Chiều thứ bảy, Đường Á Nam dạy thêm cho Chu Thần đến 5 giờ chiều.
Hôm đó Lăng Thiến hiếm có ngày rảnh rỗi ở nhà, thấy cô ở trên lầu đi xuống, cười đi đến đón: “Tiểu Đường, dạy cho Thần Thần xong rồi à, ở lại cùng ăn cơm tối với nhà dì đi.”
Đường Á Nam cười nói: “Cảm ơn dì, cháu không ăn đâu, ta còn có chút việc ạ.”
“Có việc? Lại phải đi làm thêm à?”
Ánh mắt Lăng Thiến nhìn cô mang theo vài phần đau lòng, không chờ cô đáp lời, lại nói: “Cháu cũng lên lớp 12 rồi, việc học vất vả như vậy, phải dạy thêm cho Thần Thần lại còn phải làm thêm, sao cơ thể chịu nổi. Nghe lời dì, đừng đi làm thêm nữa, nếu cháu có khó khăn gì, cứ nói cho dì, dì có thể giúp cháu.”
Đường Á Nam vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu dì ạ, không phải cáu đi làm thêm đâu.”
Lăng Thiến thật lòng quan tâm Đường Á Nam: “Vậy cháu...”
Mới nói được phần đầu, cửa phòng của Chu Hạo trên lầu cửa bỗng mở ra.
Cậu nghe được Đường Á Nam với Lăng Thiến đang nói chuyện nên mới đi ra: “Mẹ.”
Chu Hạo thay một bộ áo sơ mi trắng với một chiếc quần jean màu lam, Lăng Thiến nhìn cách ăn mặc đúng kiểu muốn đi ra ngoài của cậu, kỳ lạ nói: “Sắp ăn cơm rồi, con còn đi đâu đấy?”
“Hôm nay lớp bọn con có buổi liên hoan.”
Chu Hạo đi xuống, nói xong nhìn Đường Á Nam.
“Lớp cấp ba à?”
Chu Hạo gật đầu: “Vâng ạ.”
“Vậy Tiểu Đường cũng...”
“Bọn con cùng đi.”
Lăng Thiến rốt cuộc cũng hiểu: “Mẹ bảo mà, cái đứa nhỏ này, con muốn ra ngoài mà cũng không nói trước với mẹ một câu.”
“Con quên mất.”
Thật ra Chu Hạo không phải thật sự quên, buổi chiều Lăng Thiến trở về, lúc ấy Đường Á Nam đang dạy thêm cho Chu Thần, cậu thì đang đọc sách trong phòng. Lăng Thiến sợ quấy rầy bọn họ học tập, cũng không nói cho bọn họ rằng bà đã về.
“Được rồi được rồi, các con mau đi đi, à đúng rồi.” Lăng Thiến đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói với Chu Hạo: “Tiểu Đường người ta là con gái, lát nữa liên hoan xong, con nhớ đưa con bé về nhà đấy.”
Đường Á Nam ngại ngùng cúi đầu.
Chuyện giữa cô và Chu Hạo, bố mẹ cậu vẫn không rõ ràng lắm, Lăng Thiến nói như vậy lại khiến cô hơi cảm thấy không biết phải làm sao một cách khó hiểu.
Ánh mắt Chu Hạo nhìn cô có thêm ý cười: “Vâng.”
“Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng nữa, cho dù mẹ không cho anh ta đưa chị con về, anh ta cũng đưa thôi.”
Chu Thần cầm cốc từ trên lầu đi xuống, đứng ở bên máy lọc nước, vừa rót nước vừa nói.
Lăng Thiến không rõ lắm: “Là sao?”
Chu Thần nghịch ngợm chớp mắt với bà: “Mẹ đoán đi.”
“Cái thằng nhóc này, có chuyện gì không nói ra đàng hoàng được à?”
Về chuyện của Chu Hạo và Đường Á Nam, Lăng Thiến căn bản không nghĩ về phía hướng kia.
Còn về Chu Thần, tuy luôn nhằm vào Chu Hạo, nhưng cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Chu Thần không nói thêm gì nữa, Chu Hạo bèn dẫn theo Đường Á Nam ra ngoài.
