Edit: Vân
Beta: Cyane
Hạng mục tiếp theo là công ty con của Triệu thị, chuyên làm về mô tơ.
Không bao lâu sau khi thu mua lại, vốn dĩ là do anh Triệu Luyện quản lý nhưng có vẻ như anh ấy vì muốn giúp em trai nên công ty mô tơ này dự định giao cho Triệu Luyện kinh doanh, do tài vụ của tập đoàn Triệu thị và hành chính quản trị liên lạc.
Hôm nay Triệu Luyện đi cùng tài vụ tới nhưng bởi vì anh ta có quan hệ cá nhân với Trần Y, vì vậy đã gọi điện thoại cho cô.
Trần Y đi thang máy xuống lầu, liếc mắt liền nhìn thấy Triệu Luyện mang theo một mỹ nữ tài vụ đeo kính.
Gặp lại Triệu Luyện, Trần Y có chút cảm giác thân thiết: “Triệu tổng, chào buổi chiều.”
“Gọi anh là Triệu Luyện đi.” Triệu Luyện hôm nay ăn mặc tương đối giản dị, thoạt nhìn nhã nhặn.
Anh ta ấn khóa xe, quay đầu cười hỏi: “Khoảng thời gian này vẫn tốt chứ?”
Trần Y mỉm cười: “Vẫn như vậy.”
Đôi mắt Triệu Luyện lơ đãng lướt qua mặt cô, thật ra anh ta có nghe một vài tin đồn trong giới.
Ngày diễn ra hôn lễ của đại thiếu anh ta cũng có đi, cũng nhìn thấy tình trạng giữa nhị thiếu và Trần Y, hai người không nói một câu nào.
Tâm tư anh ta có chút phập phồng.
Anh ta cười nói: “Trong ngày cưới của đại thiếu, em rất xinh đẹp.”
Ba người đã đi vào thang máy, Trần Y nghe vậy liền nhìn về phía Triệu Luyện: “Hôm đó anh cũng đi à? Sao em không thấy anh.”
“Có đi mà tới trễ.” Triệu Luyện mỉm cười, Trần Y cũng nở nụ cười: “Hôm đó rất bận rộn, quả thật có rất nhiều người không chăm sóc được.”
“Hiểu mà.” Triệu Luyện nói xong cười khẽ một tiếng.
Trần Y cũng cười khẽ, hai người trò chuyện hời hợt vài câu sau đó càng thân thiết hơn.
Đến tầng tám, Trần Y dẫn Triệu Luyện và tài vụ vào văn phòng, Chu Yến chuẩn bị cà phê cho bọn họ.
Trần Y cầm điện thoại, quay sang gọi Thẩm Lệ Thâm.
Bóng dáng yểu điệu của cô đi qua đi lại trong phòng làm việc.
Vào lúc này cửa sổ lá sách của Tề Par cũng kéo xuống, anh ta liếc mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài, lại nhìn về phía Văn Trạch Tân trên sô pha, nhíu mày: “Có cách gì không?”
Chân dài bắt chéo, một tay đặt trên đầu gối, tay kia dựa trên lan can, đôi mắt Văn Trạch Tân nhìn ra ngoài cửa, nhìn bóng người bị cửa sổ lá sách chia cắt.
Anh cũng nhìn thấy bóng dáng Triệu Luyện, ngón tay thon dài đặt trên tay vịn nhẹ nhàng gõ.
“Này, có tâm trạng gì thì phát tiết ra đi, lão Lương ngày hôm qua còn nói với tôi, dạ dày của cậu không tốt lắm.” Tề Par nhìn vẻ mặt của bạn thân nhà mình, không nhịn được mà khuyên nhủ.
Tuy rằng anh ta lớn hơn Văn Trạch Tân tám tuổi, xuất thân từ gia đình bình thường, nhưng ba năm trước công ty anh ta xảy ra khủng hoảng quan hệ công chúng, nhờ có Văn Trạch Tân ra tay hỗ trợ, mượn quan hệ mới giải quyết được.
Từ đó hai người trở thành bạn tốt.
