             Phó Nam lúc này thật sự ngây ngẩn cả người, mặt y lập tức đỏ bừng lên.  

             Y đã cảm thấy phản ứng của hàng xóm đều có chút gì đó là lạ, chắc thật sự không phải là hoả hoạn mà là hiện tượng tự nhiên cái tên đáng ghét này nói.  

             Phó Nam quậy ra trò cười, cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, lại bị cái tên y không ưa này cười nhạo, thật hận mặt đất sao không nứt ra cái kẽ để y lập tức biến mất.  

             “Cậu em cũng quá dễ hoảng loạn rồi, phần tử trí thức gì kì vậy.” Đường Hải lắc đầu, thở dài nói, đâm mạnh dao cuối cùng vào Phó Nam.  

             Phó Nam lập tức che mặt mà chạy, nhanh chóng lủi vào nhà mình.  

             Y sau khi chạy đến cửa, đúng lúc cửa phòng đối diện mở ra.  

             Anh Ôn ngồi trên xe lăn chạy bằng điện, thần tình lạnh nhạt, ánh mắt nghi ngờ nhìn y.  

             “Xin lỗi, đánh thức anh. Tôi tan tầm quá mệt mỏi trực tiếp ngủ, cũng không coi thời sự. Tự nhiên thấy ánh đỏ ngoài cửa sổ, tôi cứ tưởng là hỏa hoạn.” Phó Nam đẩy cặp mắt kính đang trượt lên một chút, ngại ngùng nói với anh Ôn.  

             Anh Ôn ngược lại không tức giận, thản nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, liền khép cửa phòng lại.  

             Trong không gian yên tĩnh, xuyên qua cửa phòng trộm, lắng nghe tiếng “cạch cạch” do xe lăn lăn đi càng ngày càng nhỏ, Phó Nam càng uể oải.  

             Nhìn y làm chuyện ngu xuẩn gì thế này! Thật sự là ngủ nhiều đến nỗi đần rồi.  

             Đầu Phó Nam chui vào cái gối sofa, ý đồ muốn đè ngộp chết chính mình nhưng không có kết quả, liền mang một mái tóc càng thêm hỗn độn ngồi dậy.  

             Sau đó y lại nghĩ đến vẻ mặt khinh bỉ kia của Đường Hải, Phó Nam vỗ vỗ hai má, muốn nổi giận lại không có cớ gì.  

             Y cúi đầu giật cổ áo ra, nhìn nhìn ngực mình. Mặc dù có thịt nhưng so sánh với cơ bắp rắn chắc của đối phương thì đích thị chỉ là đống thịt nhão.  

             Y giơ cánh tay lên, nắm chặt nắm đấm, hai con chuột nhỏ xíu trên tay như đang cười nhạo y.  

             “Ai ——” Phó Nam lại lần nữa bởi vì đối lập mãnh liệt này mà mất mát, chỉ có thể an ủi mình đối phương tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, ít nhất về mặt chỉ số thông minh y ăn đứt hắn.  

             Lại nói đến y và Đường Hải cùng tầng lầu này, tuy không có thâm cừu đại hận gì, lại nhìn không vừa mắt lẫn nhau.  

             Nguyên nhân đơn giản, chính là đều từ trên người đối phương nhìn thấy thứ mà mình không đủ, mà đối phương lại quá mức dư thừa.  

             Nghe nói Đường Hải cả trung học cũng không qua hết liền đi nhập ngũ. Đối với người đã học xong đại học lại tốt nghiệp nghiên cứu sinh như y thấy liền không ưa, lập tức châm chọc khiêu khích.  

             Đường Hải quá tùy tiện trực tiếp, tuy Phó Nam không tới độ xét nét, nhưng cũng thuộc dạng chú ý bề ngoài.  

             Một câu thôi, hai bên không hợp.  

             Mất mát hoàn tất, Phó Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời còn đo đỏ bên ngoài, nhanh chóng đứng lên vào phòng sách mở máy tính, xem tin tức y đã bỏ lỡ.  

             Mà bên kia, thấy Phó Nam vào cửa, Đường Hải cũng đóng cửa phòng.  

             Hắn xoay người đi vào phòng trong nhưng không đi ngủ, ngược lại ngồi lên bệ cửa sổ, vẻ mặt chăm chú nhìn rạng mây đỏ ở chân trời kia. Bầu trời hiện vẫn đen kịt, thế mà trong bóng đêm rặng mây kia lại nhuộm đỏ toàn bộ thành phố.  

             Nhìn điềm xấu này, Đường Hải hừ lạnh một tiếng, hắn không tin lời những chuyên gia học giả ngồi trước TV cực lực trấn an kia.  

             Hắn cúi đầu, siết chặt nắm đấm đập vào đùi phải của mình, rồi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.  

             Không tin thì thế nào, hiện giờ hắn cũng không có cách nào thu hoạch tin tức chân thật.  

             Một lát sau, hắn lại nghĩ tới Phó Nam. Làm hàng xóm gần hai năm hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng ở nhà kia của y. Mặc một bộ áo ngủ mùa hạ bằng lụa, đầu tóc thì lăn ngủ đến nỗi xù lên như ổ quạ.  

             Cười hì hì vui vẻ Đường Hải nghĩ đến nếu không phải kinh hoảng tới cực điểm thì vị hàng xóm mặc quần áo mà chỉ mặc mỗi loại áo cài nút, mỗi nút nhất định đều phải quy củ nằm y nguyên ở chỗ nó phải nằm. Nếu biết hình tượng vừa rồi của mình nhất định sẽ xấu hổ giận dữ muốn chết.  

             Đáng tiếc vừa rồi không mang di động chụp lại được, về sau dùng cái đó cười nhạo y cũng vui. Hắn tiếc hận nghĩ.  

             Phó Nam cũng không đoán được tâm tư xấu xa của vị hàng xóm, hắn đang lên máy tính xem tin tức và video về rặng mây đỏ nơi chân trời kia.  

             Rặng mây đỏ này xuất hiện trên bầu trời tối đen vào một giờ trước, cũng chính là khoảng 9h.  

             Thời điểm đó, Phó Nam đang ngủ, đương nhiên bỏ lỡ thời khắc rung động lòng người đó.  

             Thế nhưng hiện tại tin tức trên internet truyền đi rất nhanh, dùng công cụ tìm kiếm search một cái, hình ảnh video đầy cả màn hình.  

             Phó Nam líu lưỡi, sau đó nhấp chuột vào video có số lượt xem nhiều nhất.  

             Đoạn video này là do người quay dùng di động quay lại, hình ảnh ban đầu dao động liên tục, cũng không biết là do sợ hãi hay hưng phấn, còn có tiếng nói nhao nhao của vài người khác, đang gọi “Xảy ra chuyện gì?” “Cháy?” “Gọi cứu hỏa mau!”, thậm chí còn có người gào lên “Mau nhìn! UFO!!”.  

             Sau đó màn ảnh ổn định lại, chỉ thấy chân trời xuất hiện một đường tơ đỏ, đỏ đến chói mắt.  

             Tơ đỏ này chậm rãi mở rộng diện tích, bởi vì biến hóa này quả thật rất lâu, Phó Nam cuối cùng không thể không dùng chuột nhấp cho video đi nhanh hơn, nhìn đến cuối cùng trừ các loại tranh luận ra, tơ đỏ kia chậm rãi biến thành rặng mây đỏ.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!