Bọn họ đã hẹn trước sẽ gặp nhau lúc 6 giờ, thời gian vẫn sớm, Đường Á Nam không muốn ngồi xe hơi, hai người ra cửa, chậm rì rì đi bộ.
Chú bảo vệ ngoài cửa đã sớm quen mặt Đường Á Nam, trông thấy cô và Chu Hạo cùng nhau đi ra, cười tủm tỉm mở cửa cho hai người.
Đường Á Nam nói tiếng cảm ơn, đi xa rồi mới nghiêng đầu hỏi Chu Hạo: “Cậu có cảm thấy nụ cười của chú bảo vệ hồi nãy rất lạ không?”
“Lạ gì?” Hai tay Chu Hạo đút trong túi quần, giọng điệu nhàn nhã.
Cửa chung cư này ngày nào cậu cũng đi qua, không giống Đường Á Nam một tuần mới đến một lần, lực chú ý lúc vừa nãy của cậu đều tập trung vào trên đường phía trước, căn bản không chú ý tới những người khác.
“Thì là...”
Đường Á Nam cũng không biết nên nói như thế nào, tóm lại là cảm thấy ánh mắt của chú ấy cứ là lạ.
Đường Á Nam là như vậy, chỉ cần có điều gì không nghĩ ra được, là cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, mãi đến khi nghĩ ra được mới thôi.
Ra cửa rẽ phải là đến một ngã tư, lúc này vừa hay là đèn đỏ.
Đường Á Nam không thấy được, cứ đi thẳng về phía trước.
Đột nhiên cổ tay bị người khác nắm lấy, ngay sau đó cả người bị một lực mạnh mẽ kéo lại, đụng vào người bên cạnh.
Cùng lúc đó, một chiếc ô tô ở phía trước bọn họ chạy như bay qua sát bên cạnh người bọn họ, vô cùng nguy hiểm.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt Chu Hạo trầm xuống, sắc mặt vô cùng xấu.
“Có phải cậu không muốn sống nữa không, đèn đỏ to lù lù kia cậu không nhìn thấy à?”
Đây là lần đầu tiên Đường Á Nam trông thấy Chu Hạo tức giận, giọng nói cậu rất trầm, còn rất nghiêm khắc.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô vội nói: “Xin lỗi, vừa nãy tớ vẫn đang nghĩ chuyện kia, không để ý...”
Chu Hạo nhìn chằm chằm cô, cánh môi mím chặt lại, một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào.
Mãi đến khi đèn xanh sáng lên, Đường Á Nam khẽ lắc tay cậu nhắc nhở: “Đèn xanh rồi.”
Lúc này Chu Hạo mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phía trước.
Sau đó lôi tay cô, xuyên qua ngã tư sang đường.
Qua đường, cậu buông ra tay, một mình đi thẳng lên trước.
Đường Á Nam đứng nguyên tại chỗ, sửng sốt, rồi nhanh chóng đuổi theo.
“Chu Hạo, đới tớ với.” Cô vừa nói vừa kéo lấy tay cậu.
Tay Chu Hạo khẽ động, lại bị cô nắm càng chặt hơn.
Đường Á Nam hạ giọng lấy lòng: “Chu Hạo, cậu đừng giận nữa, là tớ không đúng, lần sau qua đường nhất định sẽ nhìn đường cẩn thận, bảo đảm không vượt đèn đỏ linh tinh!”
“Còn có lần sau à?” Chu Hạo trầm giọng nói.
“Không còn không còn!” Đường Á Nam lập tức sửa lời.
Chu Hạo liếc nhìn cô một cái, tiếp tục bước đi, nhưng tốc độ lại chậm hơn vừa nãy rất nhiều.
Ở trường học và ở nhà cậu, Đường Á Nam đều không dám nắm tay cậu, hiện tại đã ra bên ngoài, không sợ gặp được người quen, nên nắm được tay cậu, không không muốn bỏ ra nữa.
Lần đầu tiên cô đi bộ trên con đường gần nhà Chu Hạo này, trước kia đều là ngồi xe buýt đến.
Đường Á Nam vừa nhìn ngang ngó dọc, vừa không ngừng ríu rít nói chuyện với cậu: “Có phải cậu thường xuyên đi trên đường này không? Chúng ta phải đi bộ bao lâu mới đến đường Thanh Hà thế?”