Nhưng mà bây giờ vợ Văn Trạch ở công ty của bạn thân, anh cũng chưa từng nói với anh ta, vẫn là do anh ta đi tham gia hôn lễ của Văn Trạch Tân mới phát hiện ra, cô dâu đứng trên sân khấu không phải là người của Thẩm Lệ Thâm sao.
Văn Trạch Tân hừ lạnh: “Tôi đi giết chết cậu ta?”
Tề Par: “…”
Văn phòng một lần nữa im lặng, Văn Trạch Tân nhìn mấy người đi vào phòng khách, trong đầu lại xuất hiện ảnh chụp.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt hơn.
Tề Par không biết Văn Trạch Tân đang suy nghĩ gì, nhưng cơ thể bệnh nặng mới khỏi hẳn là không thích hợp với cảm xúc kích động như vậy, vì thế anh ta cầm điều khiển từ xa, đóng cửa sổ lá sách lại.
Văn phòng lại lần nữa yên tĩnh.
Lúc này, Văn Trạch Tân đột nhiên đứng dậy, anh khom người cầm lấy điện thoại trên mặt bàn, nói: “Đi trước.”
Tề Minh Vũ thấy thế thì hỏi: “Bây giờ đi à?”
“Ừ.”
Văn Trạch Tân mở cửa, khu vực làm việc mở ra, lúc này không ít người đang làm việc, cũng có có vài người rải rác nhìn về phía anh.
Văn Trạch Tân không đi về phía thang máy mà đi về phía này, thân hình cao lớn cùng với gương mặt tuấn tú rất hấp dẫn người khác.
Anh đi ra ngoài phòng tiếp khách, tay để trong túi, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
*
Cuộc nói chuyện lần này chủ yếu là Thẩm Lệ Thâm, Trần Y, tài vụ và Triệu Luyện cùng nói.
Lúc này điện thoại đặt trên mặt bàn vang lên, có chút đột ngột, Thẩm Lệ Thâm dừng lại, liếc mắt nhìn Trần Y.
Cô buông bút xuống, nói: “Xin lỗi.”
Cô cúi người cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tên người gọi, cô dừng một chút rồi lập tức cúp máy.
Cô vừa chuẩn bị đặt điện thoại trở lại mặt bàn thì cửa phòng khách bị gõ.
Thần kinh của Trần Y lập tức căng thẳng.
Thẩm Lệ Thâm đến gần, đứng dậy muốn mở cửa.
Trần Y có dự cảm, cô vội vàng đứng dậy từ sofa: “Để tôi mở đi, có thể là Chu Yến.”
Đuôi lông mày Thẩm Lệ Thâm khẽ nhíu, trở về ngồi xuống.
Trần Y muốn vòng qua bàn, cô hơi gấp nên đầu gối đụng vào góc bàn, thân thể nghiêng về phía trước.
Triệu Luyện lập tức từ trên ghế đứng lên, đỡ lấy cánh tay cô, thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Đúng lúc này, cánh cửa từ bên ngoài mở ra.
Bóng dáng cao lớn của Văn Trạch Tân đứng ở cửa, liếc mắt một cái anh là nhìn thấy tình hình của hai người bọn họ trong phòng.
Cánh tay của cô bị Triệu Luyện nắm, bàn tay to của Triệu Luyện nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.
Thời tiết lúc này đã gần thu nhưng vẫn còn nóng, Trần Y mặc chiếc áo sơ mi mỏng, da thịt dính chặt như vậy.
Hai người bọn họ còn chưa tách ra, đồng loạt quay đầu nhìn.
Đôi mắt nhìn nhau.
Bầu không khí dường như dừng lại.
Văn Trạch Tân nhíu mày, môi mỏng mím chặt.
Trần Y vội vàng đứng thẳng người, Triệu Luyện cũng buông cô ra nhưng mỗi một động tác của anh ta đều nằm trong mắt Văn Trạch Tân.
Hơi thở như sóng ngầm nổi dậy khiến Triệu Luyện nhíu mày, cảm giác áp bức đè ép làm anh ta có chút không thở nổi.
