Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước


Cao Dật vẫn cầm ly trong tay, lắc lắc vài cái, một mình một người lại muốn uống một ly: “Anh cũng tin tôi đi, tôi sẽ không để anh có cơ hội như vậy, tuyệt đối sẽ không…”

Anh đặt ly xuống, đứng lên, đôi tay tùy ý đút vào túi quần, trong lòng anh một chút cảm giác thắng lợi cũng không có. Anh nhẹ nhàng thở một hơi, Nhược Tâm, vấn đề hiện tại không phải anh, mà là em. Liệu em có thật sự cảm thấy chúng ta ở bên nhau là hạnh phúc.

Anh đi ra ngoài, cũng không nhẹ nhàng như Sở Luật tưởng tượng.

Tiểu Vũ Điểm ngồi trên sô pha, trong lòng vẫn ôm búp bê của mình. Tay bé vừa đưa lên đầu lại bị Hạ Nhược tâm kéo xuống dưới: “Không phải đã nói rồi sao, đừng chạm vào đầu, sao con cứ chạm vào? Như vậy là không nghe lời mẹ nói?”

Tiểu Vũ Điểm tủi thân bẹp một chút miệng nhỏ: “Không phải Tiểu Vũ Điểm không nghe lời mẹ, chỉ là rất ngứa. Tiểu Vũ Điểm muốn gãi, gãi sẽ không ngứa.” Bé không ngừng ngọ nguậy đầu nhỏ, thật sự không thoải mái, thật sự không thích cảm giác như vậy.

Hạ Nhược Tâm đặt nhẹ ngón tay lên trán con gãi rất nhẹ nhàng, vết thương đã từ từ lành lại nhưng vẫn làm Tiểu Vũ Điểm khó chịu.


“Mẹ, sao nhà của chúng ta lại biến thành lớn như vậy?” Chờ đến khi trán đã thoải mái hơn Tiểu Vũ Điểm mới nhảy xuống mặt đất, bé cúi đầu nhìn chân của mình, đạp bành bạch lên trên thảm, một chút lạnh cũng không thấy.

Bé nhớ bé cùng mẹ ở một ngôi nhà rất nhỏ, hơn nữa cũng không có nhiều phòng như vậy, bé cũng không có nhiều món đồ chơi như vậy, bé chỉ có búp bê trong lòng thôi, vậy mà bây giờ lại có rất nhiều.

“Cái này là ba mua cho Tiểu Vũ Điểm á.” Hạ Nhược Tâm nắm tay con gái giải thích, nhưng trong mắt cô cứ hiện lên một chút đau lòng, vụ tai nạn xe kia thật đã làm bé mất nửa năm kí ức. Cái gì cũng đã quên.

“Là ba kia sao?” Bé ngẩng đầu hỏi Hạ Nhược Tâm, là người mà bé gọi là ba sao?

“Đúng vậy, đó chính là ba của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm có thích ba không?”

Tiểu Vũ Điểm vội vàng gật đầu: “Tiểu Vũ Điểm thích.”

Chỉ là, bé vẫn có cảm giác kì lạ, đôi chân nhỏ không ngừng đi lại quanh nhà. Một tiếng đẩy cửa vang lên, sau đó bé bị ôm vào một nơi rất ấm áp, không giống với mẹ, dường như thật lớn nha.

“Ba…” Bé cười ngọt gọi Cao Dật.

“A, bảo bối nhà ta thật thông minh.” Cao Dật vươn ngón tay xoa nhẹ khuôn mặt mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, sau đó ôm bé ngồi xuống. “Ba phải thay thuốc cho con, đừng sợ, không đau đâu.” Anh đặt Tiểu Vũ Điểm lên sô pha, sau đó tới lấy hòm thuốc đặt trước mặt.

Tuy nói vậy nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn co thân lại hơi sợ hãi.

“Ngoan, không phải sợ, lần trước không phải cũng không đau sao.” Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào lòng. Kỳ thật trẻ con vẫn nhát, vẫn sợ đau, nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn rất ngoan, mỗi lần thay thuốc đều an phận ngồi một chỗ.


Tiểu Vũ Điểm chớp chớp mắt, nhìn Cao Dật gỡ băng vải trắng từ trên đầu bé xuống. A, thật đúng không đau.

Cao Dật xem xét miệng vết thương trên đầu Tiểu Vũ Điểm. Thật tốt, sau này có lẽ sẽ không để lại sẹo, hiện giờ đã rất tốt.

Rất nhanh thay thuốc, Cao Dật lại ôm Tiểu Vũ Điểm vào trong lòng.

