Gần đây bộ phận tiêu thụ của tập đoàn Trung Hiểu đã trở thành bộ phận nổi tiếng nhất của tập đoàn, hoàn thành doanh thu của cả năm trước ba tháng không chỉ khiến cho khoảng thời gian cuối năm của họ được nhẹ nhõm mà trong thông báo nội bộ họ còn được tuyên dương, Nhan Dịch Trạch còn tuyên bố tăng gấp đôi tiền thưởng cuối năm cho bộ phận tiêu thụ.
Giám đốc bộ phận tiêu thụ Vương Kim Bình rất vui, ông đặc biệt xin phép được tổ chức tiệc ăn mừng với hình thức tự chọn ở hoa viên lộ thiên trên tầng thượng còn mời Nhan Dịch Trạch tham gia, Nhan Dịch Trạch cũng rất nể mặt mà đồng ý.
Lần này Vương Kim Bình có thể xóa hết mọi phiền muộn của dạo trước vì bị Nhan Dịch Trạch quở trách, đích thân chạy đến nhà ăn nhờ vả Vương Thuận Kiệt bảo ông ta nhất định phải giúp ông tổ chức thật tốt bữa tiệc ăn mừng này, ông còn hứa là sẽ tăng thêm phí tăng ca, sau khi Vương Thuận Kiệt biết Nhan Dịch Trạch cũng sẽ tham gia bữa tiệc thì ông cảm thấy thật ra đây cũng là cơ hội tốt để mình thể hiện. Tuy nói vụ ngộ độc thức ăn là do có người giá họa nhưng cũng là do sự sơ xuất trong việc tuyển người, ông là giám đốc của nhà ăn nên cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, vả lại lần này bộ phận tiêu thụ tổ chức tiệc ăn mừng là cơ hội tốt để Nhan tổng và những nhân viên khác trong tập đoàn thấy được diện mạo mới và hình tượng mới của nhân viên trong nhà ăn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vương Thuận Kiệt lập tức triệu tập tất cả nhân viên trong nhà ăn đến họp và sắp xếp phân công công việc cho từng người, Quan Hiểu Ninh được phân công phụ trách công việc tiếp thêm đồ ăn ở khu vực bánh Âu, thật ra đây là một công việc rất nhẹ nhàng vì đồ ăn ở khu bánh Âu so với những khu có món ăn tinh tế khác mà nói thì lượng tiêu hao tương đối ít, vả lại có rất nhiều nhân viên nữ vì giữ dáng có lẽ sẽ không ăn những món này, như vậy có nghĩa là cô không cần phải đi qua đi lại thậm chí có khả năng cả buổi tiệc cô chỉ cần đứng yên một chỗ là được.
Sau khi Vương Thuận Kiệt phân công xong mọi người cũng không có ý kiến gì, tuy rằng Quan Hiểu Ninh là người mới nhưng vì là em họ của Nhạc Đông vả lại còn quen biết Nhan Dịch Trạch từ nhỏ, cho nên cũng không ai đi soi mói công việc của cô làm nhiều hay làm ít.
Buổi tiệc được tổ chức vào lúc 6h tối, Vương Thuận Kiệt đưa tất cả nhân viên nhà ăn đã chuẩn bị sẵn sàng đến nơi làm việc trước nửa tiếng, sau đó bảo mọi người đứng ở khu vực mà mình phụ trách đợi những người tham gia bữa tiệc đến.
Vì khu vực bánh Âu tương đối hẻo lánh nên Quan Hiểu Ninh rất mừng, Nhan Dịch Trạch vốn dĩ không thích ăn đồ ngọt, hơn nữa ở vị trí trong góc này cô có thể tránh đụng phải mặt Nhan Dịch Trạch.
Đúng 6h buổi tiệc bắt đầu, Nhan Dịch Trạch cùng đoàn người ở bộ phận tiêu thụ đi vào, vì còn có một cuộc họp nên anh chỉ lên sân khấu nói vài câu để cảm tạ và biểu dương toàn thể nhân viên của bộ phận tiêu thụ rồi sau đó vội vàng rời khỏi.
Quan Hiểu Ninh thở phào nhẹ nhõm, xem ra sự lo lắng trước đó của mình là dư thừa, nhưng mà cô vẫn rất kinh ngạc vừa rồi đứng phát biểu trước mặt nhiều người như vậy Nhan Dịch Trạch biểu hiện rất tự tin ung dung và có một sức hấp dẫn mê người không nói rõ được, hoàn toàn không giống với tên lưu manh từ trong miệng những người hàng xóm vào 6 năm trước.