Không chỉ có anh ta, ngay cả thần kinh của Thẩm Lệ Thâm và tài vụ cũng khẩn trương theo.
Văn Trạch Tân vỗ cánh cửa: “Trần SA2, ra đây một lát.”
Anh đang gọi chức danh của Trần Y, xa cách mà lạnh lùng.
Trần Y mím môi, cô biết mình phải đi qua, nếu không biết đâu một lúc sau anh lại phát điên lên.
Cô mỉm cười và đi qua.
Vừa đi tới trước mặt anh, cánh tay đã bị Văn Trạch Tân nắm chặt, ngay sau đó anh dùng một nửa sức kéo cô ra khỏi cửa.
Văn Trạch Tân nghiêng đầu, đôi mắt hời hợt liếc nhìn Triệu Luyện một cái, sau đó trở tay túm lấy.
Ầm.
Cửa đóng lại.
Trần Y đứng trước mặt anh, nói: “Anh tìm em có chuyện gì?”
Văn Trạch Tân nắm chặt cánh tay cô: “Vừa rồi em đang làm gì với cậu ta?”
Trần Y cảm giác được lòng bàn tay anh dùng sức, nhíu mày: “Vừa rồi em sắp té, anh ấy đỡ em.”
“Trùng hợp như vậy à?”
Giọng điệu quái gở.
Mà bên khu vực văn phòng chung kia không ít người nhìn sang bên này, Trần Y nhẫn nhịn sự khó chịu vì cánh tay bị nắm chặt, hơi giãy dụa: “Anh có việc gì không, nhị thiếu? Em đang làm việc.”
Bốn chữ phía sau cô nói có hơi cầu xin.
Nhị thiếu.
Văn Trạch Tân nhìn cô rồi đột nhiên buông cô ra, giây tiếp theo anh ấn cổ cô để cô dựa vào mình, anh cúi người xuống, nói bên tai cô: “Không phải em muốn nói chuyện ly hôn sao? Tối nay đến nói chuyện đi.”
Trần Y sửng sốt: “Anh đồng ý ly hôn?”
Tối hôm qua ở nhà họ Trần, thái độ của anh không phải rất mạnh mẽ sao, thế nên sau khi anh đi, bố mẹ cô cũng không nhắc tới đề tài này nữa bởi vì biết anh sẽ không đồng ý.
Văn Trạch Tân đứng thẳng người, hoàn toàn buông cô ra, hai tay đặt trong túi áo, rũ mắt nhìn cô nói: “Chuyện ly hôn này không phải vỗ trán nói muốn ly hôn thì có thể ly hôn, đừng quên thân phận của em và tôi.”
Trần Y nhìn vào đôi mắt anh, nói: “Chỉ có anh mới có thân phận.”
“Ồ?” Giọng điệu lạnh nhạt: “Buổi tối sau khi tan tầm liên lạc cho tôi.”
Trần Y: “Được.”
Một tiếng được này khiến đôi mắt ẩn sâu của Văn Trạch Tân dao động vài cái.
Anh cúi đầu cười, không biết là tự châm chọc mình hay là cười Trần Y, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Sau khi đi vài giây, đột nhiên anh dừng bước, không quay đầu lại, chỉ nói: “Em và Triệu Luyến cách nhau xa một chút, bằng không anh ta ngay cả Thịnh Lâm cũng không giữ được.”
“Anh không nói đùa đâu.”
Nói xong, anh đi về phía thang máy.
Trần Y đứng tại chỗ, một mảng lớn sau lưng lạnh toát.
Không ít đồng nghiệp lại nhìn qua, mấy giây sau, Trần Y mới nở nụ cười, gật đầu với các cô ấy, rồi vặn cửa đi vào phòng khách.
Cô vừa đi vào thì Triệu Luyện liền đứng dậy: “Nhị thiếu tìm em làm gì thế?”
Trần Y cười, đi về phía sofa của mình: “Hai vợ chồng có thể nói gì, chỉ là một vài chuyện nhỏ ở nhà thôi.”
Triệu Luyện nghe thấy hai chữ vợ chồng, đôi mắt lóe lên.
