Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

Cao Dật xoa đầu Tiểu Vũ Điểm rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.

Bên ngoài, Hạ Nhược Tâm vẫn làm như không có việc gì, chậm rãi dọn dẹp nhà cửa.

"Nhược Tâm." Cao Dật kêu.

Hạ Nhược Tâm không trả lời, cũng không phản ứng lại, chỉ chăm chú làm việc của mình.

"Nhược Tâm." Cao Dật lại kêu một tiếng, đi qua, cầm lấy khăn lau trong tay cô, đã lau tám lần rồi, nếu lau nữa thì mặt bàn cũng bị tróc một lớp luôn.

"A!" Khăn lau trong tay Hạ Nhược Tâm bị cướp, lúc này cô mới phản ứng lại, "Hả, vừa rồi anh nói gì?" Cô lại lấy khăn lau từ trong tay Cao Dật, tiếp tục lau bàn, cô không muốn cho người ta biết rằng suy nghĩ của cô đang rất hỗn loạn.

"Đi theo anh." Cao Dật kéo tay Hạ Nhược Tâm, không cho cô ngược đãi cái bàn nữa, kéo cô ngồi xuống sô pha.

"Nhược Tâm, người bên ngoài là ai vậy?" Cao Dật nheo lại hai mắt, chăm chú quan sát biểu tình của Hạ Nhược Tâm, rõ ràng là trong lòng đã biết.

Cô là người, không phải là đồ vật để bọn họ muốn lấy thì lấy, muốn quăng thì quăng, để bây giờ cảm thấy cần thì lại muốn lấy lại, chỉ để chứng minh, chứng minh ánh mắt của mình vẫn tốt, ít nhất là biết tìm về thứ mà mình đã từng quăng sai.

Nhưng mà, đánh mất chính là đánh mât, nhận sai thì cũng đã sai rồi, không phải chỉ cần nói một câu xin lỗi là có thể được đáp lại bằng một câu không sao. Cũng không phải mỗi một câu không sao đều có nghĩa là tha thứ.

Câu xin lỗi của Sở Luật, trở thành lời hứa hẹn đối với cô. Nhưng mà, câu xin lỗi của anh cũng là nơi bắt đầu những lời nói dối.

Mà câu xin lỗi của Thẩm Ý Quân, chỉ là một việc làm cho có lệ.

Bây giờ cô mới biết được, thì ra câu xin lỗi cũng có thể là kết thúc.

Cốc cốc, cô gõ cửa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua số phòng bệnh, có lẽ là phòng này.

Cửa bị mở ra đột ngột, Hạ Minh Chính nhìn thấy cô thì lập tức sững sờ không biết nói gì, là ngoài ý muốn, là giật mình, cũng có thể cũng có vui vẻ, đứa nhỏ này đã đến, có phải có nghĩa là tha thứ hay không?

"Minh Chính, là ai vậy?" Thẩm Ý Quân thấy Hạ Minh Chính đứng bên ngoài quá lâu mà không nói gì thì lập tức hỏi, "Có phải là Tâm Tâm đã đến hay không?"

Câu hỏi của bà, không phải là sợ, cũng không phải vui, mà là chờ mong, giống như đã chờ rất lâu rồi, giống như người già chờ đợi mùa xuân, chờ đợi mùa hè, lại chờ thêm mùa đông là lại bắt đầu thêm một vòng mới nữa.

"Ý Quân, bà xem ai tới đây."

Lúc này Hạ Minh Chính mới tỉnh táo lại, ông vội vàng tránh đường, vẻ mặt vui sướng, đúng vậy, ông rất vui.

"Là Tâm tâm nhà chúng ta sao?" Thẩm Ý Quân ngồi dậy, gương mặt dường như đã già đi rất nhiều tuổi, cả đời người, sợ nhất là kiên trì chuyện không nên kiên trì, làm chuyện không nên làm, sai chuyện không nên sai.

Mà những thứ đó, Thẩm Ý Quân đều đã làm hết.

Hạ Nhược tâm đứng trước cửa phòng bệnh, thản nhiên nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của Thẩm Ý Quân, trong lòng cô không quá hỗn loại, mà Thẩm Ý Quân lại kích động đến nỗi rớt nước mắt, đưa tay tới Hạ Nhược Tâm.

"Tâm Tâm, con đến đây thăm mẹ đúng không, mẹ biết con nhất định sẽ đến thăm mẹ mà. Tâm tâm, là mẹ không tốt, là mẹ không đúng, mẹ xin lỗi con, con có thể tha thứ cho mẹ, có thể cho mẹ thêm một cơ hội nữa không?"

Hạ Minh Chính đứng bên cạnh cũng nói xen vào: "Đúng vậy, Nhược Tâm, đến đây là tốt rồi, đến đây là tốt rồi, chờ mẹ con xuất viện thì con dọn về nhà đi, như vậy cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ."

"Minh Chính, cuối cùng thì em cũng tìm được Tâm Tâm của mình."

"Đúng vậy." Hạ Minh Chính cũng rất vui, nhưng mà ông còn có đứa con gái làm cho người ta đau đầu, tại sao con gái của ông lại trường thành như vậy, nếu nó ngoan được bằng nửa như Hạ Nhược Tâm. ông  sẽ không rầu rĩ như thế, lo lắng đến nỗi tóc sắp rụng hết luôn rồi.

Bọn họ ở đó, anh một câu, em một câu, Hạ Nhược Tâm cứ đứng đó nghe, nhìn, chờ, chờ bọn họ nói xong, hoặc là nói, chờ bọn họ ảo tưởng xong.

"Tâm Tâm, đến đây cho mẹ xem." Thẩm Ý Quân cũng nhận thấy sự lạnh nhạt của Hạ Nhược Tâm, trong lòng bà rất đau đớn, thế nhưng bà chỉ có thể chịu đựng, quan hệ mẹ con giữa bọn họ đi đến bước đường này, là do bà, là bà làm sai, bà thật sự biết lỗi rồi.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!