“Chị Hiểu Ninh, chị mau lên tầng 34 đi, lúc này chắc chắn không ai đến ăn bánh Âu đâu.” Lời của Mã Phú Ba khiến Quan Hiểu Ninh bừng tỉnh từ trong suy nghĩ của mình.
Quan Hiểu Ninh có chút do dự: “Bây giờ chị rời khỏi đây có ổn không?”
Mã Phú Ba mím môi nói: “Có gì mà không ổn, nếu chị không yên tâm hay là em trông coi giùm chị, có việc gì em sẽ gọi điện cho chị.”
“Cảm ơn em nhiều nha.” Quan Hiểu Ninh nhìn Mã Phú Ba tràn đầy sự cảm kích, cậu thanh niên với vẻ mặt già dặn này tuy chỉ mới 21 tuổi nhưng được bếp trưởng Tùng Lợi vô cùng yêu quý, bình thường cậu rất thích giúp đỡ người khác, là một người có lòng dạ tốt và được mọi người trong nhà bếp quý mến.
“Chuyện nhỏ thôi mà, chị đi nhanh đi.”
Mã Phú Ba khoát tay với cô, lúc này cô mới yên tâm rời khỏi tầng thượng ngồi thang máy xuống tầng 34.
Sau khi ra khỏi thang máy, dựa vào chỉ dẫn lúc trước của Vu Diên Danh cô tìm được đến văn phòng làm việc của anh, gõ cửa vài tiếng sau khi nghe thấy bên trong có người đáp lời thì cô mới đẩy cửa đi vào, vừa bước vào trong cô đã bị những bộ trang phục đẹp mắt thu hút.
“May mà lần này cô không thất hứa, không để tôi uổng công đợi cả đêm.” Vu Diên Danh vừa cười vừa dẫn cô đi vào bên trong.
Quan Hiểu Ninh cảm thấy được mở rộng tầm mắt, cô chỉ vào con ma nơ canh hỏi: “Những bộ trang phục này đều là do anh thiết kế ư?”
Vu Diên Danh tự hào mà gật đầu: “Đương nhiên, những bộ mà cô thấy đều là bộ sản phẩm mới nhất của tôi, cũng là ý tưởng mà cô đem đến cho tôi nó có tên là kích động, lấy phong cách thoải mái tươi mát làm chủ đạo, bên này còn có bản vẽ áo cặp.”
“Đẹp thật, quá tuyệt vời, nếu tôi có 10% bản lĩnh của anh thôi thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi.” Quan Hiểu Ninh quyến luyến không rời mà lật qua lật lại xem những bộ quần áo.
“Nếu cô đã thích thiết kế thời trang như vậy thì sao hồi trước cô không có nghĩ đến việc đi học chuyên ngành này ư?” Vu Diên Danh rất hiểu nét mặt này của Quan Hiểu Ninh là biểu thị cái gì, cũng như anh vậy đó là loại yêu thích xuất phát từ nội tâm đối với công việc thiết kế thời trang.
Quan Hiểu Ninh mím môi cười cười: “Gia đình tôi không có điều kiện, với lại ngành thiết kế thời trang còn phải học mỹ thuật nữa học phí rất mắc.”
“Ah, tôi còn định khi nào rảnh sẽ dạy cô, nhưng mà nếu như cô một chút kiến thức cơ bản cũng không có thì việc này hơi khó.” Vu Diên Danh vừa nói vừa thấy tiếc nuối mà vỗ vỗ tay.
Quan Hiểu Ninh vội nói: “Tôi ở trại……, tôi từng học qua phát họa ở chỗ khác tôi còn biết may quần áo, cái này có được xem là kiến thức cơ bản không?”
“Cô biết cắt may ư?”
“Ừm, các kiểu đơn giản tôi đều có thể may, tôi cũng từng thử thiết kế trang phục nhưng mà ko được đẹp.”
Vu Diên Danh hai mắt sáng ra: “Nếu cô biết cắt may thì quá tốt rồi, thật ra có nhiều nhà thiết kế nổi tiếng cũng xuất thân từ các tiệm may mặc, ngược lại có những người tự xưng mình xuất thân từ chuyên ngành nhưng ngay cả việc may một cái áo mẫu cũng không biết, lý thuyết không quan trọng có kinh nghiệm thực tế mới quan trọng, cô nói cho tôi biết về thiết kế của cô đi.”
