Edit: Yomost
Beta: Cyane
Ký.
Ba chữ Văn Trạch Tân viết trên giấy, so với bất kỳ văn kiện nào thì lần này Văn Trạch Tân ký nghiêm túc hơn, cũng căng thẳng hơn, từng nét bút mang theo sự vội vàng lại cố gắng muốn ký ngay ngắn một chút.
Sắc bén qua loa các kiểu đều có.
Anh bỏ bút xuống, nhìn sâu vào bốn chữ thỏa thuận sau khi kết hôn, nói: “Bản thỏa thuận này không hợp quy tắc, anh bảo luật sư vào đây vạch định lại từ đầu được không?”
Vành tai Trần Y hơi đỏ, đương nhiên cô biết bản thỏa thuận này của mình không hợp quy tắc, thậm chí còn có chút sơ sài, chẳng qua cô chỉ là muốn thái độ của anh mà thôi.
Cô gật đầu: “Được.”
Văn Trạch Tân nhìn cô, cách hơn nửa cái bàn vô thức duỗi tay nắm tay cô, sau đó tay còn lại của anh ấn điện thoại nội bộ, nói với trợ lý Giang: “Bảo luật sư Lương vào đây.”
Trợ lý Giang: “Vâng.”
Xem ra ký xong rồi à? Haiz, trần ai lạc định*, sếp thật sự trắng tay rồi.
(*尘埃落定 (Trần ai lạc định): bụi trần lắng đọng, ý chỉ sự việc nào đó trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng cũng đã có kết quả (Đến hồi kết thúc).)
Cửa phòng làm việc phía sau đẩy ra, luật sư Lương đẩy mắt kính đi tới, sắc mặt nghiêm túc còn kèm theo chút đau lòng.
Kết quả ánh mắt anh ta lướt qua, nhìn thấy hai cánh tay nắm nhau ở trên mặt bàn.
Ký thỏa thuận ly hôn còn muốn bắt tay à? Anh ta không nhìn nhầm chứ.
Trần Y nhận thấy ánh mắt của luật sư Lương, cô nhanh chóng thu tay trở về.
Văn Trạch Tân để bàn tay trống không lên bàn, anh nhìn vợ mình một chút, lập tức cầm lấy thỏa thuận sau khi kết hôn đưa cho luật sư Lương, nói: “Anh ở tại đây vạch định đi, tôi nói, anh vạch định.”
Luật sư Lương nhận lấy, vừa nhìn thì hơi ngây ra.
Thỏa thuận này cũng tùy tiện quá đó.
Giây tiếp theo nhìn thấy ánh mắt của sếp, luật sư Lương lập tức nói: “Thỏa thuận có chút đáng yêu.”
Trần Y càng ngượng ngùng hơn, cô trừng mắt nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân nhìn cô thật sâu, lập tức khóe môi nở nụ cười, anh gõ bàn: “Ngồi xuống.”
Luật sư Lương vâng một tiếng, kéo ghế dựa, lấy notebook ra để lên bàn, bắt đầu định ra.
Trần Y ngồi bên cạnh nhìn luật sư Lương vạch định.
Luật sư Lương gõ bàn phím, uyển chuyển nói: “Trước mắt phu nhân chỉ có hai điều thỏa thuận, không có ý định thêm sao?”
Anh ta sửa xong, đoạn văn này trở nên hợp quy tắc hơn một chút.
Trần Y dừng lại: “Tôi vẫn chưa nghĩ xong.”
Văn Trạch Tân nói: “Thêm một điều vào, tài sản cá nhân do Văn Trạch Tân nắm giữ đều thuộc sở hữu của Trần Y.”
Trần Y lập tức nhìn về phía văn Trạch Tân: “Em cần chúng để làm gì chứ? Em cũng không biết kinh doanh.”
Văn Trạch Tân liếc nhìn cô: “Anh kinh doanh.’’
Luật sư Lương xem xét bản thỏa thuận này là biết hai người ly hôn không thành, vậy thì tài sản thuộc về ai cũng không sao, anh ta cười: “Phu nhân, năng lực kiếm tiền của sếp rất lợi hại, xin tin tưởng anh ấy.”
Trần Y mím môi, không trả lời.
Văn Trạch Tân đứng dậy xắn tay áo lên, vòng qua bàn đi tới sau lưng Trần Y.
