Chu Thần đến là muốn nhờ Đường Á Nam giúp đỡ: “Chị, em có một bạn học bị người bên trường Bác Nhã bắt nạt, chị giúp cậu ấy có được không?”
Học viện Bác Nhã mới mở ở khu Thanh Thành này mấy năm trước, nghe nói hiệu trưởng trường trước kia là một thương nhân rất giàu có, nhưng sau mấy năm đầu tư thất bại đã mất niềm tin vào kinh doanh, lúc này mới chuyển qua đầu tư vào trường học, mới đầu Bác Nhã chỉ là một trường tiểu học, năm ngoài vừa mới mở thêm trường cấp hai, học sinh vào học không quá 500 người, nhưng số lượng giáo viên dạy lên đến ba con số, phần lớn học sinh trường này đều là những cậu ấm, cô chiêu lắm tiền nhiều của, có quyền có thế.
Đường Á Nam nhìn Chu Hạo một cái rồi quay ra hỏi Chu Thần: “Nam hay nữ?”
“Nam.”
“Trường số 1 à?”
Chu Thần gật đầu.
Trước cổng trường có học sinh, phụ huynh cùng với nhiều giáo viên tan làm.
Bọn họ đi đến một gốc cây đại thụ vắng người bên cạnh, Đường Á Nam đeo cặp sách lên lưng, hỏi Chu Thần: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Chuyện là thế này…”
Chu Thần nói, người bạn học của cậu trước đây cũng từng học ở Bác Nhã, nhưng sau đó vì không quen được với mô hình giáo dục cùng với không khí học tập ở đó nên chưa đầy một năm đã rời đi rồi chuyển đến học ở trường số 1.
Tính cách của cậu bạn đó khá yếu đuối, dễ bị bắt nạt, ưu điểm duy nhất là học rất giỏi, luôn đứng đầu trong các lần kiểm tra, lần kiểm tra gần nhất Chu Thần đứng thứ hai của lớp thì xếp thứ nhất là cậu bạn học kia.
Nhưng cũng vì thành tích quá tốt mà anh bạn này bị mấy học sinh điểm kém không ưa mắt, lúc trước còn có người dọa cậu, không cho cậu đứng đầu kỳ thi, còn ép cậu thi trượt, nếu không sẽ cho cậu biết tay.
Cậu ấy không làm theo, lần thi tiếp theo vẫn làm bài rất tốt, hơn nữa điểm còn cao hơn người đứng thứ hai những mấy chục điểm.
Kể từ đó, những người kia luôn gây sự với cậu, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm lại đến chọc ngoáy ngáng chân cậu. Còn nữa, cậu là một trong số ít những học sinh con nhà không có điều kiện, thường xuyên bị dọa đòi tiền, nếu không đưa sẽ bị bọn người kia cho ăn đòn.
Chu Thần nói xong, vội nói: “Chị Nam, cậu ấy còn nói với em, hôm qua mấy người kia lại dọa, nói hôm nay tan học sẽ đợi cậu ấy ở cổng trường, nếu cậu ấy không đưa tiền thì sẽ đánh cậu ấy.”
Đường Á Nam hiểu ý của Chu Thần, đây là muốn cô đến cổng trưởng cứu nguy tại trận.
Nhưng Đường Á Nam vẫn cho chỗ không hiểu: “Hiện tại cậu bạn này đã chuyển trường rồi, sao mấy người đó vẫn không buông tha cho cậu ta? Chuyện này nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ giáo viên ở trường cũ với bố mẹ của cậu ta không quan tâm à?”
“Vô ích thôi.” Chu Thần nói: “Chị không biết đấy thôi, bố của cậu ấy làm việc cho công ty của một trong số những tên đó, khó khăn lắm mới có được công việc này. Cậu ấy không muốn làm lớn chuyện, nếu không bố cậu chắc chắn sẽ mất việc. Hơn nữa, giáo viên trong trường bọn họ, hay ưa nịnh nọt, thích dựa quyền thế, căn bản không để ý đến cậu, còn bảo cậu tốt nhất không nên nói chuyện này ra ngoài.”