Quan Hiểu Ninh hơi đỏ mặt: “Những cái đó sao được xem là mẫu thiết kế được, chỉ là tự nghĩ bậy ra mà thôi.”
“Chỉ cần là mình tự nghĩ ra thì đó chính là thiết kế, cô không cần phải xấu hổ đâu cứ nói đi.”
Có sự cổ vũ của Vu Diên Danh Quan Hiểu Ninh bớt căng thẳng hơn: “Tôi từng muốn thiết kế túi áo thành kiểu hộp đựng bút chì kiểu cũ, có phải là rất mắc cười không?”
Sau khi Vu Diên Danh nghe xong không những không cười, ngược lại còn nghiêm túc suy nghĩ sau đó mới cười nói: “Ý tưởng này của cô rất tuyệt vời, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của bộ sản phẩm kích động lần này, lát nữa tôi sẽ cho cô vài quyển vở phát thảo và bút vẽ khi nào cô rảnh thì cô vẽ mẫu thiết kế của mình ra, nếu như khả thi thì tôi sẽ đề tên cô vào trong danh sách tên những nhà thiết kế của bộ sản phẩm này, tất nhiên đây cũng là thiết kế có lương, tôi sẽ trả cho cô tiền thù lao tương ứng .”
“Anh không cảm thấy ý tưởng chiếc hộp bút chì này lỗi thời sao?” Quan Hiểu Ninh không tin ý tưởng không chín chắn này lại có thể nhận được sự khen thưởng của Vu Diên Danh.
Vu Diên Danh cười ha hả: “Hiểu Ninh, cô phải biết là ở trong giới thời trang này phục cổ cũng là một loại mốt, cũng là một loại trào lưu, ý tưởng của cô không hề lỗi thời tí nào, đương nhiên cũng là vì có tôi ở đây nếu không làm sao cô có thể dễ dàng có cơ hội được đề tên vào bộ sản phẩm thời trang. Cô xem thêm mẫu thiết kế này của tôi như thế nào?” Vừa nói anh vừa lấy bản thảo của một chiếc váy cho Quan Hiểu Ninh xem.
Quan Hiểu Ninh xem xét kĩ càng có chút không xác định mà nói: “Cái váy rất đẹp nhưng tôi cảm thấy mấy nếp gấp này không nên nằm ở phần eo.”
“Tại sao?” Vu Diên Danh cảm thấy hứng thú với câu trả lời của cô, nếp gấp ở phần eo là điểm nhấn mà anh thiết kế cho cái váy này anh rất muốn biết tại sao Quan Hiểu Ninh lại không đồng ý.
“Tôi cứ cảm thấy nếu đặt nếp gấp này ở phần eo thì nó sẽ làm cho phần bụng có vẻ hơi mập phần eo trông cũng hơi thô.” Ý nghĩ của Quan Hiểu Ninh hoàn toàn là theo cảm giác, sau khi nói xong cô lại cảm thấy mình có hơi tự cho mình là đúng.
“Hiểu Ninh, cô rất có mắt thẩm mỹ đấy, dù sao thì tôi cũng là đàn ông không thể nào suy xét toàn diện về cách nghĩ của phái nữ, đề nghị này rất quan trọng, tối nay tôi sẽ sửa lại nó, cảm ơn cô!”
Quan Hiểu Ninh cũng rất vui, ý nghĩ của mình lại được nhà thiết kế chuyên nghiệp như Vu Diên Danh chấp nhận đã làm tăng thêm sự tự tin trong lòng cô, cũng khiến cô nảy sinh ý nghĩ có phải nên nghiêm túc suy xét việc theo ngành thiết kế thời trang không.
Trong lúc cô còn định hỏi thêm vài vấn đề nữa thì di động reo lên, cúi đầu xuống nhìn thấy người gọi đến là Mã Phú Ba cô lập tức nghe máy: “Alo, tiểu Mã.”
“Chị Hiểu Ninh, chị mau về đi, Nhan tổng lại quay lại rồi, giám đốc đang kiểm tra từng khu vực đấy!”
Quan Hiểu Ninh vội trả lời, sau khi cúp máy không dám chậm trễ một phút nào liền nói lời tạm biệt với Vu Diên Danh rồi lập tức chạy ra khỏi phòng, may mà lúc này không ai sử dụng thang máy nên cô rất nhanh đã lên tới tầng thượng.
