Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước


Buổi tối phố xá rực rỡ ánh đèn, Chiều Bốn Phương – một nhà hàng nổi tiếng về các món ăn truyền thống, nơi này không phải là nơi yến hội mà là nơi các gia đình hay tụ họp. Người tới cũng không nhiều, có Đỗ Tĩnh Đường, còn có thêm Sở Giang cũng đến, nhưng không có Tống Uyển, bà không ở trong phạm vi được mời, tất nhiên dẫu có mời có lẽ bà cũng sẽ không đến.

Với kết cục như này Hạ Nhược Tâm cũng không nghĩ nhiều, tư thù giữa cô và Tống Uyển không phải dễ dàng hóa giải, không đúng, là cả đời cũng không thể. Mặc kệ bà ấy làm gì với cô cô đều có thể quên, rốt cuộc cửa sinh tử cô cũng đã trải qua, nhưng chuyện bà đã làm với Tiểu Vũ Điểm thì tin rằng không ai có thể dễ dàng tha thứ.

Chuyện này không phải một câu ‘rất xin lỗi’ là có thể giải quyết.

Tiểu Vũ Điểm là người vui mừng nhất, bé vẫn luôn cầm lấy tay mẹ, thật sự rất ngoan, có lẽ cũng sợ mẹ không cần bé.

“Chị Nhược Tâm, hoan nghênh chị về nhà.” Đỗ Tĩnh Đường nâng ly rượu, thật sự vui vẻ khi thấy Hạ Nhược Tâm trở về, về là tốt rồi, anh lo lắng muốn chết.


“Cảm ơn chú.” Hạ Nhược Tâm đứng lên, cô không thể uống rượu nên chỉ cầm một ly nước trái cây. Bọn họ dù không được xem như người một nhà nhưng lúc này lại quây quần cùng nhau rất đầm ấm.

Vốn dĩ nơi này rất ấm áp phù hợp cho các gia đình, nhưng ai làm trên đời dường như luôn có nhiều sự trùng hợp, ví như lúc này lại có một đoàn người đi đến.

“Uyển Uyển, cháu gái bà thật đúng càng lớn càng xinh đẹp.” Có người lại ở chỗ Tống Uyển vỗ mông ngựa, mọi người ai cũng biết Tống Uyển rất thương đứa nhỏ này cho nên tự nhiên đều nói lời dễ nghe gãi đúng chỗ ngứa.

“Đâu có, trẻ con đều như vậy cả.” Tống Uyển trong lòng cũng ít nhiều thích nghe những lời này, nhưng ngoài miệng nói ra vẫn là khiêm tốn cho có lễ.

Vài người ngồi cùng nhau, lại nói lại cười, ngoài nói chuyện về quần áo linh tinh còn có chuyện phụ nữ või nhau. Một bàn lớn như vậy nhưng chỉ có một mình Sở Tương là trẻ nhỏ, hơn nữa lại cũng là bé gái, cho nên không thiếu thu được quà của những người này, hầu hết mọi người đều tặng, đương nhiên cũng không có khả năng lúc nào cũng đem quà theo mà chỉ cần có mặt Tống Uyển là biết bà sẽ mang theo đứa cháu nuôi này.

“Uyển Uyển, tôi thật hâm mộ bà.” Một phu nhân cười nói, tay hua hua, toàn thân dường như lấp lánh trang sức, tuy rằng bà cũng không mang nhiều trang sức nhưng lại có thể cảm giác được bà không phải là người thường.

Đương nhiên chỗ bọn họ cũng không có mấy người thường.

“Hâm mộ tôi cái gì, tôi còn phải hâm mộ bà mới đúng.” Tống Uyển cười cười, tay bà đưa lên xoa đầu Sở Tương. “Con trai bà không phải nghe nói lại mới mở một công ty sao?”

“Mở công ty thì có thể thế nào?” Vị phu nhân hơi phiết môi một chút. “Bảo nó sinh cho tôi đứa cháu nó không chịu, cả ngày chỉ cùng vài cô gái không đứng đắn, cái gì mà diễn viên, người mẫu linh tinh. Mỗi lần tôi thấy đứa nhỏ Hương Hương này thật thích, tôi cũng muốn đi nhận nuôi một đứa nếu đứa trẻ nào cũng khiến người ta thích như Hương Hương vậy. Nhưng, Uyển Uyển à…” Vị phu nhân này dùng muỗng khuấy ly chất lỏng màu hồng nhạt trong tay. “Bà đối với đứa nhỏ này tốt như vậy, nếu sau này bà có cháu nội thì sẽ phải làm sao?”

