Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, lúc này một bàn tay ấm áp đang đặt trên trán của cô.

“Em gặp ác mộng à?”

“Không sao đâu.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cắn hàm răng một chút, dường như giữa môi vẫn còn nếm được mùi vị của hạt đậu đỏ kia, mằn mặn, cưng cứng, không hương vị.

Cô nghĩ tới hạt đậu đỏ kia chỉ có một nửa, chính là Thẩm Vi giữ ở chân nhưng lại bị cô ăn mất, không đúng, không phải bị cô ăn mất mà bị cô nhổ đi mất.

“Em ngủ tiếp một chút đi.” Sở Luật xoa xoa huyệt thái dương của cô, sau đó đặt tay lên bả vai cô nhẹ nhàng vỗ, giống như dỗ dành một đứa trẻ.

Hạ Nhược Tâm lại nhắm hai mắt, lúc này cô nghĩ có lẽ sẽ không gặp ác mộng nữa.

“Sở Luật…”

“Ừ?” Sở Luật đáp lời.

“Anh biết vợ của Mạc Mính là ai không?” Cô mở hai mắt, luôn cảm giác Thẩm Vi có gì đó kì lạ, chẳng lẽ người Thẩm Vi cứu khi xưa là Mạc Mính sao?

Bàn tay Sở Luật đặt trên vai cô nhẹ nhàng xoa bóp.

“Sao đột nhiên em lại hỏi điều này?”

“Chỉ là em muốn biết.” Hạ Nhược Tâm khẽ cười, kỳ thật cũng không một hai phải biết, cô chỉ có chút tò mò. Có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều, cũng có khả năng cô nghĩ sai rồi.

Sở Luật thu hồi tay, lại kéo chăn lên cằm của cô. “Điều này anh không cách nào trả lời được, bởi vì anh cũng không biết.”

“Nhưng hình như là một phụ nữ bị anh ta trả thù, hiện tại rất hối hận thì đã không tìm thấy.”

Còn may, anh còn có thể tìm được em, anh tự nhủ trong lòng mình.

Còn may, em vẫn ở đây.

Còn may, chúng ta còn cơ hội.

Cho nên so với Mạc Mính dường như anh may mắn hơn một ít, ít nhất anh còn có một cô con gái, còn có thể tìm lại được mẹ cho con anh.

Nắng ấm bên ngoài xuyên qua khe cửa tràn vào chiếu lên mặt anh, khuôn mặt anh rất ấm áp, ngay cả khóe môi cũng hơi nhếch lên thỏa mãn.

Lúc này anh cười, sợ là không có mấy người gặp qua.

Rất nhẹ nhàng, cũng rất tự nhiên.

Thời gian cứ như vậy bình lặng trôi qua, như đang đợi gió, đang đợi mưa, chờ lá rơi.

***

Hạ Nhược Tâm ngồi ở nghế ngoài trời nghỉ ngơi, cô vẫn mặc quần áo bệnh nhân, tóc đã dài hơn một ít, tuy rằng với người khác thì vẫn là rất ngắn nhưng cũng đẹp hơn nhiều, tuy rằng không bằng tóc dài của mỹ nữ nhưng cũng được tỉ mỉ xử lý qua.

Một cơn gió mạnh thổi tới làm rơi một mảng lá vàng ở trước mắt cô, ánh mắt cô nhìn theo một phiến lá rơi, chao đảo trong gió đến khi dừng ở giữa hai chân cô. Cô cúi xuống đem chiếc lá nhặt lên.

Một người đàn ông đi nhanh tới, chân anh dẫm lên những chiếc lá rụng trên mặt đất phát ra âm thành xào xạc, mà bước chân anh vẫn chưa ngừng.

Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, ánh nắng chiều chiếu vào khuôn mặt cô.

“Chúng ta vào đi, trời lạnh rồi.” Người đàn ông ngồi xuống, duỗi tay cầm lấy chiếc lá khô không biết từ khi nào rụng trên đầu cô.

“Ừ.” Hạ Nhược Tâm đứng dậy. Nghỉ ngơi hơn một tháng, những tổn thương do giá rét trên người cô đều lành, chỉ có cánh tay trái của cô vẫn cần cố định ba tháng mới có thể báo bột được.

“Luật!” Hạ Nhược Tâm đưa tay phải lên trên trán che ánh nắng chiếu tới.