Tránh những nơi đông người, Quan Hiểu Ninh lẳng lặng quay về khu vực mình phụ trách, lại quay qua nhìn Mã Phú Ba đang đứng gần đó thể hiện sự cảm tạ với cậu, cô thật không muốn đem lại phiền phức cho người khác.
Đợi đến khi ổn định lại bây giờ cô mới phát hiện không khí buổi tiệc đã rất náo nhiệt, mọi người đang hò reo muốn Nhan Dịch Trạch lên hát.
Quan Hiểu Ninh biết Nhan Dịch Trạch là một người chơi rất được, ca hát đối với anh mà nói hoàn toàn không thành vấn đề chỉ là không biết bây giờ anh có phải nên để ý đến thân phận mà từ chối lời đề nghị này của mọi người.
Nhưng Nhan Dịch Trạch không khiến mọi người ở đây thất vọng, rất phóng khoáng mà bước lên sân khấu chọn một bài hát sôi động, không những hát rất hay, hát được một nữa anh còn cởi luôn áo khoác ngoài và cà vạt quăng xuống sân khấu rồi nhảy một đoạn ngắn khiến mọi người xem đến lóa mắt, phía dưới sân khấu reo hò ầm lên.
“Tiết mục này là tôi đặc biệt tặng cho các đồng nghiệp của bộ phận tiêu thụ, vì có sự nỗ lực của mọi người nên Trung Hiểu mới có thể không ngừng phát triển lớn mạnh, tại gia đình lớn Trung Hiểu địa vị của mọi người không ai có thể thay thế được, cảm ơn mọi người!” Cùng với lời cảm ơn chân thành của Nhan Dịch Trạch bài hát cũng dần dần kết thúc.
Sau khi Nhan Dịch Trạch đi xuống Vương Kim Bình lập tức chạy lên sân khấu la to rằng toàn thể nhân viên của bộ phận tiêu thụ nhất định sẽ hết lòng hết sức vì Trung Hiểu, những người ở dưới cũng hò la theo.
Đây chính là sự cao minh của Nhan Dịch Trạch, lúc anh muốn đối tốt với bạn thì không ai có thể chống cự được sức hấp dẫn của anh, Quan Hiểu Ninh nhìn vẻ mặt kích động của mọi người cô chỉ cười nhẹ.
Lúc này đang đứng trên sân khấu Vương Kim Bình cũng đã lấy lại bình tĩnh, ông cười và nói: “Mọi người đều rất xúc động, sau đây để thư giãn một chút, lúc trước tôi từng xem một chương trình nước ngoài có một trò chơi tôi cảm thấy rất có ý nghĩa, thật ra trò chơi này rất đơn giản chính là thi khiêu vũ, cần có một nam và một nữ kết hợp làm bạn nhảy của nhau để tham gia. Nhưng thi đấu ở đây không phải là xem ai nhảy giỏi mà là thi xem cặp đôi nào nhảy được lâu nhất, cặp nào có thể kiên trì nhảy đến phút cuối cùng thì là người chiến thắng, tôi đã chuẩn bị giải thưởng cho người thắng cuộc—một cặp thiên nga bằng pha lê, đây là sản phẩm của thương hiệu nổi tiếng đấy! Có ai muốn tham gia không? Nhan tổng, anh có nguyện ý dẫn đầu không!”
Mọi người nghe thấy đều cười, ai cũng hiểu rõ điều quan trọng của cuộc thi này không phải là thắng hay thua mà là nếu Nhan Dịch Trạch tham gia thì ai sẽ là bạn nhảy của anh, cơ hội này còn hấp dẫn hơn việc được chia tiền hoa hồng nhiều!
Nhan Dịch Trạch lần nữa bước lên sân khấu khóe môi mang đậm ý cười: “Giám đốc Vương hôm nay không định tha cho tôi thì phải, phương châm của tôi là lúc làm việc thì phải làm hết sức lúc chơi thì cũng phải chơi hết mình, trò chơi này tôi chắc chắn sẽ tham gia rồi.”
“Cảm ơn Nhan tổng nể mặt, vậy ngài tự chọn bạn nhảy đi ạ.” Vương Kim Bình vui đến mức miệng cười không khép lại được, các chị em phụ nữ có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay chỉ cần tuổi tác không quá lớn thì vừa khẩn trương vừa mong đợi nhìn về phía người đang chọn bạn nhảy—Nhan Dịch Trạch, họ đều mong mình là người được chọn.