Chu Thần nói xong, nghiến răng nghiến lợi phỉ nhổ: “Cái đám con ông cháu cha đó chỉ biết bắt nạt người khác, nếu không phải em…”
Nghe mấy lời tục tĩu của Chu Thần, Chu Hạo cau mày nói: “Em cái gì?”
Chu Thần khịt mũi, lờ đi chỗ khác, cũng không nói tiếp nữa.
Đường Á Nam biết quan hệ anh em giữa Chu Hạo và Chu Thần không thể giải quyết ngay trong một sớm một chiều được, hòa hoãn cũng cần có thời gian, lần này cô không ép buộc Chu Thần, cô hỏi cậu: “Bây giờ bạn học của em ở đâu?”
“Trong phòng học, cậu ấy không dám ra ngoài.”
Đường Á Nam hỏi lại: “Cậu có biết những người mà cậu nói sẽ tới tìm cậu bạn học kia không?”
Chu Thần gật đầu, lúc sau lại lắc đầu: “Em không biết bọn đó, nhưng cậu ấy cho em xem ảnh chụp nên cũng dễ nhận dạng.”
“Bọn họ có ở đó không?”
Chu Thần nhìn quanh nhưng không thấy: “Em không biết. Nhà bạn em cách trường không xa, cậu ấy hay đi bộ về nhà một mình, đám người kia có thể đang đợi ở đâu đó.”
“Thế cậu tìm tôi có ích gì?”
Đột nhiên Đường Á Nam nói như vậy, Chu Thần lo lắng: “Chị à, tính mạng của cậu ấy đang bị đe dọa, chị không thể khoanh tay đứng nhìn được. Chị làm ơn hôm nay về nhà cùng cậu ấy một lần thôi, nếu mấy người đó đến, chị không cần đánh, chỉ cần dọa bọn họ là được.”
“Bọn họ có nhiều người không?” Chu Hạo hỏi.
Chu Thần nhìn anh trai một cái, không tình nguyện nói: “Có thể có khoảng bốn năm người gì đó.”
“Không được, anh không đồng ý.” Chu Hạo từ chối.
“Tại sao?” Chu Thần hét lớn: “Tôi tới nhờ chị tôi giúp, không liên quan đến anh, anh dựa vào đâu mà không đồng ý?”
“Khụ khụ.” Đường Á Nam hắng giọng.
“Chị…” Chu Thần quay đầu, nhìn cô bằng cặp mắt đáng thương: “Mấy người đó không biết đánh nhau, chỉ toàn nạt nộ người yếu, chị giúp cậu ấy lần này thôi.”
Đường Á Nam nói: “Muốn chị giúp cậu ta cũng được…”
Đường Á Nam mới nói được nửa câu thì Chu Hạo đã nắm lấy tay cô, ánh mắt lộ rõ vẻ không đồng tình.
“Nguy hiểm.” Chu Hạo chỉ nói hai chữ này nhưng ý tứ rất rõ ràng, cậu đang lo lắng cho cô.
Chu Thần trừng mắt nhìn anh trai.
Đường Á Nam cười với Chu Hạo: “Không sao đâu, tớ biết chừng mực mà.” Nói xong, cô lại nhìn Chu Thần, bổ sung thêm câu vừa rồi chưa nói hết: “Chị có thể giúp bạn học của em, nhưng trước hết, em phải trả lời hai câu hỏi của chị.”
Chu Thần liên tục gật đầu: “Chị hỏi đi.”
Đừng nói là hai, đến mười câu cậu cũng trả lời.
“Em rất thân với bạn học đó à?”
Chu Thần: “Vâng.”
Đường Á Nam gật đầu: “Vậy nếu Chu Hạo gặp phải chuyện tương tự như vậy, em có giúp anh em đến tìm chị không?”
Đường Á Nam hỏi câu này, Chu Thần và Chu Hạo bốn mắt nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt của Chu Hạo nhìn cô càng lúc càng sâu.
