Trans: Nguyên
Beta: Cyane
Trần Y hờ hững liếc nhìn Trần Ương, sau đó xoay người đi về phía phòng làm việc.
Thân hình Văn Trạch Tân cao lớn, nghiêng người đón vợ của mình đi vào cửa.
Anh không nhiều lời, chỉ một xưng hô đã tuyên bố rõ ràng anh đứng về phía nào.
Sau khi cửa văn phòng đóng lại, những người ngoài cửa nhìn nhau, đặc biệt là nhánh bên của nhà họ Trần, sắc mặt vài người có chút hoảng sợ: “Nếu như Văn nhị thiếu kiên quyết đồng lòng như một thì chúng ta làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Trần Ương rất tệ, cô ta nói: “Không có ai là không muốn tiền và quyền, trong hai năm qua Văn nhị thiếu đã kiểm soát nhà họ Trần nghiêm như vậy, chẳng lẽ anh ta không muốn giành lấy sao?”
Theo những gì cô ta thấy, tình cảm anh dành cho Trần Y nhất định không đơn giản.
Một phần lớn của nhà họ Văn đã bị anh trai của anh chiếm giữ, chẳng lẽ anh không muốn có thêm một phần gia nghiệp nữa à?
Trong phòng làm việc.
Sắc mặt Trần Khánh ngồi trên sô pha xám xịt.
Quần áo trên người ông có hơi xộc xệch, vì đến rất vội nên mặc đại vội sơ mi và quần dài, bọng mắt với quầng thâm nặng trĩu, tóc hai bên thái dương đều đã bạc trắng.
Ông năm nay chỉ mới ngoài 50 tuổi.
Nhìn thấy Trần thị cuối cùng cũng có khởi sắc, nhưng lại gặp phải chuyện như vậy.
Nghe thấy tiếng mở cửa, ông đứng lên thì nhìn thấy con gái và con rể, ông đang định mở miệng.
Trần Y nhìn ông, không nói lời nào.
Vài giây sau cô bước lên phía trước cầm cà vạt trên ghế lên, đi tới trước mặt Trần Khánh nói: “Bố, thắt cà vạt đã, phấn chấn lên.” Đôi bàn tay trắng nõn thon thả của cô bắt đầu giúp Trần Khánh thắt cà vạt và chỉnh lại cổ áo.
Văn Trạch Tân cầm cốc nước trên bàn lên, vừa uống vừa nhìn phía bên này.
Con mắt đưa lên đưa xuống nhìn đôi tay khéo léo của Trần Y, anh đưa tay lên nhẹ nhàng kéo cà vạt của mình.
Nhìn Trần Y giúp Trần Khánh thắt cà vạt xong, Văn Trạch Tân cầm hai phần tài liệu trên bàn lên, một phần đưa cho Trần Khánh, phần còn lại đưa cho Trần Y.
Trần Y nhận lấy nhìn qua, đây là danh sách các cổ đông.
Cô nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân ngồi trên ghế, kéo lấy tay cô: “Em xem trước đi, tránh lát nữa mơ hồ.”
Trần Y cũng đành phải ngồi xuống, bắt đầu xem qua danh sách cổ đông.
Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn Trần Khánh, ánh mắt Trần Khánh chợt động, mấp máy miệng cuối cùng nhỏ giọng nói: “Lúc đầu bố nên nghe lời con”.
Không nên khoan dung với Trần Ương.
Văn Trạch Tân nâng ấm trà rót cho Trần Khánh một ly, nhẹ giọng nói: “Là bố tốt bụng.”
Thoạt nhìn thì có vẻ là khen, thực tế có thể nghe thấy sự mỉa mai.
Trần Khánh xấu hổ cúi đầu, Trần Y ngẩng đầu nhìn qua, Văn Trạch Tân tựa vào ghế đẩy cho cô một ly nước.
“Xem xong rồi?”
Trần Y: “Vâng.”
Cổ phần nhà họ Trần mấy năm nay không có nhiều thay đổi, nếu có thì là Văn Trạch Tân gia nhập, anh nắm 10% cổ phần.
Trong chớp mắt thế mà số cổ phần anh nắm giữ đã bằng với cô.
Một lúc sau, có người đến thông báo cuộc họp bắt đầu.
Văn Trạch Tân để chân xuống, đứng lên, chỉnh lại tay áo, dẫn đầu đi về phía trước, Trần Y khoác tay Trần Khánh đi theo sau.
Trần Khánh nhìn người đàn ông cao lớn cường tráng phía trước, bỗng nhiên bước nhanh hơn hai bước, nắm lấy cánh tay Văn Trạch Tân.
