Đêm về khuya, Khương Nghiên đứng trước gương trong phòng vệ sinh, trên bồn rửa tay để các loại chai lọ, cô cầm lên một lọ tinh dầu, ấn ra lòng bàn tay, hai tay xoa đều sau đó xoa lên mặt, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ai cũng nói từ hai mươi lăm tuổi trở đi, da dẻ phụ nữ bắt đầu đi đến thời kỳ tiền lão hóa, dĩ nhiên Khương Nghiên đã sớm qua hai mươi lăm, nhưng vì cẩn thận chăm sóc, da cô vẫn trắng sáng căng tràn sức sống.
Cô vẫn trẻ.
Nhan sắc trẻ trung, cơ thể trẻ trung, còn cả tình yêu sâu đậm đối với một người không biết mệt mỏi qua năm này tháng khác, phần tình cảm này, cũng không vì thời gian trôi đi mà biến mất, nhiều năm như vậy, giữa họ vẫn là mùi rượu năm xưa.
Khương Nghiên nghĩ đến lần đầu tiên cùng Lục Lẫm, vừa trúc trắc vừa khẩn trương, bọn họ chưa quen thuộc cơ thể của nhau, tất cả đều là mới mẻ và xa lạ. Trong bóng tối, cô nằm đưa lưng về phía anh, hai người đều mặc quần áo, tiếng hít thở cũng không bình tĩnh.
Sợ gần chết.
Anh chỉ vừa cử động một chút, cô đã giống như như chim sợ cành cong. Có cái gì đó không thể diễn tả chống lên người cô, vừa nóng, vừa cứng. Thứ đó chống bên đùi của cô, thỉnh thoảng lại cọ xuống, cô biết đây là cái gì, nói hồn phi phách tán cũng không khoa trương chút nào, nhưng cô còn muốn giả vờ như không biết, khuôn mặt hồng đến sắp nhỏ ra máu.
Sau này vẫn là tên đàn ông thối tha kia không nhịn được, thăm dò duỗi tay sang, đầu tiên đặt lên eo của cô, thấy cô không phản kháng, thế là càng thêm to gan, sờ đến quần cô, từng chút từng chút một, dịch xuống.
Linh hồn lâng lâng bay bổng, ngẩn ngơ tựa như mơ một chiêm bao, trong mơ làm không biết mệt mỏi, cơ thể co rút hết đợt này đến đợt khác, dường như đến chết mới cam tâm.
***
Khi bước vào phòng, Lục Lẫm đang bê chăn đơn trải lên ghế sa lon, ghế sa lon được làm từ gỗ, nằm lên vừa cứng vừa khó chịu vừa không thoải mái.
“Chăn đơn chỉ có hai cái, anh trải ra để nằm thì đêm đắp bằng cái gì?”
Lục Lẫm cởi áo khoác của mình ra, nói: “Nó.”
“Mặc dù đã vào hè, nhưng buổi đêm ở nông thôn vẫn khá lạnh, chỉ đắp một chiếc áo, nhỡ đâu bị cảm thì làm sao anh thi hành nhiệm vụ được.”
Động tác trên tay Lục Lẫm hơi dừng lại, nhìn về phía Khương Nghiên, Khương Nghiên bị anh nhìn đến chột dạ, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ.
Lục Lẫm khẽ cười một tiếng, xoay người ra khỏi phòng, đến khi cửa nhà vệ sinh đóng lại, Khương Nghiên đi ra ghế sa lon, ôm cái chăn đã được trải phẳng lên, ném lên giường.
Giả vờ giả vịt, đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau, cô gái lớn mười tám tuổi mới phải giả vờ căng thẳng, chứ lão đàn ông đã hai mươi tám tuổi rồi còn vờ vịt cái gì.
Đêm nay cô còn có thể làm gì được anh.
Khương Nghiên nằm trên giường chơi điện thoại, nhưng lỗ tai lại chú ý nhất cử nhất động ngoài cửa của anh, dường như anh đang đánh răng, sau đó, xả nước nóng tắm qua loa, cô còn nghe thấy tiếng quần áo xột xoạt. . .
Thật lắm thao tác.
Cuối cùng, tiếng bước chân dần dần đến gần, tim Khương Nghiên chợt loạn nhịp, cửa phòng được mở ra, lạch cạch, lại đóng lại, khóa trái.
Ánh mắt cô dán chặt vào màn hình điện thoại, lướt hot search Weibo, nhưng đến một chữ trên màn hình cô cũng không đọc được vào đầu, tim đập càng ngày càng nhanh.
Lục Lẫm mặc áo ngủ sẫm màu sạch sẽ, đứng bên ghế sa lon một lúc, sau đó, ánh mắt thâm thúy liếc về phía giường lớn, chăn đơn của anh đã được cô trải ngay ngắn ở bên phải giường, còn cô đang nằm bên trái, cách ra một khoảng cách với chỗ anh.
Cuối cùng Lục Lẫm đành phải đến bên trái giường, ngồi xuống.