Đột nhiên càng thêm ý thức sâu sắc rằng cô quả thật đã kết hôn, mà người đàn ông này vẫn là nhị thiếu của nhà họ Văn ở thủ đô.
Nếu là gia tộc bình thường thì anh ta còn có thể liều mạng, nhưng đây là nhà họ Văn…
Lúc ngồi xuống, sắc mặt Triệu Luyện có hơi chán chường.
Trần Y lại không có tâm tư chú ý tới anh ta, cô cầm bút lên, đặt chuyện ly hôn ra sau đầu rồi bắt đầu làm việc.
*
Đến tầng một, Văn Trạch Tân mở cửa xe, dựa vào lưng ghế chịu đựng.
Bụng đau âm ỉ, anh chậc một tiếng, sau đó khởi động xe.
Chiếc Aston Martin đen lái ra ngoài không bao lâu, anh cầm điện thoại gọi cho trợ lý Giang: “Chuẩn bị cho tôi một ít quà tặng.”
Trợ lý Giang: “Sếp, anh nói đi.”
Xe dừng ở ngã tư đèn giao thông, anh ấn điện thoại di động: “Oden từ cửa hàng tiện lợi 7-11 ở trường Quốc tế Tulip, kem marshmallow vị dâu tây, mua hiệu phổ biến…”
Trợ lý Giang ở bên kia hơi sửng sốt, đây đều là quà tặng gì vậy.
Nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại, đây đều là kỷ niệm của sếp và phu nhân.
Cuối cùng sếp cũng đã hành động rồi?! Thật đáng mừng, đỡ phải hung hăng tàn phá cơ thể mình nữa.
“Vâng, khi nào thì cần ạ? Không đúng, tối nay ngài còn có hẹn với Giang Diệu.”
Văn Trạch Tân dừng lại vài giây, giọng nói trầm thấp: “Chín giờ rưỡi tối.”
“Ồ, được.”
Văn Trạch Tân: “Mua trước 9 giờ.”
“Lúc đó cổng trường đóng rồi…”
Văn Trạch Tân không lên tiếng.
Cái loại hơi thở bức chết người này khiến trợ lý Giang giật mình: “Yên tâm, tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Văn Trạch Tân cúp điện thoại.
Anh ném điện thoại trở lại bàn điều khiển, khởi động xe, vượt đèn giao thông và rời đi.
*
8:30 tối.
Trợ lý Giang lái xe đi đón Văn Trạch Tân, anh vừa nói chuyện xong với người khác nên đã uống không ít trà.
Văn Trạch Tân từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm áo khoác, bên trong mặc áo sơ mi đen, cổ áo có viền vàng, anh lấy một viên kẹo từ quầy lễ tân bóc ra nhét vào miệng.
Trợ lý Giang xuống xe mở cửa xe cho anh: “Tôi chuẩn bị một ít cháo cho anh, lót dạ trước, bác sĩ Lương nói hiện tại anh không thể uống quá nhiều trà.”
Văn Trạch Tân khom lưng ngồi vào trong xe, ừ một tiếng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cháo phía trên.
Anh bưng lên, tùy ý ăn vài miếng.
Cháo thịt nạc, hương vị rất bình thường.
Trợ lý Giang nhìn vào gương, chần chừ nói: “Tôi biết không có ai làm ngon hơn phu nhân.”
Lúc trước may mắn được ăn cháo thịt nạc do phu nhân nấu một lần, anh ta cũng thán phục.
Anh ta không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng thì Văn Trạch Tân đã đóng nắp lại, không ăn nữa.
Trợ lý Giang: “… Sếp, ăn thêm đi được không?”
Văn Trạch Tân lau khóe môi, nhắm mắt lại.
Trợ lý Giang thấy thế, đành phải lái xe.
Chỉ chốc lát sau, chiếc Mercedes màu đen đi đến Đông Giang Thanh, xe dừng lại.
Văn Trạch Tân bước ra khỏi xe, tiện tay cởi hai nút áo, nói với trợ lý Giang: “Cậu đi làm việc của anh đi.”
“Vâng.”