“Trạch Tân, con sẽ giúp bố chứ?” Dây thần kinh của ông lúc này đang căng chặt, lung lay sắp đứt.
Văn Trạch Tân trầm mặc nhìn Trần Khánh, sau đó nâng mắt nhìn người phụ nữ phía sau.
Trần Y mảnh khảnh đứng trên đôi giày cao gót, trong mắt không gợn sóng.
Bốn mắt đối diện nhìn nhau, đôi mắt hoa đào của Văn Trạch Tân hiện lên ý cười, anh cúi đầu nói với Trần Khánh: “Bố yên tâm.”
Trần Khánh thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó mới chậm rãi buông Văn Trạch Tân ra.
Trần Y bước tới, giữ chặt lấy cánh tay của Trần Khánh, tâm trạng hỗn độn.
Cửa phòng họp mở toang, người đã ngồi đủ trong phòng, còn lại ba chỗ, một chỗ lớn bên trái, hai chỗ nhỏ bên phải.
Văn Trạch Tân vừa bước vào liền được bố trí ngồi vị trí lớn bên trái.
Bên cạnh anh là Trần Ương, cô ta nắm giữ 15% cổ phần.
Trong nhóm người này, cô ta giống Trần Khánh là người có cổ phần lớn nhất.
Trần Y và Trần Khánh ngồi xuống phía đối diện, Trần Khánh ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, Trần Y ngồi một bên ông, đối diện với Trần Ương.
Trần Ương nhìn Trần Y khẽ cười, không còn vẻ mặt đen xì như vừa nãy.
Trần Y cũng cười đáp lại cô ta.
Còn các cổ đông còn lại thì Trần Y lướt qua và chào hỏi lịch sự.
Có một vài người đã nhiều năm không gặp, Trần Y cũng có thể nhận ra, nhưng so với trước đây thì bọn họ không còn thân thiết như vậy nữa.
Không ai biết Trần Ương đã làm gì bọn họ, nhưng nhìn dáng vẻ của Trần Ương, cho dù Trần Y có từ bỏ Trần Thị thì cô cũng nhất định phải đuổi cô ta trước.
Cô theo thói quen nhìn Văn Trạch Tân.
Người đàn ông bắt chéo chân đang cúi đầu nhìn giấy tờ.
Ngay lúc này, cửa bị gõ, Văn Trạch Tân nâng mắt lên nhìn, trợ lý Giang cầm túi xách đứng ở cửa, nâng cái túi lên.
Đầu ngón tay Văn Trạch Tân vẫy ra hiệu.
Trợ lý Giang haizz một hơi, bước vào trong, đưa chiếc túi đó cho Trần Y trước mặt tất cả mọi người.
Trần Y sững sờ, Trợ lý Giang cười nói: “Văn tổng bảo tôi mua cho phu nhân.”
Trần Y liếc nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân bên kia bàn nhìn cô: “Ăn chút đi.”
Trần Y dừng lại mở túi ra, nhìn thoáng qua socola ở phía trong.
Đã thế còn không phải một vị và cùng một nhãn hiệu, mà hình như là đã mua tất cả hương vị và đủ loại nhãn hiệu.
Trần Y nhìn thấy là cảm thấy buồn nôn.
Cô vô thức đẩy ra.
Văn Trạch Tân: “Không ăn em có thể kiên trì đến cuối cùng sao?”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên ở phía đối diện, trợ lý Giang nhanh chóng cầm một miếng nhỏ, bóc lớp giấy gói ra đưa cho cô.
Trần Y nhìn cái thứ nhỏ nhắn màu đen.
Cuối cùng cô vươn tay nhận lấy, nhét vào miệng, nhai hai ba lần là xong rồi uống một ngụm nước lớn, sau đó kéo túi trên bàn xuống bỏ ở bên cạnh ghế.
Văn Trạch Tân ở phía đối diện nhìn thấy thì cười, chân dài lười biếng bắt chéo lại.
Nhưng chuyện nhỏ vô tình này lại bị tất cả mọi người nhìn thấy, kể cả Trần Ương, cô ta bóp chặt bút quay đầu nhìn người trên bục.
Trợ lý Giang rời khỏi phòng họp.
Ầm.
Cánh cửa đóng lại.
Đại hội cổ đông bắt đầu.
Người trên bục là Trần Tương giám đốc tài chính của Trần Thị, cũng là em họ của Trần Y.
Tay của Trần Khánh run lên, đứa trẻ ông nuôi lớn ngoảnh mặt đi liền phản bội ông.
Trần Y nắm lấy cánh tay của bố mình để ông bình tĩnh lại.