Anh cúi người, tay chống lên hai bên tay ghế của Trần Y, nghiêng đầu nhìn notebook của luật sư Lương: “Quyền sinh con giao cho Trần Y, cô ấy muốn sinh thì sinh, không muốn thì không sinh.”
“Hai người cãi nhau, bất luận ai đúng ai sai, người sai đều là Văn Trạch Tân.”
Trần Y cảm thấy giọng nói của Văn Trạch Tân ở ngay trên đỉnh đầu cô, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh truyền đến.
Hai người cách nhau rất gần, mỗi câu nói mà anh nói cô đều nghe được rất rõ ràng.
Cứ như vậy, xóa rồi sửa một hồi, một bản thỏa thuận sau khi kết hôn chính thức ra lò, bản thỏa thuận này qua tay luật sư Lương cũng đã có hiệu ứng pháp luật.
Anh ta in ra, đặt trước mặt hai người.
Văn Trạch Tân cầm bút lên rồi ký tên lên thỏa thuận, lại đưa bản thỏa thuận này cho Trần Y.
Trần Y nhìn thỏa thuận đầy hai trang lớn, thật ra thì cô vừa ý nhất chính là câu “Quyền lựa chọn ly hôn ở trong tay Trần Y, Văn Trạch Tân chỉ có thể tuân theo vô điều kiện” kia.
Còn có câu này: “Nếu Văn Trạch Tân ngoại tình, thân bại danh liệt.”
Về phần những điều khác, cô đều coi nhẹ hết, tay không bị thương kia của cô cũng ký tên của mình xuống bên dưới.
Luật sư Lương nhận lấy bản thỏa thuận này, đóng sách xong bỏ vào trong túi văn kiện.
Anh ta cũng không có dũng khí để nhìn những điều thỏa thuận khác, sếp hoàn toàn không có một chút địa vị trong gia đình.
Anh ta đóng notebook lại, đứng lên, cầm túi văn kiện kia và notebook rồi nói: “Chúc mừng sếp, chúc mừng phu nhân.”
Trần Y cũng đứng lên theo, cô cười cười: “Cảm ơn.”
Văn Trạch Tân tay đút trong túi quần, gật đầu.
Luật sư Lương kéo cửa đi ra ngoài, trợ lý Giang ở bên ngoài thấy thế, nhanh chóng đứng lên rồi nhìn luật sư Lương.
Luật sư Lương cố ý bày ra một bộ mặt có vẻ đau lòng.
Trợ lý Giang: “…”
*
Trong văn phòng còn lại hai người, Trần Y thở ra một hơi, xoay người tự mình đi thu dọn bản thỏa thuận kia.
Văn Trạch Tân từ phía sau tiến lên, ôm chặt eo của cô.
Trần Y dừng lại.
Giọng nói Văn Trạch Tân trầm thấp: “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em còn đồng ý cho anh một cơ hội.
Trần Y: “Cảm ơn cái gì, thỏa thuận sau khi kết hôn đối với anh cũng không tốt mà.”
Những điều mới thêm vào bên dưới đều là do người đàn ông này thêm vào, anh tàn nhẫn với bản thân muốn chết.
Tất cả bất động sản đều thuộc về cô, về sau nếu cô đuổi anh ra ngoài thì ngay cả chỗ ở anh cũng không có.
Càng khỏi phải nói tới những tài sản kia, cô chỉ cần hừ hừ hai tiếng thì Văn Trạch Tân ngay cả quyền kinh doanh cũng bị tước đoạt.
Văn Trạch Tân cúi người, cọ xát gương mặt của cô: “Mấy điều thỏa thuận này thì đã là gì.”
Anh vốn đã dự tính rút gân rút xương mình đi khi mất đi cô.
Ai biết lại đột nhiên thay đổi 180 độ.
Giờ phút này dù cho khiến anh thân bại danh liệt, tất cả bàn cờ chuẩn bị nhiều năm như vậy đều thua thì anh cũng bằng lòng.
Trong lòng Trần Y phức tạp, sau khi biết được những chuyện kia của anh, cô cũng có ít nhiều thương xót với anh, người này mềm lòng thì không tốt.
Văn Trạch Tân sờ mặt cô: “Anh nhìn một chút, đỡ hơn chưa?”
Trần Y ngừa đầu cho anh nhìn: “Đỡ rồi, anh nhìn đi.”