Thật ra cậu đều biết, thái độ của Chu Thần đột ngột thay đổi nhiều như vậy, chắc chắn Đường Á Nam ở giữa đã làm không ít chuyện. Chu Thần ngay cả việc nhìn cậu một cái cũng không muốn, vừa rồi lại có thể gọi cậu một tiếng “anh”, cho dù không tình nguyện nhưng dù sao em trai cậu cũng đã thừa nhận cậu là anh trai.
Chu Hạo rất vui vì cuối cùng Chu Thần cũng gọi cậu là “anh”, nhưng cậu không muốn Đường Á Nam dính dáng quá nhiều vào chuyện mà cô không nên xen vào.
Em trai cậu có việc phải làm, nếu thật sự cần giúp đỡ, cũng không nên là cô đi.
Chu Thần im lặng một lúc rồi nói: “Anh ấy mà có việc thì cần gì em tới tìm chị, chị chắc chắn sẽ đi ngay…”
Đường Á Nam không ngờ được là Chu Thần lại nói như vậy, sau khi hết kinh ngạc, cô vỗ vào vai cậu một cái: “Tên nhóc này, biết nói chuyện gớm đấy nhỉ?”
Cô không tin, một người thông minh như Chu Thần lại không hiểu được những gì cô vừa nói?
“Được rồi, được rồi, em biết rồi…” Chu Thần bất chấp nói với Chu Hạo: “Vừa rồi là tôi không tốt, tôi không nên vô duyên vô cớ nổi giận với anh…Anh… Anh cũng đừng để chuyện này trong lòng.”
Chu Hạo: “…”
“Thế này còn được.”
Phải mất hơn một tháng, Đường Á Nam mới thu phục được tên tiểu quỷ này, cô cảm thấy như mình rất có thành tích, vì thế không có lý do gì mà cô lại từ chối yêu cầu giúp đỡ của Chu Thần: “Gọi bạn học của em ra đi, bọn chị ở đây đợi cậu ấy.”
Chu Thần vội vàng đồng ý: “Được, em đi ngay đây!”
Chu Thần đang định chạy đi nhưng lại bị Đường Á Nam giữ lại: “Em chạy đi đâu thế, gọi điện thoại đi.”
Đường Á Nam muốn tranh thủ mấy phút này suy nghĩ xem có cơ hội để hai anh em Chu Hạo nói chuyện với nhau thêm lần nữa không, bằng không chờ khi hai người về nhà, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa.
Chu Thần túm mái tóc ngắn đáng thương của cậu nhóc, nói: “Nhưng cậu ấy không có điện thoại.”
“…” Đường Á Nam nói: “Được rồi, thế em đi đi, bọn chị ở chỗ này, lát nữa em đưa bạn ra đây.”
“Ok!”
Chu Thần vội chạy đi nhanh như một làn khói.
Đường Á Nam biết trong đầu Chu Hạo lúc này đang rất thắc mắc, ngay khi Chu Thần rời đi, cô bèn cười híp mắt nhìn cậu: “Cậu có câu hỏi gì, cứ hỏi đi.”
“Không có.” Chu Hạo nhìn cô, vẫn giữ chặt tay cô như cũ.
“Không có? Không thể nào.” Đường Á Nam bất ngờ, hỏi lại: “Thật sự không có?”
“Không có.”
“Cậu không tò mò vì sao Chu Thần đột nhiên lại gọi cậu là “anh” à?”
Tò mò nhưng thực sự cũng không cần phải tò mò.
“Đều là công sức của cậu.” Chu Hạo nói: “Bởi vì tớ.”
Tất cả những gì cô làm đều vì cậu, cô bị đâm một dao trong kỳ nghỉ hè trước, cũng là vì cậu.
“Ây da.”
Chu Hạo nói thẳng quá làm Đường Á Nam đột nhiên cảm thấy có chút ngượng.
Mũi chân của Đường Á Nam vòng từng vòng trên mặt đất, vẽ mãi vẽ mãi, cả người hơi nghiêng về trước, đầu tựa vào ngực người trước mặt: “Cậu nói như thế tớ không nói tiếp được nữa rồi.”
Thật ra cô còn muốn nhận công, nhưng nghe Chu Hạo nói vậy, cô lại xấu hổ không dám nữa.