“Giám đốc Vương lần này lại ra một đề khó cho tôi rồi, vậy thì tôi chọn em họ của giám đốc Nhạc Đông làm bạn nhảy của tôi. Hiểu hiểu, mời em lên đây, có được không?”
Quan Hiểu Ninh đang ở dưới sân khấu xem đến say mê thích thú, khi Nhan Dịch Trạch nói em họ của giám đốc Nhạc Đông thì cô còn chưa kịp phản ứng là đang nói người nào, nhưng khi ngón tay của Nhan Dịch Trạch chỉ chuẩn xác về hướng của cô vả lại nghe đến câu Hiểu Hiểu thì mặt cô lập tức đông cứng lại.
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Quan Hiểu Ninh vẫn đứng yên ở đó, căn bản là không muốn lên sân khấu nhảy với Nhan Dịch Trạch.
“Hiểu Ninh, sao còn đứng ngẩn ra vậy, mau lên đó đi, đừng để Nhan tổng đợi lâu.” Không biết từ khi nào Vương Thuận Kiệt đã đứng kế bên cô và hối thúc cô lên đó, cho dù giọng nói rất vội nhưng thái độ của ông vẫn rất tốt vì dù sao thì ông cũng không muốn đắc tội với Nhạc Đông, hơn nữa cô em họ này của Nhạc Đông còn được Nhan Dịch Trạch xem trọng như vậy.
Quan Hiểu Ninh chớp chớp mắt rồi lại hít vào thật sâu, sau đó lê từng bước nặng nề đi về phía sân khấu, mặc dù cô có không muốn phối hợp với Nhan Dịch Trạch đi chăng nữa nhưng vào lúc này bất luận như thế nào thì cũng không thể khiến anh mất mặt được.
Lúc bước lên sân khấu Quan Hiểu Ninh cố gắng hết sức khiến bản thân đừng để ý đến vẻ mặt và ánh mắt của những người xung quanh, sau khi bước lên sân khấu đứng trước mặt Nhan Dịch Trạch cô ngửi thấy người anh đầy mùi rượu, nhưng mà không phải là mùi khó ngửi mà là một mùi thơm ngọt.
Lúc này những người khác cũng bước lên sân khấu tham gia trò chơi, sau khi đủ mười cặp đôi tham gia thì Vương Kim Bình tuyên bố cuộc thi bắt đầu, những giai điệu nhẹ nhàng được cất lên.
“Em không biết khiêu vũ.” Quan Hiểu Ninh vừa nói vừa không tự nhiên mà lùi ra sau, cố gắng cách xa Nhan Dịch Trạch một chút, cũng ép buộc bản thân đừng để ý đến bàn tay ấm nóng đang đặt bên eo mình.
Nhan Dịch Trạch cúi đầu xuống nhìn vẻ mặt khó chịu của Quan Hiểu Ninh cười: “Em mà còn lùi nữa thì hai chúng ta chẳng khác nào như đang chơi kéo co, hồi trước chẳng phải anh đã từng dạy em khiêu vũ ư?”
“Đã sớm quên rồi.” Quan Hiểu Ninh nghĩ chắc chắn Nhan Dịch Trạch uống say rồi, còn hi vọng mình ở trong trại giam luyện khiêu vũ ư.
“Anh dẫn dắt em nhảy một lát thì em sẽ nhớ lại thôi, có một vài thứ một khi đã biết rồi thì sẽ không dễ dàng quên được.” Sau khi Nhan Dịch Trạch nói xong, tay anh hơi dùng lực kéo Quan Hiểu Ninh dán sát vào người mình, từ từ dẫn dắt cô di chuyển bước chân theo giai điệu của âm nhạc.
Quan Hiểu Ninh nghĩ rằng mình lên sân khấu chắc chắn sẽ mất mặt, nhưng không ngờ chỉ mới hai ba phút sau dưới sự dẫn dắt của Nhan Dịch Trạch cô đã có thể nhảy một cách tự nhiên, cho dù cơ thể còn có chút cứng đơ nhưng ít nhất không còn bước sai bước nhảy nữa.