“Tiểu Vũ Điểm, ba mang con đến một ngôi nhà mới nhé. Nơi đó sẽ có nhiều người, hơn nữa Tiểu Vũ Điểm sẽ thấy được rất nhiều người ngoại quốc có mắt xanh.” Anh nhẹ nhàng nói với Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm nghe thật sự cũng không rõ ràng.

Không phải bọn họ mới có nhà mới sao, vì sao lại phải có một nhà mới nữa?

Bé không rõ, nhưng Hạ Nhược Tâm lại biết rất rõ ràng, bọn họ sẽ phải rời khỏi nơi này. Tuy rằng đã sớm quyết định nhưng khi thật sự phải rời đi cô mới phát hiện mình lại có một chút luyến tiếc.

Cô đi vào phòng của mình, mọi người sẽ sớm đi nên cô đã bắt đầu thu dọn hành lý. Bên ngoài vẫn có âm thanh của Cao Dật, Hạ Nhược Tâm ngồi trên giường nhìn bốn phía xung quanh, thật sự nơi này cũng sẽ làm cô lưu luyến.

“Tiểu Vũ Điểm nhất định sẽ thích nơi đó, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ chơi với Tiểu Vũ Điểm.” Cao Dật nhẹ nhàng xoa xoa cái trán của Tiểu Vũ Điểm, nói nhỏ bên tai bé.

Tiểu Vũ Điểm gặm gặm tay của mình: “Mẹ đi đâu Tiểu Vũ Điểm sẽ đi theo, Tiểu Vũ Điểm sẽ không sợ hãi.”

Bé cười nho nhỏ, ôm chặt búp bê vào lòng ngực. Thật ra bé vẫn có một chút sợ hãi.

Cao Dật ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nhược Tâm, môi hơi cong lên. Chưa tới mức vui vẻ nhưng cũng không phải là không vui vẻ, chỉ là quá mức bình tĩnh.

Khi bọn họ chuẩn bị xong mọi thứ đã là ba ngày sau.


Trong sân bay, Sở Giang cùng Tống Uyển đã tới. Hiện giờ Tiểu Vũ Điểm đối với bọn họ có chút xa lạ, thật bất đắc dĩ thương cảm. Cháu gái duy nhất của bọn họ sắp phải rời đi, rõ ràng quan hệ với bọn họ rất tốt, vậy mà một cái tai nạn lại làm mối quan hệ giữa bọn họ phai nhạt, chẳng qua bọn họ chỉ là người lạ xuất hiện bên bé, bé thậm chí còn không biết bọn họ là ông bà nội ruột của mình.

“Tiểu Vũ Điểm nhớ phải ngoan, như vậy mọi người mới thích con.” Nghe nói Hạ Nhược Tâm cùng Cao Dật tới nước Anh sẽ sớm kết hôn, trong lòng Sở Giang cũng cảm thấy bất an, ông muốn biết người của Cao gia thật sự có thể tiếp nhận Tiểu Vũ Điểm, không phải cốt nhục của mình bọn họ sẽ yêu thương Tiểu Vũ Điểm không?

Tiểu Vũ Điểm là bảo bối của Sở gia, là ruột thịt của họ, còn với người khác sẽ là gì?

Cho nên, bọn họ thật sự lo lắng cho Tiểu Vũ Điểm, sợ bé sẽ chịu chút tủi thân.

“Tiểu Vũ Điểm sẽ ngoan, sẽ nghe lời.” Bé ngoan ngoan nói, mà Tống Uyển càng ôm chặt thân mình nhỏ nhắn vào lòng mình, kỳ thật rất nhiều lần bà muốn giữ Tiểu Vũ Điểm ở lại.

Nhưng bọn họ lại không có lý do gì, cũng không có quyền lợi. Sau vụ kiện kia bọn họ căn bản là không có bất cứ quyền gì khiến Hạ Nhược Tâm để lại Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm cũng không có khả năng rời xa mẹ, bé còn nhỏ như vậy sao có thể thiếu mẹ được.

Nhưng bọn họ thật luyến tiếc, rất luyến tiếc.

“Tiểu Vũ Điểm, gọi bà nội nghe một chút.” Tống Uyển ngồi xổm trên mặt đây, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, muốn đem khuôn mặt cháu gái ghi tạc trong lòng. Về sau bọn họ không còn có thể mỗi ngày đều gặp cháu, mà bà thật sự không muốn cháu gái mình sau này lại là con nhà người ta, cũng mang họ khác mà không phải họ Sở.

“Bà nội…” Tiểu Vũ Điểm gọi một tiếng, tay đặt lên mặt Tống Uyển. “Bà nội không khóc.” Tiểu Vũ Điểm vừa thấy Tống Uyển không ngừng chảy nước mắt, bé vẫn còn nhỏ không biết vì sao mà bà nội khóc, nhưng bé cũng muốn khóc theo.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!