“Chắc khoảng nửa giờ, nếu cậu mệt thì chúng ta gọi taxi.”
“Tớ không mệt.” Đường Á Nam lắc đầu.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun màu trắng, bên dưới cũng mặc một chiếc quần jeans màu lam nhạt, đi cùng với Chu Hạo trông rất giống đồ đôi.
Vừa rồi chạy, quai đeo ba lô trên vai cô hơi trượt xuống một chút, quai đeo đè lên tóc cô, hơi khó chịu, bàn tay không nắm lấy tay cậu đưa lên gỡ tóc ra ngoài.
Chu Hạo để ý thấy hành động của cô, dừng lại, duỗi tay về phía cô: “Đưa ba lô cho tớ.”
Đường Á Nam sửng sốt, không phản ứng lại: “Làm gì?”
“Không nặng à?” Chu Hạo nói.
“Không nặng mà, cũng chẳng có đồ gì, có mỗi mấy đề thi với tài liệu ôn tập của Thần Thần thôi.”
“Đưa cho tớ.” Chu Hạo nói lại.
Đường Á Nam không biết cậu muốn làm gì, lúc này lại không dám khiến cậu tức giận, bèn ngoan ngoãn lấy ba lô xuống đưa cho cậu.
Chu Hạo ước lượng, thật sự không nặng, ngay sau đó cậu khoác cặp của cô lên vai mình.
Đường Á Nam kinh ngạc nhìn động tác của cậu.
“Sao thế?” Chu Hạo hỏi.
“Không... Không sao.” Đường Á Nam lắc đầu, cô hoàn toàn không ngờ ý mấy lời nói vừa rồi của Chu Hạo lại là cầm cặp sách giúp cô.
Cô hơi cảm động, nhưng trừ điểm này ra, cô càng muốn cười hơn.
Cặp sách của cô không phải hàng hiệu gì, chỉ là ra hiệu sách tùy tiện mua một cái, rất rẻ, còn chưa đến một trăm tệ, màu đỏ thẫm, còn xen kẽ mấy sọc màu đen.
Bình thường cô đeo quen rồi, mà cô cũng chẳng nhìn được ra sau lưng mình. Giờ bỗng nhìn thấy Chu Hạo đeo cặp của cô, sao cứ cảm thấy hơi kỳ quái.
Đặc biệt là một chàng trai như cậu lại đeo một cái ba lô màu đỏ.
Đường Á Nam cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, len lén mím môi cười trộm: “Chu Hạo, thôi cậu đưa cặp cho tớ đi.”
Chu Hạo nhìn cô.
Đường Á Nam nói: “Cậu như này, thật sự rất kỳ... Cậu nhìn xem mọi người đều đang nhìn cậu kìa.”
Nghe xong lời cô nói, Chu Hạo quay đầu nhìn xung quanh.
Phía trước là một trung tâm thương mại lớn, trên đường này có rất nhiều người qua lại, đặc biệt hôm nay còn là cuối tuần, xung quanh có rất nhiều cặp đôi, thậm chí các bà các chú cũng ra ngoài chơi.
Có vài người lúc đi ngang qua bên cạnh bọn họ, sẽ hơi quay đầu lại nhìn bọn họ mấy lần, sau đó hạ thấp giọng không biết nói cái gì.
Mấy ánh mắt như vậy, cậu đã thấy rất nhiều trong trường rồi, Chu Hạo không có cảm giác gì: “Cứ để bọn họ nhìn đi.”
“Cậu không sợ bọn họ cười cậu à?”
“Tớ thấy cười muốn cười chỉ có mỗi cậu thôi đấy.” Chu Hạo mặt không đổi sắc nói: “Khéo bọn họ đang cảm thấy tớ khá đẹp trai nên mới nhìn nhiều hơn vài lần.”
Đường Á Nam: “...”
Âu mài gót, người bên cạnh cô này là Chu Hạo thật hả?
Có lẽ hình ảnh học sinh giỏi cao ngạo lạnh nhạt trong mắt mọi người đã tạo ấn tượng quá sâu đậm trong đầu cô, từ trước đến nay Đường Á Nam không ngờ có một ngày Chu Hạo cũng sẽ nói ra mấy lời như này.
Tự luyến, lại ghẹo đòn.