Những người ở dưới sân khấu bắt đầu hoạt động tự do, có người tụm lại nói chuyện, có người đi lấy thức ăn, nhưng cho dù họ làm gì đi nữa thì ánh mắt của họ vẫn thường nhìn về phía sân khấu, nhìn cặp đôi kỳ lạ là Nhan Dịch Trạch một thân quần áo đắc tiền vừa đẹp trai lại vừa chững chạc và Quan Hiểu Ninh thì một thân đồng phục nhà ăn với vẻ mặt thanh thuần non nớt, rồi từ từ phát hiện tuy rằng cách ăn mặc của hai người rất không hợp, nhưng cái nhìn tổng thể lại rất hài hòa, bất luận là bước nhảy hay khí chất đều vô cùng ăn ý.
Có người nhịn không được chạy đến hỏi Vương Thuận Kiệt về mối quan hệ của Nhan Dịch Trạch và Quan Hiểu Ninh.
Vương Thuận Kiệt cũng không kiêng dè gì mà nói thẳng: “Thật ra cũng không có gì, Hiểu Ninh không chỉ là em họ của Nhạc Đông, thật ra cô ấy và Nhan tổng từ nhỏ đã quen biết.” Để tỏ ra mình am hiểu mọi chuyện, Vương Thuận Kiệt còn thêm mắm thêm muối vào.
Những người vây quanh đứng nghe đều như chợt ngộ ra mà nói: “À, hèn gì.”
Nhưng mà có người vẫn thấy khó hiểu: “Nghe ông nói vậy có vẻ cũng hợp lý, nếu không một đứa con gái bình thường như vậy làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Nhan tổng được, nhưng theo lý mà nói có giám đốc Nhạc và Nhan tổng chiếu cố thì cho dù Quan Hiểu Ninh không có học đại học cũng không cần phải làm lụng vất vả như vậy chứ?”
“Nghe nói là hoàn cảnh gia đình không được tốt lắm với lại cũng không có học hành gì nhiều, nhưng đây cũng không liên quan đến chúng ta, có vất vả hay không cũng không đến lượt chúng ta bận tâm, mọi người ăn nhiều một chút, đừng lãng phí công sức của nhân viên nhà ăn chúng tôi.” Vương Thuận Kiệt không muốn bàn luận nhiều về chuyện nhà của Nhạc Đông nên đã tùy tiện nói vài câu khiến mọi người giải tán.
Lúc này âm nhạc trên sân khấu đã bắt đầu chuyển sang nhanh, Quan Hiểu Ninh đã dần thích ứng nên vẫn có thể theo kịp.
Nhan Dịch Trạch ôm lấy Quan Hiểu Ninh và tận hưởng sự tiếp xúc thân mật này của hai người, một lát sau anh chợt nhớ ra một chuyện nên hỏi: “Vừa rồi em đi đâu vậy?”
Quan Hiểu Ninh khựng lại một chút: “Cái gì mà em đã đi đâu?”
“Lúc bữa tiệc bắt đầu chẳng phải em đứng ở đó ư, sau đó anh kết thúc buổi họp sớm hơn lúc quay lại thì không thấy em đâu, em đã đi đâu?”
Quan Hiểu Ninh có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Nhan Dịch Trạch: “Em đứng xa như vậy mà anh còn nhìn thấy em ư?” khu vực bánh Âu vốn dĩ đã rất vắng vẻ vả lại cô còn cố tình đứng vào trong góc, sân thượng rộng lớn như vậy Nhan Dịch Trạch lại có thể chú ý đến hành động của mình!
Nhan Dịch Trạch cười nhẹ: “Anh cũng không cố tình tìm em, chỉ là em rất tự nhiên mà xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của anh.”
Thật ra Nhan Dịch Trạch cảm thấy mình cũng rất thú vị, đối với anh mà nói trên người Quan Hiểu Ninh như là có một cái định vị GPS vậy, chỉ cần hai người ở cùng một nơi thì anh lập tức có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô, chỉ là sự việc như vậy lúc trước anh chưa từng để ý nó, là do cô nói anh mới phát hiện ra.
“Chỉ là em làm việc cả ngày cảm thấy có chút mệt nên ra ngoài tìm chỗ ngồi nghỉ một lát.” Quan Hiểu Ninh tùy tiện nói ra một lý do, cô không định nói cho anh biết chuyện mình quen biết Vu Diên Danh, vả lại cũng không cần thiết phải nói.