Chu Hạo đứng thẳng người để Đường Á Nam dựa vào.
Ngẫm nghĩ, Đường Á Nam vẫn thấy không đành lòng, cô ngẩng đầu, bĩu môi nhìn Chu Hạo: “Chu Hạo này, tớ đã giúp cậu nhiều như vậy rồi, cậu không định bày tỏ thành ý à?”
“Cậu muốn tớ bày tỏ cái gì?” Chu Hạo hỏi.
Đường Á Nam híp mắt, đưa tay chọt chọt lên mặt: “Hoặc là cậu mới tớ đi ăn, hoặc là hôn tớ, nhưng mà tớ thấy tớ được cậu mời ăn cơm cũng nhiều rồi, không thể hiện được thành ý gì cả, nên mình chuyển qua cái thứ hai luôn được không?”
Lời này của Đường Á Nam quá rõ ràng, Chu Hạo im lặng, cạn lời.
Cậu nhìn cô một lúc, thấy cô híp mắt cười, cậu chậm rãi nghiêng đầu đi, nói bằng giọng cứng ngắc: “Không hôn.”
“Hôn đi, hôn đi mà.” Đường Á Nam nắm áo Chu Hạo lắc qua lắc lại: “Cũng không phải là chưa từng hôn, chỉ hôn tớ một cái thôi, nhanh lên mà!”
Chu Hạo bị Đường Á Nam làm cho choáng váng: “Ở đây có nhiều người.”
Tan học, mặc dù bọn họ đã tìm một góc vắng người nhưng xung quanh vẫn có không ít học sinh đi ngang qua.
Đường Á Nam mặc kệ: “Hôm đó ở trung tâm thương mại, không phải cậu cũng nói vậy à, sau đó cậu vẫn ôm tớ! Nhanh lên, tranh thủ lúc không có ai, phải nhanh tay nắm bắt cơ hội chứ.”
Cô giục Chu Hạo.
Chu Hạo không nhìn đi đâu, từ đầu đến cuối mắt cậu chỉ dán lên người Đường Á Nam: “Hôn cậu cũng được, nhưng cậu phải đồng ý với tớ một chuyện trước.”
Đường Á Nam hơi ngạc nhiên, câu này, hình như vừa nãy cô đã nói với Chu Thần, cậu học cũng nhanh thật.
“Cậu nói đi.” Đường Á Nam không lắc áo Chu Hạo nữa, cô ngẩng mặt lên, ngoan ngoãn chờ cậu nói.
Chu Hạo giữ vai cô: “Sau này không được phép làm mấy chuyện nguy hiểm như thế này, chỉ nốt lần này thôi, không có lần sau nữa.”
Đường Á Nam hiểu ý cậu, cô nghiêng đầu nói: “Nhưng đó là em trai cậu, nếu đổi lại là người khác, tớ sẽ không giúp đâu.”
“Em trai cũng không được.” Chu Hạo ghì chặt tay: “Chờ chút nữa nếu có người, cậu đứng sau lưng tớ, tớ sẽ xử lý chuyện này.”
Đường Á Nam mỉm cười, nhìn Chu Hạo: “Nhỡ đánh nhau, cậu có nổi không?”
Chu Hạo híp mắt, một lúc sau cậu cong môi nói: “Tớ nổi hay không, sau này cậu sẽ biết.”
Hả?
Đường Á Nam không hiểu lắm.
Đang nghĩ xem ý câu nói vừa rồi của người kia là gì thì Chu Hạo cúi đầu, làn môi lành lạnh lướt qua gương mặt nghiêng nghiêng của cô.
Chu Hạo không nỡ từ chối, nói với người con gái trước mặt: “Tớ hôn cậu vậy có nghĩ là cậu đã hứa với tớ rồi nhé.”
Đường Á Nam không quay đầu lại, lẩm bẩm: “Tớ đã hứa rồi à, rõ ràng là chưa hứa…”
Chu Hạo cười, nhéo tay lên chỗ vừa hôn: “Cậu hứa bây giờ vẫn chưa muộn.”