Văn Trạch Tân đi lên bậc thang, nhân viên phục vụ giúp anh mở cửa.
Bên trong được trang trí với tông màu màu xám tro, cộng thêm tiếng nhạc nhẹ nhàng, có chút phong cách.
Người lúc này đã bắt đầu nhiều dần lên, Văn Trạch Tân nghiêng người, lướt qua dòng người đi về phía ghế dài gần sân khấu.
Trên ghế có bảy tám người, có bốn đàn ông, ba phụ nữ, một trong số đó chính là Giang Diệu.
Cô ta nhìn thấy Văn Trạch Tân, ngay lập tức có hơi hồi hộp.
Văn Trạch Tân nghiêng đầu nói chuyện với Nhiếp Tư, Nhiếp Tư cười nói: “Tối nay cậu làm cái quái gì vậy?”
Văn Trạch Tân cười, không trả lời, đôi mắt rủ xuống nhìn không ra cảm xúc.
Dưới ánh sáng lờ mờ có loại cảm giác như ẩn tình, anh đẩy hai người trong đó đi qua, ngồi bên cạnh Giang Diệu.
Khoảnh khắc đó, tim Giang Diệu đập rộn lên.
Cô ta ngửi thấy mùi linh sam mơ hồ trên người anh, xông đến làm cô ta thiếu chút nữa mất đi lý trí.
Lúc này, Văn Trạch Tân nhận lấy điếu thuốc Nhiếp Tư đưa tới, cúi người cầm bật lửa châm, sau đó cắn khóe môi.
Anh không nói chuyện với Giang Diệu, nhưng Giang Diệu lại nhận được ánh mắt tò mò và có chút hâm mộ của hai cô bạn khác, khiến cô ta nhất thời cũng có chút choáng váng.
Cô ta nhìn Văn Trạch Tân, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô ta nhớ đến chuyện của Lâm Tiêu Sanh.
Anh có biết… là do cô ta làm hay không?
“Bật lửa.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô ta.
Giang Diệu lập tức hoàn hồn, nhìn qua.
Cặp mắt đào hoa của Văn Trạch Tân mang theo một chút ý cười, anh chống đầu gối nhìn cô ta.
Giang Diệu phản ứng lại, vội vàng cầm lấy bật lửa bên cạnh.
Tim cô ta càng đập mạnh, nhưng trong nháy mắt hiểu được, Lâm Tiêu Sanh ngu ngốc kia vẫn chưa phát hiện ra là bị cô ta xúi giục.
Cô ta mỉm cười và đưa bật lửa cho Văn Trạch Tân.
Bàn tay thon dài của người đàn ông nhận được bật lửa, khớp xương lộ rõ, đường cong rất đẹp mắt.
Sau khi nhận lấy, Văn Trạch Tân chơi bật lửa, từng đợt ánh sáng màu cam nhảy lên giữa không trung, làm tăng vẻ đẹp của bàn tay kia của anh, đặc biệt dễ dàng mê hoặc lòng người.
Giang Diệu nhìn có chút xuất thần, giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Tân lại vang lên: “Giang Diệu.”
Giang Diệu: “Hả?”
Cô ta nhẹ nhàng đáp.
“Chuyện của Lâm Tiêu Sanh không liên quan gì đến cô chứ?” Anh nghiêng đầu nhìn lại, mắt đào hoa vẫn mang theo nụ cười, một chút cảm giác uy hiếp cũng không có.
Giang Diệu trong nháy mắt cảnh giác, cô ta cười nói: “Không có, cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao?”
Văn Trạch Tân nhìn cô ta vài giây, ngay sau đó anh mỉm cười, cơ thể dựa vào phía sau.
Cơ thể cao lớn cách Giang Diệu rất gần, giọng nói của anh nhẹ nhàng phiêu phiêu: “Cho cô hai lựa chọn, một là có kết cục giống Lâm Tiêu Sanh, hai là đồng ý hôn sự của tổ tiên đời thứ hai của nhà họ Tần.”
Trong nháy mắt, da đầu Giang Diệu tê dại, cô ta hoảng sợ muốn đứng dậy.