“Nếu em thấy mệt, vậy mình đi xuống thôi.” Sau khi nói xong Nhan Dịch Trạch trực tiếp kéo Quan Hiểu Ninh bước xuống sân khấu, không thèm quan tâm đến cuộc thi gì nữa, anh vốn dĩ là muốn mượn cơ hội này để được gần cô, nhưng lại không nghĩ đến chuyện Quan Hiểu Ninh làm việc ở nhà bếp đến giờ này chắc đã rất mệt rồi.
Người trong bộ phận tiêu thụ nhìn Nhan Dịch Trạch dẫn Quan Hiểu Ninh rời khỏi hội trường đều không hề để ý và cũng không suy nghĩ nhiều, họ đều nghĩ rằng giữa hai người chỉ là tình cảm anh em do quen biết từ nhỏ mà ra, căn bản không cần nghĩ tới những chuyện bậy bạ gì, hơn nữa Nhan Dịch Trạch là người nắm giữ cả khu rừng làm sao mà có thể để mắt một cọng cỏ nhỏ như Quan Hiểu Ninh được, càng khỏi phải nói việc Nhạc Đông biết rõ Nhan Dịch Trạch đã có vị hôn thê thì làm sao mà có thể để em họ mình chịu ủy khuất được, bản thân anh ta có lẽ cũng chịu không nổi chuyện mất mặt này!
Quan Hiểu Ninh bị động đi theo Nhan Dịch Trạch quay về tầng thượng, đứng ở hành lang thấy không có người mới rút tay mình ra: “Sau này anh đừng có lôi lôi kéo kéo ở trước mặt nhiều người như vậy.”
“Có thể, nhưng mà bây giờ xung quanh không có ai hết.” Nhan Dịch Trạch cười cười rồi lại sát lại gần Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh muốn tránh ra nhưng lại phát hiện mình đã lùi đến góc tường không còn chỗ nào để tránh nữa, chỉ có thể giơ tay lên ngăn Nhan Dịch Trạch lại: “Anh đừng như vậy mà, chẳng phải chúng ta đã nói rồi ư sau khi ăn xong bữa cơm đó thì đừng liên lạc nữa mà!”
Nhan Dịch Trạch hai tay chống vào tường, đem Quan Hiểu Ninh nhốt lại giữa anh và mặt tường rồi anh nói nhỏ: “Hiểu Hiểu, vừa rồi anh đã nói có một số thứ một khi đã biết rồi thì sẽ rất khó để quên đi, thật ra vẫn còn một câu nói anh chưa nói ra, đó chính là một khi đã có được người mà mình thích thì sẽ rất khó để từ bỏ. Còn nhớ cái đêm trước khi xảy ra chuyện anh đã sẵn sàng để chung sống với em, anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh làm người phụ nữ của anh, bây giờ cảm giác mà anh đối với em không những không hề thay đổi mà càng mãnh liệt hơn. Hiểu Hiểu, anh vẫn còn rất thích em, chúng ta định sẵn là của nhau, nếu không tại sao lại có nhiều lần tình cờ để mình gặp được nhau như vậy.”
“Anh có phải đã say rồi không?” Quan Hiểu Ninh bị hơi ấm và mùi rượu trên cơ thể anh làm cho có chút choáng váng.
Nhan Dịch Trạch cười nói: “Chỉ là uống chút rượu nho thôi, anh biết rất rõ mình muốn nói gì, lần trước ăn cơm chẳng phải anh đã nói em có thể học cách thưởng thức rượu như thế nào ư, bây giờ anh có thể dạy em.”
Giọng nói của Nhan Dịch Trạch càng ngày càng thấp đầu anh cũng cúi xuống ngày càng gần cô, chữ cuối cùng biến mất trong môi của Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh theo bản năng muốn tránh khỏi nụ hôn của Nhan Dịch Trạch, nhưng lại thoát không khỏi vòng tay vững chắc của anh, dần dần cô không phản kháng nữa. Bởi vì hơi ấm của vòng tay này khiến cô cảm thấy quen thuộc, nụ hôn của Nhan Dịch Trạch vẫn như ngày trước khiến cả người cô mềm nhũn ra, cô không còn suy nghĩ được gì nữa trong đầu chỉ nghĩ tới kỹ xảo hôn môi của Nhan Dịch Trạch hình như lại tăng thêm một bậc rồi, vả lại qua nụ hôn này cô mới hiểu rõ thật ra bản thân nhớ Nhan Dịch Trạch nhiều thế nào, không lẽ như anh nói hai người họ thật sự được định sẵn là sẽ gặp lại nhau ư?