Cô cười gượng: “Bạn học sinh giỏi à, cậu nếu mấy lời này bị mấy bạn nữ thích cậu ở trong trường mình nghe thấy, họ sẽ phản ứng thế nào?”
“Quan tâm mấy người đấy làm gì?”
Một câu nói, cậu giống như lại biến trở về thành Chu Hạo trong nhận thức của Đường Á Nam.
Thờ ơ với tất cả các bạn nữ xung quanh cậu.
Ngoại trừ cô.
Tâm trạng Đường Á Nam bỗng rất vui.
Cô chầm chậm tách ngón tay cậu ra, đan xen ngón tay mình vào giữa các ngón tay của cậu: “Chu Hạo, tớ có điều muốn hỏi cậu.”
“Cậu hỏi đi.”
Cậu không trốn tránh, cô lại kéo thêm bàn tay khác của cậu sang: “Vì sao cậu lại tốt với tớ thế?”
Chu Hạo nhíu nhíu mày rất khẽ, câu này mà còn cần phải hỏi hả?
Cậu không nói lời nào, nhưng Đường Á Nam muốn nghe, cô lắc cánh tay cậu: “Nói đi mà.”
Vẻ mặt vẫn luôn ung dung điềm đạm của Chu Hạo dần dần nhiễm một rặng mây hồng.
Rất nhẹ, rất nhạt.
Đường Á Nam phát hiện ra rồi, kích động thúc giục cậu: “Nói đi nói đi mà.”
Ngay lúc cô cho rằng Chu Hạo nhất định sẽ nói “Không nói”, cậu lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Cậu muốn nghe tớ nói cái gì?”
Đường Á Nam sửng sốt: “Tớ muốn nghe cái gì cậu cũng nói à?”
Chu Hạo chớp chớp mắt, tỏ vẻ im lặng thừa nhận.
Đường Á Nam bỗng hơi xấu hổ, nhưng vẫn vui vẻ nói: “Vậy thì nói cậu thích tớ đi, nói Chu Hạo cậu cả đời đều sẽ thích Đường Á Nam tớ.”
“Còn gì nữa không?”
Đường Á Nam ngẫm nghĩ, nói đầy chờ mong: “Tạm thời hết rồi, mau nói mau nói đi.”
Chu Hạo chỉ nói một chữ: “Được.”
Được?
Đường Á Nam không rõ, hỏi cậu: “Được là có ý gì?”
Bọn họ đứng ở đây quá lâu rồi, Chu Hạo nắm tay cô đi lên phía trước: “Được chính là được.”
“Này, Chu Hạo, cậu không thể chơi xấu như thế!” Đường Á Nam cảm thấy mình bị lừa, trong lòng nguội lạnh.
“Tớ không hơi xấu.” Chu Hạo phủ nhận.
“Còn nói không, rõ ràng là có.” Đường Á Nam bĩu môi, không vui.
“Không phải cậu muốn tớ cả đời đều thích cậu à.”
“Tớ bảo cậu nói mấy câu này mà!” Cô bối rối, sao cậu lại không hiểu thế.
“Tớ đồng ý rồi.”
“Đồng ý gì cơ?”
Chu Hạo nhìn cô, cười: “Yêu cầu của cậu, tớ đồng ý rồi.”
Cả đời đều thích cô, cậu đồng ý rồi.
Lời ngon tiếng ngọt thì ai mà không biết nói, nhưng có vài lời hứa hẹn, không phải tất cả mọi người đều dám đồng ý.
Đường Á Nam nảy số chậm, mãi mới hiểu được ý của cậu, hỏi lại: “Cậu sẽ không hối hận chứ?”
Thật ra ở bên cậu cũng chỉ dựa vào hứng khởi nhất thời, tuy thích cậu không phải nhất thời, nhưng đến tột cùng hai người có thể bên nhau bao lâu, có thể có tương lai không, tất cả cô đều chưa từng nghĩ tới.
Nhưng tất cả những điều này, Chu Hạo đã nghĩ tới rồi.
“Sẽ không.” cậu khẳng định, hai con ngươi đen nhánh nghiêm túc mà chắc chắn: “Thứ mà Chu Hạo tớ chọn, trước giờ chưa đều chưa hối hận.”
Hoặc là không nắm tay cô, nếu đã chủ động nắm lấy tay cô, thì cậu sẽ không buông tay.