Đường Á Nam sửng sốt thật lâu, mới hiểu được nguyên nhân cậu tức giận, không nhịn được vừa buồn cười lại vừa cảm động.
Cô cười kéo tay cậu, rõ ràng mới đầu tháng chín, bàn tay cậu lại lạnh băng.
Đường Á Nam an ủi cậu: “Không sao đâu mà, chẳng qua chỉ là một kẻ ăn trộm thôi, tớ có thể khống chế được.”
Chu Hạo nắm ngược lấy tay cô, biểu tình căng chặt vẫn không thay đổi chút nào như cũ: “Cậu đã quên hôm qua cậu đồng ý với tớ, sau này sẽ không đánh nhau nữa à?”
“Tớ không quên.”
Đường Á Nam bĩu môi, nhỏ giọng cãi lại: “Nhưng vừa rồi tớ đâu phải đánh nhau, đấy gọi là vì dân trừ hại.” Cô dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa, hắn ta trộm điện thoại của cậu, sao tớ có thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Nhớ tới cảnh tượng hoảng sợ nguy hiểm vừa rồi, Chu Hạo nắm thật chặt tay cô: “Một cái điện thoại thôi, trộm thì trộm, nếu cậu xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Đường Á Nam ngẩng mặt lên nhìn cậu,vẻ mặt cô hoàn toàn trái ngược Chu Hạo, nếu trên mặt cậu là vẻ chẳng thẳng, trên mặt cô ngược lại vô cùng nhẹ nhàng suиɠ sướиɠ.
Cô hỏi lại: “Tớ có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Chu Hạo không đáp, nhìn cô vài lần, rồi lật ngược cánh tay của cô lại.
Vết sẹo chỗ lần trước bị Triệu Thịnh Hoành rạch xước để lại vẫn chưa kịp tiêu, vừa dài vừa dữ tợn.
Đường Á Nam chột dạ giấu tay ra sau: “Lần đó là ngoài ý muốn thôi, tớ cũng không ngờ bọn họ sẽ có dao mà. Nhưng cũng chẳng sao, dù sao sắp đến mùa thu rồi, mặc áo dài tay cái là chẳng nhìn thấy gì nữa rồi, chờ đến mùa hè sang năm, vết sẹo này hẳn là mờ hết rồi.”
Cô nói mãi nói mãi, giọng nói ngày càng nhỏ đi.
Thật ra cô cũng không chắc chắn, lúc trước Lăng Thiến lo lắng cô sẽ để lại sẹo, cố ý phối thuốc mờ sẹo cho cô, bôi hết nửa tuýp thuốc mỡ rồi, cũng nhạt hơn một xíu xiu.
Lăng Thiến nói để sẹo mờ hoàn toàn cũng cần thời gian, bảo cô đừng sốt ruột, nhưng dù sao vết sẹo lớn như vậy, dù là cô gái nào cũng đều không thích.
Chu Hạo lại lôi tay cô sang, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve trên vết thương của cô.
Đường Á Nam bị cậu sờ hơi ngứa, đang định lên tiếng, lại nghe cậu hỏi: “Đau không?”
Đã là chuyện của hai tháng trước rồi, sao còn đau được chứ.
Cậu đột nhiên dịu dàng, Đường Á Nam lắc đầu: “Hết đau từ lâu rồi.”
Chu Hạo “Ừm” một tiếng, nhìn vào mắt cô: “Về sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, cho dù đối phương không phải đối thủ của cậu, cũng đừng bốc đồng.”
“Nhưng mà...”
Đường Á Nam còn định nói gì nữa, Chu Hạo lại từ từ cúi đầu, khi trán cậu dán lên trán cô, cô bỗng thấy hơi choáng váng, giống như giẫm lên bông, lâng lâng mơ màng.
“Tớ sẽ lo lắng.”
Cậu nói nhẹ nhàng.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy cô xông lên đuổi theo người kia, cậu thật sự rất sợ tên đó sẽ đột nhiên rút ra thứ gì đó đánh lại cô.
Lần đó cô bị thương cậu không chứng kiến tận mắt, nhưng bây giờ mỗi khi hồi tưởng lại, lòng cậu vẫn sợ hãi như cũ.
Những lời này của cậu gần như thủ thỉ, hoàn toàn không giống bộ dạng trầm mặt hung dữ mắng cô mấy câu vừa nãy.
Nhưng Đường Á Nam nghe thấy, bỗng xiêu lòng.
“Chu Hạo.”
Cô từ từ duỗi tay ra, lần đầu tiên chủ động vòng qua ôm lấy eo cậu.
Cảm nhận được cơ thể hai người dần dần dán sát vào nhau, cô tựa đầu lên bờ vai cậu, giọng nói cũng bất giác mà nhẹ nhàng hơn nhiều: “Tớ đều nghe theo cậu, cậu không thích tớ đánh nhau, sau này tớ sẽ không đánh nhau nữa.”
“Thật không?” Chu Hạo cười như không cười, cúi đầu nhìn cô: “Nhịn được à?”
Một câu nói khiến không khí vốn chỉ có vài phần mập mờ ái muội bỗng tan vỡ chẳng sót lại tí gì.