Đệm cao su lún xuống một chút, cảm xúc của Khương Nghiên càng thêm sôi trào, cô giả bộ bình tĩnh, đưa lưng về phía anh, không chớp mắt nhìn màn hình điện thoại, đó là cây cỏ cứu mạng cô, nhưng tiếng hít thở không khỏi trở nên dồn dập.
Lục Lẫm ngồi bên giường một lát, muốn hút thuốc, quay đầu lại nhìn người phụ nữ nằm bên cạnh, anh đành phải ngăn lại con ma nghiện thuốc lá.
Anh nằm thẳng xuống, khẽ nói: “Anh tắt đèn nhé.”
“Vâng.”
Má ơi, giọng của cô run thành cái gì rồi, thà không mở miệng còn hơn.
Cành cạch, trong nháy mắt phòng ngủ rơi vào bóng tối vô tận, chỉ có màn hình điệnt thoại của Khương Nghiên còn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, bây giờ mới hơn mười giờ, thế mà người đàn ông này đã ngủ rồi.
Bình thường anh đều ngủ sớm vậy à?
Cũng đúng, mặc dù có lúc vì làm thêm giờ hoặc phá án phải thức đêm, nhưng bình thường giờ giấc sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của anh luôn tuân theo quy luật.
Khương Nghiên không ngủ sớm được như vậy, nhưng vì người bên cạnh muốn đi ngủ rồi, cô cũng không nên tạo ra tiếng động, phủ chăn đơn lên, chôn mình trong chăn, ngăn lại ánh sáng phát ra từ điện thoại.
Kích thích, hồi hộp, lại mẹ nó quá hưng phấn.
Khương Nghiên gửi một tin nhắn Weixin cho Đường Tầm: “Đoán xem bây giờ tớ đang cùng giường chung gối với ai 【 ngượng ngùng 】”
Khung chat trên điện thoại hiện ra: đối phương đang nhập tin nhắn thoại. . .
Thế nên Khương Nghiên thò tay ra khỏi chăn, mò tai nghe trong túi xách trên tủ đầu giường. Trong ổ chăn tối như mực, cô lần mò cắm đầu dây tai nghe vào trong lỗ cắm, đồng thời nhấn vào nút nghe tin nhắn thoại.
Đường Tầm: “Hưng phấn như vậy thì chắc cái anh Lục Lục cấm dục kia đang nằm trên cậu rồi à? Đúng là không có tiền đồ, nếu tớ là anh ta, bị cậu vứt bỏ lâu như vậy, thế nào cũng phải cho ăn bơ hơn nửa năm.”
Khương Nghiên che miệng cười trộm, soạn tin: “Không đâu không đâu, tớ với anh ấy đang thi hành nhiệm vụ, đóng giả vợ chồng, phải ngủ chung một giường 【 cười ngây ngô 】”
“Thi hành nhiệm vụ, còn đóng giả vợ chồng, hai người chơi trò tình thú gì đấy?”
Phía sau, Lục Lẫm trở mình.
Khương Nghiên tiếp tục gửi tin nhắn: “Suy nghĩ của cậu vô cùng không đứng đắn, chúng tớ không làm gì cả, chỉ nằm ngủ chung một chỗ thôi.”
Đường Tầm: “Vậy thì anh Lục Lục quá tốt rồi, còn có thể tha cho cậu nhắn tin tám chuyện với tớ, đúng là chính nhân quân tử, đổi sang tên đàn ông khác, có người đẹp vừa thơm vừa mềm mại ngủ bên cạnh như vậy, thì đã sớm nhào lên gặm cậu đến xương cũng không còn rồi.”
Khương Nghiên cười khúc khích.
Đúng lúc này, Lục Lẫm đột nhiên mở miệng: “Nếu em không nằm yên để ngủ, ông đây sẽ thật sự nhào lên gặm em đấy.”
Cả người Khương Nghiên run rẩy, cuống quít tháo tai nghe ra.
Cái gì? ! Cái gì cái gì!
Anh có thể nghe thấy?
Không thể nào, cô đang đeo tai nghe mà.
Lúc này, Đường Tầm lại gửi thêm một tin nhắn thoại đến, Khương Nghiên không dám tin, cô không đeo tai nghe nữa, ôm niềm hy vọng may mắn, cô mở thư thoại ra.
“Không nói nữa, tớ phải đi ngủ để dưỡng da đây, chúc cậu và anh Lục Lục có một đêm xuân hài hoà sung sướng.”
Cho dù không đeo tai nghe, nhưng trong đêm tối tĩnh lặng vẫn có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Khương Nghiên bối rối.
Vừa rồi buôn chuyện với Đường Tầm, cô bật thư thoại lên, Lục Lẫm đã nghe thấy hết tất cả.
. . . . . .
Con mẹ nó. . .
Khương Nghiên ôm chăn, nhắm mắt lại, hận không thể chui xuống gầm giường.
“Một đêm xuân à.” Giọng nói trầm thấp giàu từ tính của anh truyền đến, trong đêm đen, gợi cảm đến chí mạng.
“Vừa rồi không phải là em nói . . .”
Khương Nghiên đỏ mặt, vẫn muốn cãi chày cãi cối, Lục Lẫm trở mình, nằm thẳng trên giường, gối đầu lên cánh tay, mở mắt nhìn trần nhà.