Trần Tương ngẩng đầu nhìn mọi người trong phòng họp, đặt biệt là Trần Khánh, không có chút tình cảm nào.
Cô ta bấm nút, bản PowerPoint phía sau cô ta lập tức sáng lên, liệt kê bảy tội danh của Trần Khánh.
Người phía dưới nhìn thấy thì ồ lên, mặt Trần Tương không biểu cảm nói: “Đầu tiên, bán tới 20 công ty con của Trần thị.”
“Thứ hai, trong 5 năm qua, việc đầu tư sản phẩm mới nhiều mà lợi nhuận ít, mất đi 30 đối tác.”
“Thứ ba, lạm dụng người bên ngoài, lấy đi kết quả nghiên cứu phát triển.”
“Thứ tư, khủng hoảng tài chính, từ chối sa thải nhân viên làm dòng vốn bị đứt đoạn.”
“Thứ năm, 3 năm trước xử lý khủng hoảng quan hệ công chúng không hợp lý, cổ phiếu Trần thị rớt giá 3 ngày liên tiếp.”
“Thứ sáu, bán mất tầng 12 tòa cao ốc Trần thị.”
“Thứ bảy, quản lý không đúng quy trình, lỗ vốn gần 8 năm.”
Cô ta nhìn Trần Khánh, chậm rãi nói: “Đây là bảy tông tội mà Trần Khánh đã phạm phải trong những năm nay.”
“Vì vậy, chúng tôi yêu cầu cách chức vị trí chủ tịch của Trần Khánh và yêu cầu ông ấy trả lại 8% cổ phần mà người bác đã cho ông ấy trước khi qua đời.
Chúng tôi hy vọng sẽ để lại 5% số cổ phần này cho Văn tổng người có đủ năng lực hơn, ngoài ra bầu Văn tổng lên làm chủ tịch.” Nói xong, Trần Tương quay đầu lại nhìn Văn Trạch Tân.
Những người khác nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhìn sang xung quanh.
“Tôi đồng ý.” Trần Ương là người đầu tiên đưa ra quyết định.
“Tôi đồng ý.”
“Đồng ý!”
Từng tiếng đồng ý vang lên, tất cả đều đập vào ngực Trần Khánh, cả người ông run lên.
Trần Y sợ cơ thể của Trần Khánh không chịu nổi nên nhanh chóng đỡ ông, đồng thời nhìn về người đàn ông phía đối diện.
Văn Trạch Tân buông đôi chân dài, dựa vào lưng ghế, đầu ngón tay đỡ lấy trán.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Y, anh ngẩng đầu nhìn sang.
Trần Y mím chặt môi nhìn anh.
5%, thế thì Văn Trạch Tân nắm trong tay 15%.
Trần Khánh bị lấy đi 8% chỉ còn 7%, như vậy còn 3% không nằm ngoài dự liệu thì sẽ đến tay của Trần Ương.
Thế thì Trần Ương nắm 18%, cuối cùng thành người chiến thắng.
Cô ta làm rạn nứt quan hệ con rể bố vợ, rạn nứt quan hệ vợ chồng hai người, còn có thể hất cẳng Trần Khánh và Trần Y không còn là cổ đông lớn nhất của Trần thị nữa, chỉ có thể bị xâu xé.
Những cố gắng bao năm qua của Trần Khánh giờ đã trở thành tội ác, trở thành tội đồ của nhà họ Trần.
Ông còn có thể lấy tư cách gì ở lại công ty, ngày đêm vất vả chỉ đổi lại một đêm bạc đầu.
Vì chuyện liên hôn, con rể được mời đến công ty nâng đỡ nhà họ Trần cũng đã trở thành may áo cưới cho người khác, không hề liên quan gì đến Trần Khánh.
Trần thị do gia đình Trần Khánh làm chủ, trong chớp mắt, Trần Ương lại vùng dậy, cô ta còn có thể xóa bỏ những sai làm mà bố cô ta đã gây ra.
Những công ty mà Trần Khánh bán lúc đầu, hầu như là kết quả của sự đầu tư bừa bãi của bố Trần Ương.
Lần này, Trần Ương đã chơi một nước cờ hay, xem Văn Trạch Tân có gánh vác hay không.
Không có Trần Khánh làm chủ tịch, Văn Trạch Tân có thể tạo ra sự khác biệt lớn.
Trong tương lai Trần thị sẽ không phải họ Trần, nói cách khác, ở một mức độ nào đó, Văn Trạch Tân cũng có thể xem là một trong những người chiến thắng.
Mà người đàn ông này, tối qua còn nói yêu cô.