Thiếu gia bên cạnh Văn Trạch Tân cười đè bả vai Giang Diệu, ấn cô ta xuống.
Văn Trạch Tân nhìn cô ta giãy dụa, thản nhiên nói: “Nói đi, muốn cái nào?”
Sắc mặt Giang Diệu trắng bệch nhìn Văn Trạch Tân, ngay từ đầu anh đã cố ý mê hoặc cô ta, để cô ta buông lỏng cảnh giác.
Lúc này trên ghế dài không biết từ lúc nào đã có rất nhiều chai rượu.
Bọn họ muốn chuốc rượu cô ta.
Cơ thể Giang Diệu hơi run rẩy: “Nhị thiếu, nếu anh nói như vậy, tôi muốn gọi luật sư.”
“Gọi đi.” Văn Trạch Tân mở điện thoại, lấy ra một văn kiện đặt trên bàn.
Giang Diệu nhìn qua, sau khi xem xong cơ thể cô ta run rẩy.
Những tài liệu này cô ta đã giấu trong máy tính của mình tại sao lại ở chỗ anh chứ.
Giang Diệu nhớ lại, Văn Trạch Tân cũng rất giỏi về máy tính.
Cô ta ngã xuống ghế sofa, cắn răng nói: “Tôi… Tôi chọn làm thông gia với nhà họ Tần.”
Nụ cười trên mặt Văn Trạch Tân thu lại, anh đứng dậy, cầm lấy điện thoại rồi nói: “Hưởng thụ thật tốt đi.”
Nói xong, anh liền rời đi.
Nhiếp Tư cầm điện thoại vội vàng đứng dậy đi theo.
Mấy thiếu gia khác nhìn Giang Diệu, đáy mắt họ đầy thương hại, lập tức đuổi theo anh.
Giang Diệu chống người đứng lên, sau đó không được mấy giây, đầu gối cô ta mềm nhũn, ngã xuống sô pha.
Cô ta chỉ muốn tranh thủ cho mình chẳng lẽ sai sao, mấy cô bạn bên cạnh vội vàng đỡ cô ta: “Giang Diệu, cậu thật sự muốn gả đi sao…?”
“Người đó có sở thích kia không nói, mà còn rất lăng nhăng, cậu gả đi chỉ sợ là…”
“Tôi xong đời rồi, tôi tiêu rồi.” Giang Diệu đột nhiên phát cuồng thét lên, dáng vẻ bình thường tự cho là thông minh lập tức mất khống chế.
“Tôi xong đời rồi… Tôi xong đời rồi…”
*
Hơn năm giờ chiều, bàn chuyện xong, Triệu Luyện đưa tài vụ rời đi.
Sau khi trở về, tổ nhỏ lại mở một cuộc họp, chuẩn bị tài liệu, bận rộn đến chín giờ.
Thu dọn tài liệu và máy tính, chuẩn bị mọi thứ xong, cô cầm điện thoại gọi cho Văn Trạch Tân.
Rất nhanh, người đàn ông đầu dây bên kia bắt máy: “Alo.”
Trần Y mím môi nói: “Em bận đến giờ này mới xong, có muốn đổi thời gian nói chuyện không?”
Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Tân truyền đến: “Em không vội à?”
Trần Y: “… Em…”
Văn Trạch Tân: “Giờ này còn sớm, qua đây nói chuyện một lát, anh cũng có chuyện muốn nói.”
Trần Y chần chờ một chút: “Anh đang ở đâu?”
“Anh kêu trợ lý Giang đi đón em.” Nói xong, Văn Trạch Tân cúp điện thoại.
Trần Y nắm chặt điện thoại, dừng một chút, cuối cùng bỏ điện thoại vào trong túi, cầm lấy túi xách nhỏ và áo khoác đi về phía thang máy.
Mấy người Chu Yến cũng cùng nhau tan làm.
Ở trong thang máy, Chu Yến khoác tay Trần Y: “Anh chàng đẹp trai chiều nay là chồng cô à?”
Trần Y cười cười: “Ừ.”