Ngoại trừ một chút bầm đen ra thì những chỗ khác đều trắng nõn.
Văn Trạch Tân trong lòng thở phào một hơi: “Tốt rồi, buổi tối về nhà một chuyến nhé?”
Trần Y suy nghĩ một chút: “Ngày mai hãy về.”
“Được.” Đầu ngón tay Văn Trạch Tân cọ xát gương mặt của cô, rủ mắt nhìn cô.
Trần Y bị ánh mắt của anh nhìn đến có hơi không được tự nhiên, cô gục mắt muốn cúi đầu.
Văn Trạch Tân lại nâng cằm cô lên, hỏi: “Anh có thể hôn một cái không?”
Cho dù hai người không nói ly hôn, nhưng sự cẩn thận từng li từng tí của anh ít nhiều vẫn còn ở đó.
Trần Y gật đầu.
Giây tiếp theo, môi mỏng ấm áp liền hạ xuống, mạnh mẽ chặn miệng cô lại.
Hôm nay cô mặc áo khoác màu đen cùng váy màu đỏ, nhưng eo vẫn nhỏ như trước.
Bàn tay lớn của Văn Trạch Tân ấn eo cô, sức lực kia khiến cả người Trần Y nhào vào trong ngực anh.
Anh vững chắc mà ôm cô, vén sợi tóc cô lên, nghiêng đầu hôn vào cổ của cô.
Đầu lưỡi nóng bỏng.
Đôi mắt Văn Trạch Tân đỏ tươi.
Trần Y bị hôn đến thở hồng hộc, cô ngẩng cổ.
Ngay khi cô cho rằng người này sẽ làm loạn một lúc thì Văn Trạch Tân dừng lại, anh cắn môi của cô vài lần, hàm hồ nói: “Anh đưa em về trước hay là em muốn ở đây cùng anh? Lát nữa anh phải gặp một người.”
Bên trong đôi mắt của Trần Y chứa ánh nước, nhìn anh: “Em về trước vậy.”
“Được.”
Nói xong, anh ôm lấy eo của cô, cầm túi xách của cô trên bàn, kéo cửa ra.
Trợ lý Giang đang chờ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy người đi ra, nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt.
Văn Trạch Tân nhìn Trợ lý Giang: “Tôi đưa phu nhân về.”
Trợ lý Giang đối mặt với cặp mắt kia của sếp là biết anh còn có lời muốn nói, nhưng muốn tránh phu nhân.
Trợ lý Giang vâng một tiếng: “Vâng, sếp, tôi ở công ty chờ anh.”
Văn Trạch Tân không hé răng, rủ mắt nói chuyện với Trần Y: “Buổi tối anh về ăn cơm.”
Trần Y: “Ừm, em bảo chị Lệ làm nhiều chút.”
Trần Y quay đầu nhìn trợ lý Giang: “Trợ lý Giang ăn cùng không?”
Văn Trạch Tân: “Cậu ta không ăn.”
Trợ lý Giang: “…”
Này.
Xe hơi màu đen đi vào cổng căn hộ Duplex, Văn Trạch Tân xuống xe, mở cửa xe cho Trần Y.
Trần Y đi ra, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh…”
Muốn chuyển về không?
Cô nghẹn họng không thể nói ra, vẫn không quen như vậy, về sau dần dần rồi cũng có thể quen thôi.
Cãi nhau nhiều lần vẫn chưa từng nhận sai, sau này mọi chuyện từ từ cũng sẽ đến.
Đầu ngón tay Văn Trạch Tân móc sợi tóc của cô xuống, “Anh có thể chuyển về không?”
Trần Y dừng lại, sau đó mặt không cảm xúc nói: “… Chuyển đi.”
Nói xong cô đẩy anh ra, giẫm lên giày cao gót nhanh chóng vào trong nhà,Văn Trạch Tân vẫn sững sờ đúng nguyên tại chỗ.
Mấy giây sau, anh đút tay vào túi quần, nhìn bóng dáng cao gầy kia đi vào bên trong, hình như sau khi đổi giày cô chạy nhanh hơn một chút
Mặt anh mang theo chút ý cười, sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì, ý cười phai nhạt đi bớt.
Anh vòng qua đầu xe, khom lưng ngồi vào vị trí lái, sau khi ngồi vào thì anh khởi động xe.