Nhan Dịch Trạch từ từ thưởng thức đôi môi của cô, như đang thưởng thức ly rượu nho vừa rồi, mấy năm nay anh được lòng rất nhiều phụ nữ, họ đều thần phục và lấy lòng anh khiến cho anh không có quá nhiều sự kiên nhẫn trong mối quan hệ nam nữ. Dù sao thì hễ là người phụ nữ mà anh vừa mắt thì đều dễ dàng có được, mà Quan Hiểu Ninh có lẽ là người duy nhất khiến anh hao tâm tổn trí và cũng tốn nhiều thời gian nhất, vì đã qua 6 năm mà anh vẫn còn khát vọng muốn có được cô mãnh liệt như vậy .
Nụ hôn của anh ngày càng sâu hơn, bàn tay anh vẫn luôn mơn trớn vòng eo mềm mại khiến anh máu nóng sôi sục của cô, càng hôn anh càng tham lam muốn được nhiều hơn nữa, càng muốn bù đắp lại khoảng thời gian mất đi đó.
Quan Hiểu Ninh lúc này sớm đã đầu choáng mắt hoa không phân biệt được gì nữa chỉ có thể mặc Nhan Dịch Trạch muốn làm gì thì làm, đồng thời cảm thấy cơ thể mình cũng ngày càng khô nóng.
“Chị Hiểu Ninh, khu vực thức uống thiếu……” Khi Mã Phú Ba nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình thì giọng nói bỗng im bặt, cậu há hốc miệng đứng nhìn Nhan Dịch Trạch và Quan Hiểu Ninh đang ôm hôn nhau, không biết nên tỏ phản ứng gì chỉ có thể đứng ngây ra đó.
Quan Hiểu Ninh mở cặp mắt mông lung ra, không hiểu sao tự nhiên Nhan Dịch Trạch dừng lại, nhưng khi cô nhìn thấy Mã Phú Ba như bị đứng hình đứng đó thì lập tức tỉnh táo lại, máu trên người dường như đều dồn hết lên mặt, làn da trắng nõn đỏ cả lên như có thể tỏa ra hơi nóng bất cứ lúc nào.
“Xin, xin lỗi, Nhan tổng, tôi đi ngay! Thật sự xin lỗi!” Mã Phú Ba cuối cùng cũng định thần lại, lắp bắp nói hết câu rồi vội rời khỏi như chạy trốn.
Sự xuất hiện của Mã Phú Ba đã khiến cho Quan Hiểu Ninh tỉnh táo lại, cô trách thầm trong lòng sao có thể dễ dàng bị Nhan Dịch Trạch mê hoặc như vậy, và quên mất thật ra anh ta là một người đàn ông rất tuyệt tình.
“Chuyện vừa rồi xem như là chuyện ngoài ý muốn, em phải quay về làm việc đây.” Quan Hiểu Ninh cố gắng duy trì sự bình tĩnh, không để Nhan Dịch Trạch thấy được sự hoảng loạn của mình.
Nhan Dịch Trạch vẫn nắm lấy tay Quan Hiểu Ninh: “có phải là ngoài ý muốn không em hiểu rõ hơn anh mà, đợi bữa tiệc kết thúc anh đưa em về.”
“Em ở ký túc xá anh không cần phải đưa đâu.” Quan Hiểu Ninh muốn cố gắng thể hiện thái độ lạnh lùng, nhưng vì sắc mặt cô ửng hồng nên hiệu quả không được tốt cho lắm.
“Hiểu Hiểu, nếu như nụ hôn của anh khiến em cảm thấy khó chịu vậy cho anh xin lỗi, nhưng anh không hề hối hận về những gì mình đã làm.”
Quan Hiểu Ninh cảm thấy trong lòng vô cùng hoảng loạn, cũng không biết nên nói gì chỉ có thể dùng sức đẩy người Nhan Dịch Trạch ra rồi chạy về sân thượng làm việc.
Cùng lúc này Tiêu Tuyết đang ngồi trong phòng khách rộng lớn của nhà mình nói chuyện với ba cô—Tiêu Tông Tín: “Ba, ba cứ muốn con về nhà rốt cuộc có chuyện gì, tối nay Dịch Trạch tham gia một buổi tiệc chúc mừng đáng lẽ con phải đi cùng anh ấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!