Lúc cô đi từ phòng khách ra đã có không dưới mười người hỏi, cũng may đã qua một khoảng thời gian từ đoạn video lần trước, tất cả mọi người đều bận rộn, không nhớ được.
Nhưng Chu Yến lại nhớ kỹ, cô thấp giọng nói: “Chuyện kia, gì nhỉ… Lúc trước video người đàn ông kia, còn có người phụ nữ kia…”
Trần Y nói: “Trò chơi, mặt khác, hôn nhân của chúng tôi là do bố mẹ sắp xếp.”
Năm nào rồi mà còn có hôn nhân do bố mẹ sắp xếp nữa? Chu Yến khiếp sợ, nhưng nhìn sắc mặt tự nhiên của Trần Y, Chu Yến lập tức tin, cô ấy hiểu ngay.
Cô ấy vỗ cánh tay Trần Y: “Tôi biết rồi.”
Câm miệng không hỏi nữa.
Sau đó lại nhớ tới những lời trêu chọc Trần Y lúc trước, cũng cảm thấy có chút quá đáng.
Còn nghĩ cô có một người chồng đẹp trai như vậy, lần sau cô ấy sẽ yêu cầu Trần Y đưa người đi dự tiệc cùng.
Haiz.
Trần Y cảm kích cười với Chu Yến, sau đó đi ra khỏi thang máy.
Chiếc Mercedes màu đen dừng ở bên ngoài, trợ lý Giang nhìn thấy cô đi ra thì vội vàng mở cửa xe.
Trần Y nói: “Vất vả rồi.”
Trợ lý Giang mỉm cười, lập tức đóng cửa lại.
Trong xe có mùi linh sam nhàn nhạt, là mùi nước hoa thường dùng trên người Văn Trạch Tân.
Xe khởi động, trợ lý Giang nhìn Trần Y từ trong kính chiếu hậu: “Đêm nay dạ dày của sếp vẫn có chút không thoải mái, cho nên vẫn đang nghỉ ngơi.”
Trần Y hơi dừng lại, liếc mắt nhìn trợ lý Giang: “Vẫn chưa khỏe à?”
“Vẫn chưa, bác sĩ Lương vẫn nói anh ấy ba bữa không ổn định, hai ngày nay cũng bận rộn, vội vàng xử lý các cô Lâm tiểu thư, nhiều lần cũng quên ăn.”
Trợ lý Giang vừa quay đầu xe vừa nói.
Trần Y không lên tiếng.
“Công việc của sếp không giống đại thiếu gia, uống rượu trên bàn rượu này gì đó đều là bình thường.” Trợ lý Giang lại liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, nhìn sắc mặt Trần Y.
Nhưng sắc mặt Trần Y không có biểu cảm gì, cô chỉ nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay.
Trợ lý Giang dừng một chút, tiếp tục nói: “Đợi lát nữa phiền phu nhân bưng cháo cho anh ấy, anh ấy là người không đến trước mặt nhìn chằm chằm thì không ăn.”
Trần Y ngẩng đầu nhìn về phía gương chiếu bên trong xe: “Anh không đi lên à?”
Trợ lý Giang cười nói: “Hai người nói chuyện quan trọng như vậy, người ngoài cuộc như tôi làm sao có thể ở đây được.”
Trần Y mím môi.
Sau đó, nhìn xe đến khách sạn dưới trướng Văn thị, ngành khách sạn bây giờ cũng đều do Văn Trạch Tân quản lý.
Trợ lý Giang nhìn ánh mắt nghi hoặc của Trần Y, giống như nhớ tới điều gì đó rồi nói: “Đúng rồi, gần đây sếp đều ở khách sạn.
À, từ ngày cô rời khỏi nhà, anh ấy cũng không về nhà.”
Trần Y cầm túi xách, đẩy cửa ra, nói: “Ồ, phải không?”
Cơ thể trợ lý Giang cứng đờ, mỉm cười, cúi đầu dẫn Trần Y lên bậc thang, sau đó thuận tiện quẹt thẻ, đưa Trần Y vào thang máy, ấn nút thang máy tầng trên cùng cho cô.
Trần Y nói: “Cảm ơn.”