Đường Á Nam tức giận đánh cậu: “Cậu không tin tớ vậy à?”
Chu Hạo túm được tay cô, nghiền ngẫm nói: “Không phải tớ không tin, là vì giờ cậu lại ra tay đánh người.”
“Tớ...” Đường Á Nam không còn lời nào để nói.
Không nói lại cậu, cô đẩy cậu ra, một mình đi đến cạnh bồn hoa cách đó không xa ngồi xuống.
Bồn hoa hơi cao, Đường Á Nam ngồi bên trên, chân không chạm đến đất, một trước một sau mà đung đưa.
Nhìn Chu Hạo đi tới, cô đột nhiên hỏi cậu: “Cậu biết vì sao tớ muốn học Tae Kwon Do với Qinna không?”
“Vì sao?”
Chu Hạo ngồi xuống sát bên cô, chân cậu dài, đặc biệt lúc ngồi xuống, Đường Á Nam cảm nhận được một cách đầy đủ ưu thế của chân dài.
Cô cố ý đung đưa mạnh hơn nữa: “Tớ chưa nói với cậu đâu nhỉ, bố tớ là một quân nhân, cực kỳ đỉnh cực kỳ cừ, là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này. Từ nhỏ ông ấy đã nói với tớ, con người không thể chỉ sống phần mình, nếu có năng lực, nhất định phải tận hết sức giúp đỡ những người những chuyện nằm trong khả năng của mình. Ông còn nói với tớ, làm một quân nhân, tuyệt đối không thể bởi vì gặp được khó khăn nguy hiểm mà lùi bước, một người quân nhân ưu tú chân chính, là phải có ý chí đạp lên khó khăn tiến về phía trước. Nếu thật sự không có cách nào chăm lo cho nhiều người hơn, thì ít nhất cũng phải tự bảo vệ được người thân, bạn bè của chính mình.”
Đây là lần đầu tiên Đường Á Nam nói chuyện trong nhà mình với Chu Hạo.
Chu Hạo lẳng lặng nghe, chỉ mấy câu ngắn ngủi, cậu nghe ra được, Đường Á Nam rất sùng bái bố cô.
“Nhưng cậu không phải quân nhân.” Cậu nói.
Đường Á Nam ngửa mặt, nhìn bầu trời không đang dần dần tối lại, cười nói: “Tớ không phải quân nhân, nhưng tớ là con gái của quân nhân đó,bố tớ đỉnh như vậy, tớ không thể khiến ông ấy mất mặt, đúng không?”
Chu Hạo nhớ Lăng Thiến từng nói với cậu về chuyện của bố Đường Á Nam, cậu do dự một chút: “Bố cậu đi đâu rồi?”
Đường Á Nam kinh ngạc quay đầu lại: “Sao cậu biết?”
Chu Hạo nói: “Mẹ tớ nói lúc trước ở bệnh viện bà ấy từng gặp cậu, khi đó đang có người nhà bệnh nhân đến gây chuyện, là cậu ngăn tình hình tiếp tục chuyển xấu.”
Đường Á Nam khẽ nhếch miệng, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra chuyện xảy ra ngày ấy.
Có lẽ vào hơn một năm trước, tình huống của mẹ cô không tốt cho lắm, vào bệnh viện nằm hai tuần. Hai tuần đó, ngoại trừ ban ngày đi học, thời gian còn lại cô đều ở trong phòng bệnh với mẹ.
Có một ngày buổi tối mẹ cô đột nhiên tỉnh lại, nói đói bụng, nên cô muốn đi mua chút cháo cho bà ăn. Lúc trở về nhìn thấy ở trong đại sảnh có một người đàn ông say rượu đang cãi nhau với một y tá trực ban.
Cô muốn đi xem có chuyện gì, kết quả không đợi cô đến gần, lại trông thấy người đàn ông đập chai rượu mới uống được một nửa trong tay vào đầu cô y tá. Đầu cô ấy lập tức bị thương, máu chảy ra không ngừng.
Cô không xem tiếp được nữa, bèn thuận tay dạy dỗ người đàn ông kia.
Thật ra sau khi xảy ra chuyện này, lãnh đạo bệnh viện cũng tới tìm cô, thậm chí còn nói phải vì chuyện này mà miễn giảm tiền thuốc men cho mẹ cô, nhưng cuối cùng cô không nhận.
“Vì sao không nhận thế?”
Đây là điều Chu Hạo vẫn luôn không nghĩ ra, gia cảnh cô không tốt, thậm chí liền học phí cũng cần dựa vào bản thân cô làm thêm kiếm ra, bệnh viện nguyện ý miễn giảm một phần tiền thuốc men cho mẹ cô, mặc kệ bao nhiêu, ít nhất có thể giảm bớt đi một ít gánh nặng cho cô.
“Có phải cậu cảm thấy tớ rất ngốc không, có chỗ lợi mà cũng không biết chiếm?”
Đường Á Nam biết, cho dù là ai gặp được chuyện này, cho dù tự gánh được tiền thuốc men, cũng đều sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Cô cười nói: “Bởi vì tớ không muốn chiếm không chỗ tốt đó đó.”
