Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước


"Tiểu Vũ Điểm, còn đau không?" Anh cẩn thận chạm vào khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm, kiểm tra xem còn vết thương khác không, sau đó đến cổ bé, thấy không bị thương mới yên tâm.

Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: "Không đau." Giọng nói ngọt như gạo nếp làm trái tim Sở Luật thật sự ấm áp lên rất nhiều, không còn lạnh lẽo như trước. Anh ôm con gái trong lồng ngực, thoả mãn như vậy chưa từng có đối với anh.

"Thực xin lỗi, Tiểu Vũ Điểm, là ba ba không tốt, lúc ấy ba ba thật sự không biết là con, nếu không cho dù ba ba phải dùng cả tính mạng cũng sẽ cứu con, là ba ba khiến mẹ phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Đều tại ba ba không tốt..."

Anh áp đầu lên đỉnh đầu Tiểu Vũ Điểm, chỉ là đứa bé ba tuổi căn bản nghe không hiểu rõ.

Tay Tiểu Vũ Điểm chỉ đặt trên ngực Sở Luật, đôi lông mi dài khẽ chớp, bé ngẩng đầu, lại thấy được trong mắt Sở Luật rơi xuống giọt nước trong suốt.

Cái ba ba này sẽ khóc sao?


Bé vươn tay đặt ở phía trên mắt Sở Luật làm Sở Luật cực kì yêu thương, con gái anh thật sự rất đáng yêu.

Ngay lúc này cửa bị đẩy ra, y tá vừa thấy Sở Luật ôm bé gái vội vàng đi đến: "Sở tiên sinh, anh không thể như vậy, cẩn thận miệng vết thương của anh sẽ chuyển biển xấu, nếu không sẽ để lại di chứng."

"Không sao, thân thể tôi, tôi biết." Sở Luật vẫn ôm con gái nói với y tá, chỉ nghe tai trái ra tai phải, căn bản không để ở trong lòng.

Sắc mặt y tá trở nên đen, cô chưa từng gặp người bệnh nào rất không phối hợp như vậy, trên đùi có hai vết thương nặng, bị thương đến tận xương nhưng anh lại ở đây nhích tới nhích lui, anh không biết sao? Chân anh thiếu chút nữa thôi là bị tàn phế.

"Đúng rồi, có cái gì để ăn không?" Sở Luật đột nhiên ngẩng đầu, hỏi y tá, đây là phòng bệnh đặc biệt, muốn ăn rất đơn giản.

"À, tôi quên mất, tôi lập tức đi lấy cho anh." Thì ra vẫn là người, y tá còn tưởng người đàn ông này không biết đau, cũng sẽ không biết đói, hoá ra cũng biết.

"Tiểu Vũ Điểm, đã đói bụng chưa, ba ba bảo người đi chuẩn bị thức ăn cho con." Anh nhẹ giọng hỏi con gái mới được anh ôm lần thứ hai.

"Đói rồi ạ." Tiểu Vũ Điểm gật đầu nhẹ, thành thật nói.

Y tá đi tới cửa càng nhanh hơn, nếu không cô không chắc mình sẽ không xem thường đối với người đàn ông này, bản thân bị thương thành như vậy còn chăm lo đến con, anh ta có phải quá yêu con gái rồi hay không?

Sau khi y tá bê đồ ăn đến, Sở Luật mặc kệ bản thân, anh thật ra đã ngủ suốt ba ngày cực kì đói  bụng, có điều bây giờ anh chỉ để ý bụng của con gái bảo bối của anh, chẳng lo mình có thể bị đói chết.


Có khi người đàn ông này nếu yêu thương một người, thật khiến người ta không chịu nổi.

"Ăn nữa sao?" Cho con gái ăn no, Sở Luật rất lo lắng cái bụng béo gần như căng phồng của con gái, anh vội vàng buông bát trong tay xuống, sờ sờ bụng con gái, sau đó lớn tiếng gọi bác sĩ, trên trán anh cũng rịn ra một ít mồ hôi lạnh, không biết là bị đau hay là bị doạ.

Bác sĩ nghe được thanh âm, vội vàng chạy tới, theo phía sau là một nhóm y tá, vì Sở Luật ở trong phòng bệnh VIP tối cao của bệnh viện, vì vậy ở đây có bác sĩ đặc biệt trông chừng 24/24 không gián đoạn.