“Ừ…” Anh trả lời, âm thanh có vẻ rất sung sướng.

“Chúng ta về đi.”

Bước chân Sở Luật ngừng một chút, sau đó từ giữa đôi môi mỏng lại tràn ra một tia than nhẹ.

“Đúng vậy, chúng ta nên về thôi.” Nơi này rất tốt, nhưng bọn họ không thể ở đây cả đời. Những gì cần đối mặt trước sau đều phải đối mặt, phải trải qua cũng sẽ phải trải qua, hơn nữa còn có người bọn họ quan tâm, bọn họ để ý.

Nửa năm đã là cực hạn của bọn họ.

Nói rời đi cũng không dễ dàng, không chỉ là Sở Luật mà ngay cả Hạ Nhược Tâm cũng có chút yêu thích nơi này. Cuộc sống ở nơi đây rất đơn giản, cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều, không nghĩ quá khứ, không nghĩ tương lai, chỉ nghĩ làm sao để bình phục, để trở lại thành người bình thường.

Nhưng nếu nói trở về, có lẽ cũng rất đơn giản.

Hai vé máy bay, chỉ cần như thế.

Sở Luật hành động rất nhanh, anh vốn là một người như vậy, đã quyết định làm chuyện gì liệt tuyệt đối sẽ không thoát bùn mang nước. Ngay ngày hôm sau bọn họ đã rời đi, cần phải bay mất hai ngày, không có đường bay thẳng mà phải trung chuyển qua nước khác.

Lúc máy bay cất cánh, Hạ Nhược Tâm vẫn có chút không xác định được có thật sự cô đang trở về, có thể về nhà. Đôi khi cô có cảm giác thời gian nửa năm này giống như một giấc mộng, rồi sau đó tỉnh mộng, cô lại về đến nhà.

“Em đắp lên, lạnh.” Sở Luật lấy một chiếc chăn choàng lên người cô.

“Cảm ơn.” Hạ Nhười Tâm cười với anh, nhưng trong nụ cười vẫn mang theo một tia không xác định, cũng có khi là do cô lo lắng, hoặc do hồi hộp sắp về quê hương.

Sở Luật vươn tay nắm lấy tay cô: “Không sao đâu.”

Hạ Nhược Tâm không rút tay ra mặc kệ cho anh nắm, cô nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nhiều, cũng không nghĩ nhiều.

Máy bay đã cất cánh, bay vù vù một lúc liền sẽ thăng bằng giống như trên mặt đất.

Hai ngày sau, lúc hai chân cô đạp lên mặt đất đã là ở lãnh thổ quốc gia của mình. Trước giờ cô đều không có cảm giác này, cảm giác được về nhà.

Nơi này tùy ý đều sẽ đập vào mắt những hình ảnh quen thuộc, da vàng mắt đen quen thuộc, ngôn ngữ quen thuộc, nụ cười cũng quen thuộc.

Hạ Nhược Tâm vẫn đứng yên một chỗ, nhưng trong  giây lát có cảm giác muốn òa khóc.

Sở Luật nắm chặt tay cô. “Đi thôi, về nhà.”

“Ừ, về nhà.” Hạ Nhược Tâm cười, nhưng trong ý cười đâu ai thấy được cô chua xót, còn sống sót sau tai nạn thật may mắn, thật may cô còn sống.

Sở Luật mở cửa, là căn hộ Hạ Nhược Tâm ở trước kia. Nơi này vẫn giống trước như đúc, đều không có gì thay đổi. Cô đi qua, khẽ chạm vào các đồ đạc trong nhà, bên trong đều được quét dọn sạch sẽ, dường như có thể nói không dính một hạt bụi.

“Anh đi đón Tiểu Vũ Điểm về.” Sở Luật lấy quần áo của mình đi đón tiểu gia hỏa, bé biết mẹ đã về nhất định sẽ rất vui vẻ.

“Cảm ơn anh.” Hạ Nhược Tâm khẽ nắm tay lại, có chút ghen tị, cuối cùng cô vẫn chỉ tươi cười với Sở Luật.

Sở Luật không đáp lại, chỉ nhìn cô một cái thật sâu, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này nụ cười trên môi Hạ Nhược Tâm có chút ảm đảm.

“Xin lỗi…” Cô lẩm bẩm nói, cũng không biết xin lỗi cái gì.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!