Chu Hạo nghiêng mặt nhìn cô.
Đường Á Nam chầm chậm giải thích: “Đối với các cậu mà nói, có lẽ tớ đã làm một chuyện vô cùng ghê gớm, ngay cả phóng viên cũng không nhin được hy vọng có thể tới phỏng vấn tớ mấy câu. Nhưng mà chuyện này đối với tớ mà nói, lại là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.”
Đường Á Nam nhảy xuống khỏi bồn hoa, đi được hai bước, lại quay đầu lại, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái nói: “Cho nên tớ mới nói, bố tớ là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này. Tớ vẫn nhớ câu ông ấy nói với tớ trước khi đi...‘nếu có năng lực dựa vào đôi tay mình làm được, vậy thì đừng làm phiền người khác, bởi vì trên thế giới này, còn có rất nhiều người cần giúp đỡ hơn cậu, bọn họ còn đang cố gắng sống sót.’ Tớ cảm thấy ông ấy nói chẳng sai chút nào.”
Cho nên cậu thà tự mình vất vả kiếm tiền thuốc men của mẹ cậu với tiền học của cậu, cũng không muốn nhận trợ giúp của bệnh viện với trường học?”
Mãi đến giờ phút này, Chu Hạo mới cảm thấy hình như bản thân đã hơi hiểu cô.
Cô không nhận sự giúp đỡ của người khác, chỉ là cảm thấy còn có rất nhiều người cần giúp đỡ hơn cô, cô muốn nhường cơ hội cho người khác.
Chỉ vì một câu nói trước khi đi của bố cô.
Đường Á Nam gật đầu, cười nói: “Tớ có thể tự kiếm mà, cậu xem nghỉ hè này tớ đã kiếm lời không ít từ bố cậu đấy.”
Tuy có thể thực sự có chút quan hệ với Chu Thần, nhưng tiền này là cô lao động chân chính đổi lấy, cô nhận rất yên tâm thoải mái.
Chu Hạo cũng đứng lên, đi đến trước mặt cô: “Vậy bố cậu bây giờ...”
“Tớ không biết.” Đường Á Nam lắc đầu, vẻ mặt buồn thiu, giữa mày bỗng dưng cũng nhiễm vài phần ưu sắc, cô nỉ non: “Ngày đó sau khi ông ấy rời đi, tớ không gặp lại ông ấy nữa.”
Chu Hạo rũ mắt nhìn cô một lát, chậm rãi vươn hai tay ôm cô vào trong lòng ngực.
“Đừng lo lắng, bố cậu sẽ trở về mà.”
“Thật sự sẽ về ư?”
Đáp án này có thể xảy ra hay không, nhiều năm như vậy đã trôi qua, ngay cả Đường Á Nam cũng không dám nghĩ đến.
“Sẽ về.” Chu Hạo nhẹ giọng nói.
Giọng nói của cậu trầm thấp mềm nhẹ, giống như có ma lực đặc thù, khiến Đường Á Nam lại dần dần nhen nhóm ngọn lửa hy vọng.
“Ừm.”
Đường Á Nam yên lặng, hòa hoãn được cảm xúc, cũng hòa hoãn luôn cả cảm giác no căng hồi nãy, lại lôi kéo Chu Hạo đi mua rất nhiều đồ ăn.
Lúc rời khỏi phố ăn vặt, ven đường có một chiếc xe cảnh sát đang đỗ, tên trộm hồi nãy trộm điện thoại của Chu Hạo bị đeo còng tay áp giải lên xe.
Đường Á Nam đột nhiên thấy rất tự hào: “Trong vòng hai tháng tớ đã đá được hai đám người vào cục cảnh sát rồi, không biết sau khi chú Trương biết có thấy vui không.”
“Có.” Khóe môi Chu Hạo khẽ nhếch.
Đường Á Nam bị nụ cười của cậu khiến ngây người: “Chu Hạo, tớ đột nhiên phát hiện ra một chuyện.”
“Hửm?”
“Tớ phát hiện... Gần đây cậu càng ngày càng thích cười đấy.” Đường Á Nam vừa nhớ lại vừa nói: “Tớ nhớ lúc đầu mấy lần nhìn thấy cậu, cậu đều bày ra một vẻ mặt giống như tớ thiếu tiền cậu ấy, nói chuyện với cậu mà cậu còn chẳng thèm ngước mắt nhìn tớ, kiêu chết đi được.”
Bộ dáng cô oán giận thật đáng yêu, Chu Hạo hỏi: “Vậy vì sao cậu còn thích tớ?”
“Bởi vì tớ bất khuất kiên cường, đạp lên khó khăn tiến về phía trước đó!” Đường Á Nam ôm cánh tay cậu, nói dõng dạc.
Chu Hạo cười nhẹ chẳng biết phải làm sao, lúc sau mới thấp giọng nói: “Tớ cũng không phải không thích cười.”
Lần này đổi thành Đường Á Nam hỏi cậu: “Vậy vì sao trước kia cậu đều không cười?”
“Chắc là vì... Không ai có thể khiến tớ cười.”