Cửa thang máy đóng lại, Trần Y nhìn con số đang nhảy, cũng nhiều lần cân nhắc những lời nói của trợ lý Giang.
Cô cảm thấy như cô đang suy nghĩ về một số khả năng mà anh làm như vậy.
Kết luận cuối cùng là anh làm gì thì có quan hệ gì với cô đâu? Cô trải qua thời gian dài giãy dụa như vậy, bản thân đã kiên định từ lâu rồi.
Ra khỏi thang máy, chính là tầng cao nhất.
Đập vào mắt cô là phòng khách và bàn trà ghế sô pha, trên bàn trà đặt rất nhiều đồ ăn vặt, bên cạnh còn đặt một bó hoa baby.
Đồ ăn vặt có chút quen thuộc, nhất là mùi kem ngọt ngào cùng với mùi hương nóng hổi của Oden, phảng phất như kéo Trần Y trở về ba năm cấp ba.
Cô mím môi, đi thêm hai bước nữa, nhìn thấy bàn lớn cách đó không xa, hôm nay Văn Trạch Tân mặc áo sơ mi màu đen đang xem tài liệu.
Nghe thấy động tĩnh, anh đưa mắt lên nhìn.
Cặp mắt đào hoa rất sâu, bốn mắt nhìn nhau.
Anh nói: “Đến rồi à? Em có thích món quà trên bàn trà không?”
Trần Y: “… Anh mua mấy thứ này để làm gì?”
Tầm mắt Văn Trạch Tân lại nhìn văn kiện, giọng nói chứa ý cười: “Nhớ tới nên mua.”
“Trước tiên ăn Oden đi, không phải em thích tương chua cay nhất sao? Anh đã bảo người ta thêm rất nhiều, hương vị thơm hơn bên ngoài 7-11 rất nhiều, đây là những gì em đã nói lúc trước.”
“Nếu kem không ăn thì đặt lại tủ lạnh, tối mai em lại tới ăn, thế nào?” Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt hàm chứa ý cười.
Trần Y thấy vậy cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
Cô không lên tiếng, liếc mắt nhìn giường lớn bên kia, bên giường còn bày giá đỡ, phía trên có bình truyền nước.
Anh không truyền dịch ở đó, mà tới đây đọc tài liệu.
Trần Y cười lạnh một tiếng nói: “Anh muốn được chôn cất sớm một chút hả?”
Văn Trạch Tân nhìn cô, lập tức ném giấy tờ trên mặt bàn, cười hỏi: “Em đang quan tâm đến anh à?”
“Em chỉ hy vọng ly hôn bình thường, không phải góa phụ.” Trần Y nói xong, nhìn thấy trên bàn ăn đặt một bình giữ nhiệt, bên trong nhất định là cháo.
Văn Trạch Tân nghe được bốn chữ ly hôn bình thường, sắc mặt hơi trầm xuống, quà tặng trên bàn trà này không thể làm cho cô hiểu ra sao? Cơ thể anh dựa vào phía sau, hai tay đan xen, nhìn chằm chằm vào cô.
Trần Y đi tới bên bàn ăn, cầm lấy chén và thìa, từ bên trong rót một chén cháo trắng ra, sau đó bưng cháo đi về phía bàn làm việc.
Văn Trạch Tân bình tĩnh nhìn cô, sự phiền não và không kiên nhẫn đã đỡ hơn.
Nhìn thấy cô đi tới trước mặt, đôi mắt anh càng sâu, có hơi làm càn.
Tuy nhiên ngay sau đó, anh nhìn thấy bàn tay của cô, đặc biệt là ngón áp út tay phải.
Giọng nói của anh lạnh lùng: “Nhẫn cưới của em đâu?”
Trần Y đưa đôi mắt lên nhìn qua, nhìn thấy chiếc nhẫn vòng trắng trên ngón áp út tay trái anh đang nắm giữ.
Cô nói: “Tháo ra rồi.”
Văn Trạch Tân nhìn ngón áp út của mình, lại nhìn ngón áp út trống rỗng của cô, cổ họng đột nhiên có một trận tanh ngọt..