"Sở tiên sinh, có phải chân anh có chỗ nào không thoải mái hay không?" Bác sĩ vội vàng hỏi, vị Sở tiên sinh này chân bị thương rất nặng, cho nên bọn họ nhất định phải chú ý cẩn thận mới được, xảy ra bất cứ việc gì ngoài ý muốn, bọn họ đều không đền bù nổi nhà người ta một cọng tóc.

"Tôi không sao, là con gái của tôi, hình như con bé ăn nhiều quá, bụng bé bị trướng, phải làm sao bây giờ?" Tay Sở Luật vẫn đặt ở trên bụng Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ kì lạ nghiêng đầu, ánh mắt to tròn chuyển lên nhìn người đứng trước mặt mình, vùi cơ thể nhỏ trong lồng ngực Sở Luật.

Khoé mắt bác sĩ giật giật: "Sở tiên sinh, yên tâm đi, con gái yêu của anh không sao, trẻ con ăn thành như thế là rất bình thường." Bác sĩ lại nhìn chằm chằm vào bụng Tiểu Vũ Điểm, rất bình thường mà, không có một chút vấn đề nào.

"À, là vậy sao?" Sở Luật vẫn không thể nào yên tâm, cái bụng bị căng phồng như vậy, thật không có chuyện sao? Không nên trách anh khẩn trương với ngớ ngẩn như thế, anh thật sự chưa từng ở chung với đứa bé lớn như này.

Mà Tiểu Vũ Điểm còn kéo áo Sở Luật.

"Tiểu Vũ Điểm đói bụng." Bụng bé chưa ăn no mà, trước kia bé còn ăn được nhiều hơn, món nào bé cũng ăn được ngoại trừ bé ghét uống sữa bò, nhưng mẹ nói uống sữa trưởng thành mới xinh đẹp.

Tay bác sĩ đập lên trên trán, một đoàn người hấp tấp chạy vào lại ủ rũ đi ra. Sở Luật không yên tâm day ấn đường, nhìn chằm chằm cặp mắt to như quả nho đen kia của con gái.

"Con yêu, con xác định con còn muốn ăn nữa sao?" Bụng của bé đều đã tròn vo như vậy, còn muốn ăn tiếp sao?


"Mẹ nói, thân thể Tiểu Vũ Điểm cần trưởng thành, vì vậy ăn nhiều hơn mới là bé ngoan." Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, lời của mẹ nói bé nhớ rất rành mạch. Lần thứ hai Sở Luật bưng bát cơm lên, bón con gái ăn từng chút một, quả thực còn nghiêm túc hơn so với anh đi kí một bản hợp đồng lớn.

Bên ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng cười.

Đỗ Tĩnh Đường đi tới ngồi bên cạnh: "Anh họ à, anh có thể yên tâm, bé đáng yêu bình thường ăn rất nhiều, miệng bé ăn liên tục không ngừng, em thật đúng là sợ bé sẽ ăn biến thành một tiểu mập mạp."

Anh nói xong, Sở Luật không vui trừng mắt liếc anh, còn Tiểu Vũ Điểm cũng ngẩng mặt lên, biểu tình của hai bố con này thật đúng là... giống cực điểm, ai nói bọn họ không phải bố con chứ.

"Câm miệng của em lại, Đỗ Tĩnh Đường." Sở Luật lạnh giọng cảnh cáo, nói cái gì đều có thể, nhưng tuyệt đối không thể nói linh tinh về con gái anh. Quả thực hận không thể mang tình thương thiếu bốn năm cho con.

"Ăn no rồi ạ." Tiểu Vũ Điểm ngáp một cái, vùi vào trong lòng Sở Luật tự nhiên tìm một vị trí ngủ thoải mái, người bố xấu xa này ấm áp giống bố Cao Dật, rất mềm rất thoải mái, hơn nữa bố xấu xa cũng không giống như chán ghét, chảy nhiều máu như vậy nhất định rất đau, cho nên nhìn ba ba chảy nhiều máu thì bé ít chán ghét hơn một chút ba ba sẽ tốt.

Chớp lông mi dài, tay bé nắm lấy áo Sở Luật cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Ăn ngủ, không phải heo con thì là cái gì? Đỗ Tĩnh Đường cười Tiểu Vũ Điểm đang ở trong lòng Sở Luật, thật ra anh muốn ôm một cái: "Thật đúng là không được ăn nho thì nói nho chua." Anh lại đổi lấy một ánh mắt lạnh của Sở Luật.

Xem đi, hiện tại có con gái, liền không có em trai.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!