Xe chạy ra khỏi tiểu khu.
Khoảng chừng mười phút sau đã đến công ty.
Văn Trạch Tân đóng sầm cửa xe lại, đi lên bậc thang, đi thẳng đến tầng cao nhất.
Cửa thang máy mở ra, toàn bộ khu vực làm việc đều rất yên tĩnh, chỉ có một người là trợ lý Giang lo sợ bất an.
Trợ lý Giang khụ một tiếng, đứng thẳng người.
Văn Trạch tân đi ra ngoài, liếc anh ta một cái, đi về phía phòng làm việc đẩy cửa ra.
Trợ lý Giang nhanh chóng đi theo vào trong.
Văn Trạch Tân xoay người, tay đút túi nhìn anh ta: “Thẻ đâu?”
Trợ lý Giang giả ngu: “Thẻ gì ạ?”
“Đừng giả bộ với tôi.” Văn Trạch Tân đi đến bàn, cầm lấy bản thỏa thuận sau khi kết hôn của Trần Y, gấp lại sau đó bỏ vào trong ngăn kéo, cũng khóa lại.
Trợ lý Giang tê cả da đầu.
Anh ta biết ngay chuyện này không hay rồi.
“Sếp, anh xem, đây không phải là chuyện tốt sao? Phu nhân…”
Cạch.
Văn Trạch Tân đóng ngăn kéo khác lại, nói: “Cô ấy biết tất cả mọi chuyện rồi đúng không?”
Trợ lý Giang: “Vâng.”
Rốt cuộc sếp vẫn là người thông minh, nhanh như vậy mà đã đoán được rồi.
Văn Trạch Tân quay người nhìn trợ lý Giang, đôi mắt lạnh lùng.
Trợ lý Giang biết mình chạm phải vảy rồng của Văn Trạch Tân rồi.
Người đàn ông này che giấu đã quen rồi, đẩy tất cả mọi chuyện của bản thân ra ánh mặt trời khiến anh rất không quen, cho nên chuyện đầu tiên không phải khen thưởng anh ta mà là muốn chặt đầu anh ta.
Trợ lý Giang bấm điện thoại ở trong tay: “Sếp, anh xem, nếu không phải tôi giúp thì chắc chắn phu nhân sẽ đồng ý ly hôn anh.”
“Đến lúc đó anh thật sự muốn nhìn phu nhân tái hôn à? Nhìn cô ấy chạy theo người khác, yêu đương với người khác sao?”
Văn Trạch Tân dừng một chút, híp mắt: “Cho nên cậu tự tiện cầm thẻ của tôi là đúng hả?”
Da đầu trợ lý Giang càng tê dại hơn.
Ừm.
Quyển nhật ký tôi cũng đã xem rồi, là không nên.
Tính bảo vệ lãnh thổ của sếp mạnh như vậy, tức giận cũng dễ hiểu thôi.
Trợ lý Giang: “Sếp, tôi đây không phải đều là bởi vì…”
“Cậu nói thêm hai câu nữa.” Văn Trạch Tân chỉ vào Trợ lý Giang, vào lúc này còn không biết hối cải.
Trợ lý Giang: “…”
Đm.
Ting ting, có tin nhắn gửi tới điện thoại.
Trợ lý Giang lập tức thở phào, anh ta giơ điện thoại lên, ấn mở giọng nói.
Âm thanh mềm mại của Trần Y truyền đến: “Văn Trạch Tân, anh muốn làm gì thế? Còn định trách tội trợ lý Giang hả?”
Văn Trạch Tân sầm mặt lại, hung dữ nhìn về phía trợ lý Giang.
Trợ lý Giang mỉm cười: “Sếp? Phu nhân đang chờ anh đấy.”
Cằm Văn Trạch Tân căng cứng, giây tiếp theo, anh giật lấy điện thoại, đặt ở bên môi, đè lại, trầm giọng nói: “Vợ à, anh không trách tội cậu ta.”
“Vậy thì tốt rồi.
Về sớm ăn cơm.”
Văn Trạch Tân bấm điện thoại, xương ngón tay răng rắc vài tiếng, anh trầm giọng trả lời: “Được.”
Trợ lý Giang mỉm cười đứng cách đó không xa.
Mẹ nó rốt cuộc… cũng có một ngày, những thuộc hạ như bọn họ cũng có cơ hội xoay người làm chủ rồi..