“Em đừng suy nghĩ lung tung, trọng mấy ngày thi hành nhiệm vụ, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót gì.”
Khương Nghiên nhủ thầm trong lòng, em không suy nghĩ lung tung! Không không không!
Cô hít sâu, nhắm chặt hai mắt, buộc mình phải bình tĩnh lại, thế này thì không được, anh bình tĩnh như vậy, tại sao cô có thể thiếu kiên nhẫn.
Không biết qua bao lâu, Lục Lẫm đột nhiên mở miệng: “Em ngủ chưa?”
Chưa, .
Khương Nghiên giả vờ mình đã ngủ say, không trả lời câu hỏi của anh.
Lục Lẫm lại phối hợp tiếp tục nói: “Hôm đó mẹ anh làm khó dễ em.”
Trong đêm tối, Khương Nghiên chậm rãi mở mắt.
“Chuyện của Tiểu Triết, anh thừa nhận ban đầu rất giận em, nhưng anh không trách em, anh chỉ tức giận là vì em lại rời khỏi anh.”
Anh bình tĩnh kể lại chuyện năm xưa: “Tuổi trẻ khí thịnh, có lẽ nói rõ hơn một chút, anh nghĩ rằng tình cảm của chúng ta vẫn gánh nổi những lời đó.”
Trong đêm khuya tĩnh lặng, anh bằng lòng thẳng thắn với cô, nhưng cô lại giả câm vờ điếc, không nói được lời nào.
Anh xoay người, nói: “Chúc em ngủ ngon.”
Một đêm yên giấc, bởi có tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, Khương Nghiên ngủ rất sâu giấc.
Sáng sớm, cô bị tiếng gà gáy ngoài cửa sổ đánh thức, mẫn cảm nhận ra Lục Lẫm ở phía sau đang dán chặt lấy lưng của cô, tay đặt vào đường cong bên hông cô, mặt dán vào gáy cô.
Đây là tư thế quen thuộc, anh rất thích ôm lấy cô từ phía sau ngủ, trong lúc ngủ mơ bất giác mà dịch lại gần.
Nhưng có chỗ nào đó không thích hợp lắm, nửa thân dưới của người này có gì đó không thích hợp.
Khi tiếng gà gáy vang lên lần thứ hai, người phía sau cựa quậy, Khương Nghiên vội vàng nhắm chặt hai mắt, giả vờ ngủ say.
Lục Lẫm tỉnh lại, lập tức buông lỏng cô ra, cẩn thận di chuyển sang bên trái, còn kéo theo cả chăn đơn trên người cô đi.
Khương Nghiên: . . . . . .
Cô quyết định giả vờ đến cùng, lúc này mà tỉnh lại sẽ rất lúng túng.
Lục Lẫm đã ngồi dậy, đưa tay gãi gãi tóc của mình, lắc lắc đầu, tỉnh táo lại.
Chăn vừa mới vén lên, anh đã nhìn thấy người anh em của mình uy vũ dâng cao, hùng dũng oai vệ chống thành cái lều.
Anh quay đầu lại nhìn về phía Khương Nghiên, Khương Nghiên mặc một chiếc váy ngủ mỏng anh, làn váy tốc lên đùi, bao quanh cái mông tròn trịa.
Con mẹ nó. . . Ngủ một giấc mà cũng tạo ra tư thế quyến rũ anh, bảo sao người anh em của anh lại nóng nảy như vậy.
Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, hơn hai mươi phút sau, anh mới sảng khoái đi ra.
Khương Nghiên cảm thấy giường lại lún xuống, thế mà anh lại nằm xuống!
Hít thở khó khăn.
Phía sau có người dán lại gần, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, nhưng chờ rất lâu, cũng không thấy anh có động tác gì, không đúng, vẫn có chút động tác, dường như anh đang cầm tóc cô lên, vuốt ve từng sợi từng sợi.
Không đúng, không chỉ là vuốt ve, dường như anh. . .
Dường như anh đang tết tóc cho cô!
Từng lọn từng lọn, chia làm ba phần, cuối cùng tết thành một bím tóc, đúng rồi, trên tủ đầu giường còn có dây thun, anh tự giơ tay lấy, kết quả động tác quá lớn, khuỷu tay còn đập vào trán của cô, đau quá!
Lục Lẫm vội vàng thò người sang, thổi phù phù lên đầu của cô, thấy cô không tỉnh, lúc này mới yên tâm.
Đến lúc này Khương Nghiên còn kiên trì giả vờ ngủ nữa thì quá giả dối rồi.
Lục Lẫm vẫn đang cẩn thận tết tóc cho cô.
“Lục Lẫm.” Cô nhẫn nhịn nói: “Xin anh lập tức ngừng động tác trên tay, sau đó đứng cách ra một mét cho em.”
“Ồ.” Động tác của Lục Lẫm dừng lại một chút: “Anh đánh thức em à?”
Nói nhảm!
Lục Lẫm nói: “Anh muốn tự mình tết tóc cho em.”
Đệch mợ!