Vẻ mặt Tống Uyển hơi đơ một chút, đây là nói vô tình mà người nghe lại hưu ý. Bà cúi đầu coi như không có việc gì, tay vẫn đặt lên tóc Sở Tương: “Có thể làm sao được, Hương Hương là cháu tôi, dù tôi có cháu ruột thì đương nhiên tôi vẫn thích Hương Hương nhà tôi nhất.”


Những người khác trong lòng có lẽ đều hơi phiết chút miệng, có cảm giác lời nói này của Tống Uyển có chút làm kiêu. Trên đời này người ngoài sao bằng ruột thịt, nếu thật sự người ngoài trở thành ruột thịt, ruột thịt lại không bằng người ngoài thì không phải loạn lý pháp phá cương thường sao?

“Kia không phải ông Sở sao?” Có người tinh mắt phát hiện Sở Giang ở một bàn khác.

Trong lòng Sở Giang giống như còn ôm một đứa trẻ khác, là nhà ai?

Có vị phu nhân cười cười: “Uyển Uyển, hai ông bà là như thế nào, chẳng lẽ là Sở hà Hán giới* sao?” Mà bà cũng đã ngẩng mặt lên: “Ông Sở, lại đây một một chút.”

*Sở hà Hán giới: Sông nước Sở, biên giới nước Hán – chỉ sự phân cách. Sông trên bàn cờ tướng cũng được gọi là Sở hà Hán giới.

Sở Giang nghe được tiếng gọi mới phát hiện mấy người bạn già, hơn nữa Tống Uyển cũng ở đây, trong lòng ông có một ít không vui. Ông có nói Hạ Nhược Tâm đã về, bảo bà lại đây nhưng bà lại không hòa nhã với ông, nói có việc rồi kéo Sở Tương đi. A, đúng là có việc, việc lớn thật.

Ông đi nhanh tới, có mấy người phụ nữ, đều là bạn lâu năm với gia đình ông.

“Nha, đây là trẻ nhà ai, tới cho bà ôm một cái nào.”

Vị phu nhân vừa thấy đứa bé Sở Giang ôm trong lòng liền thích, vội vàng đưa tay muốn ôm. Nói ra cũng lạ, bà thích Sở Tương nhưng trước này đều không có ý tứ ôm Sở Tương, một là bởi vì Sở Tương không còn nhỏ, cũng đã gần bảy tuổi, lại rất béo; hai là kỳ thật bề ngoài bà không có gì, vẫn khen sở tương, nhưng trong lòng vẫn có chút không ưa Sở Tương. Nhưng thật kỳ lạ, bà lại rất thích đứa trẻ Sở Giang đang ôm, bởi vì đứa này rất xinh đẹp, hơn nữa nho nhỏ, ôm vừ đủ.


“Nói cho bà biết, cháu tên gì?”

Phu nhân đưa ngón tay nhéo nhéo má đứa nhỏ.

“Chào dì ạ, cháu tên Tiểu Vũ Điểm.” Đứa bé bầu bĩnh, giọng nói trong trẻo, cái miệng hơi cong về phía trước, đôi mắt cũng tít lại như trăng khuyết.

“Cháu gọi tôi là dì này.” Phu nhân chỉ vào mặt mình, đều là già rồi, nhưng mặc kệ tuổi tác có là bao, với phụ nữ tóm lại vẫn không thừa nhận mình đã già, hơn nữa phu nhân này rõ ràng chăm sóc da rất tốt, hiển nhiên bà đặc biệt chú ý tới hình tượng của mình. Bà khó chịu nhất là người khác gọi bà là ‘bà’, tuy rằng nói bà vốn cũng đến tuổi làm bà, cũng tự xưng là bà, nhưng nếu một đứa trẻ gọi bà là ‘bà’ thì bà vẫn thấy cực độ không thoải mái.

Hôm nay tiểu gia hoả này đến là hiểu được lòng bà đi, một câu ‘dì’ kia khiến bà cả người đều là tâm hoa nộ phóng.

“Ông Sở, đây là bé con nhà ai?” Phu nhân hỏi Sở Giang, nghĩ nếu không chủ bà sẽ mang về nhà nuôi.

“Ha ha…” Sở Giang chỉ có thể cười trừ, đương nhiên cũng là cười khổ. Sao ông có thể nói đây là con cháu Sở gia bọn họ, là cháu ruột. Bởi vì Sở Tương ở chỗ này, nếu nói ra thân phận Tiểu Vũ Điểm thì rất xấu hổ, nói ra rồi ông đều sợ mọi người sẽ cười chê.

“Tới ông ôm về.” Sở Giang vươn tay, Tiểu Vũ Điểm cũng tự nhiên đưa tay để ông ôm. Bé vừa thấy Tống Uyển liền đem vùi mặt vào trên vai Sở Giảng, không gọi bà, cũng không muốn nói chuyện với bà.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!