Trần Khánh run rẩy: “Y Y con nói vài lời với Trạch Văn, con nói vài lời…” Giọng ông đã bắt đầu run rẩy, ai cũng không ngờ rằng họ sẽ loại ông ra khỏi vị trí của mình theo cách này.
Những việc này là ông làm, nhưng một khi đã bị hắt nước bẩn vào thì làm gì có chuyện dễ dàng tẩy trắng được.
Trước đây chỉ là đặt một nửa hy vọng nằm trong tay Văn Trạch Tân, nhưng bây giờ là toàn bộ hy vọng.
Trần Y mím chặt môi xiết chặt tay bố mình.
Trần Khánh có hơi bối rối, nói: “Sao nó cứ im lặng thế, đang suy nghĩ gì vậy?”
Cám dỗ lớn như vậy, những người đàn ông nào có chút tham vọng đều không thể trực tiếp từ chối.
Nhưng sự chậm trễ bày tỏ thái độ của Văn Trạch Tân cũng làm cho sợi dây trong lòng Trần Khánh thắt lại.
Trần Y chỉ có thể níu kéo bố mình.
Trong lòng người đàn ông đối diện nghĩ gì, làm sao mà cô nhìn ra được cơ chứ.
Tiếng của các cổ đông càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều, nhưng lúc này cánh cửa bỗng nhiên mở ra.
Trợ lý Giang đột nhiên đi vào.
Anh ta ló đầu cười nói: “Nếu không phiền thì mọi người nghỉ một chút, nhị thiếu phải nghe điện thoại.”
Mọi người tự nhiên an tĩnh trở lại, nhìn về phía Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân cười rồi đứng dậy khỏi ghế.
Anh cởi vài cúc áo vest, gõ mặt bàn, nhìn Trần Y: “Vợ, nói chuyện chút không?”
Trần Khánh nhìn Trần Y.
Những người khác cũng nhìn về phía Trần Y.
Trong lòng bọn họ nắm chắc, nhưng nếu Văn Trạch Tân lôi kéo Trần Y vào thì cổ phần này sẽ không được tính.
Trần Y buông tay Trần Khánh ra.
Trần Khánh nắm lấy Trần Y với ánh mắt mong đợi.
Ông hy vọng Trần Y có thể thuyết phục Văn Trạch Tân giúp ông, ông kiên quyết không thể gánh lấy tội danh này.
Trần Y vươn tay vỗ mu bàn tay của Trần Khánh trấn an, sau đó kéo ghế đi ra, đi tới trước mặt của Văn Trạch Tân.
Anh trầm mặc nhìn cô, nắm lấy tay cô đi ra cửa.
Ngón tay đan vào nhau.
Lòng bàn tay của anh rất ấm áp, Trần Y rũ mắt, ngẩng đầu lên.
Ra khỏi phòng họp, những ánh mắt soi mói kia biến mất, Văn Trạch Tân kéo Trần Y vào phòng làm việc.
Trợ lý Giang đóng cửa lại.
Trần Y giãy dụa: “Anh định làm gì?”
Văn Trạch tân nhìn cô, đưa tay ôm cổ cô, sau đó cúi đầu dựa vào trán cô, ánh mắt thâm thúy: “Chuyện này không dễ xử lý.”
Trần Y vểnh môi: “Em biết.”
“Nhưng em phải nhớ rõ, cổ phần và chức chủ tịch không quan trọng bằng em.”
Trần Y nhìn anh không đáp lại.
Ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng cô không tin anh.
Văn Trạch Tân nhướng mày, đại khái biết cô đang nghĩ gì.
Anh nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, dịu dàng nói: “Nhưng đồng thời anh cũng là thương nhân, chỉ chú ý đến lợi nhuận.”
Trần Y không nói một lời, nghe anh nói, cô biết nhất định anh còn có lời muốn nói phía sau.
“Tuy rằng mọi chuyện không dễ giải quyết nhưng không phải là không có cách, phải xem Y Y em đây muốn giải quyết như thế nào, muốn giữ lại bố hay chỉ giữ cổ phần.”
Trần Y mở miệng: “Em muốn Trần Ương rời khỏi Trần thị, những tội danh đó không phải của ông ấy, tuyệt đối không thể gánh được.”
Văn Trạch Tân nhìn thấy trong mắt cô xuất hiện nỗi căm hận thì thấp giọng cười nói: “Như vậy còn khó hơn.”
Trần Y mím môi.
Văn Trạch Tân dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê dái tai cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh chỉ có một yêu cầu, tiếp theo em muốn làm gì thì anh đều sẽ thuận theo ý em.”
“Yêu cầu gì?”
“Chuyển nhà đi, về nhà của chúng ta.”.