Trong sảnh tổ chức tiệc của khách sạn Thiên Hoa, tuấn nam mỹ nữ khoác tay nhau đi lại, dưới ánh đèn rực rỡ lung linh, ăn uống linh đình.
Khương Nghiên đứng bên cạnh Lục Lẫm, trai tài gái sắc, một đôi bích nhân, những cặp tuấn nam mỹ nữ đi ngang qua bọn họ cũng không nhịn được phải ngoái lại nhìn vài lần.
Cảnh đẹp ý vui.
Lục Lẫm đưa tay vào trong túi xách của cô, rút dao ra, tùy ý khoa tay múa chân mấy chiêu, trầm giọng hỏi: "Dao tùy thân của em à?"
"Anh cẩn thận một chút, sắc lắm đấy." Khương Nghiên giải thích: "Em mua ở chợ buôn bán tự do của Trung Đông, chuẩn bị phòng thân."
"Dao này tốt đấy." Lục Lẫm bỏ dao găm vào trong túi quần mình: "Tịch thu."
"Này!"
Chưa từng thấy ai chiếm tiện nghi của người khác ngang nhiên như vậy.
Khương Nghiên luyến tiếc: "Em dùng để phòng thân mà."
"Ai bảo em dùng dao găm phòng thân." Lục Lẫm lấy chuôi dao gõ gõ đầu cô: "Em có dùng được không?"
"Làm sao không được, nếu có ai bắt nạt em, em sẽ gọt anh ta!"
"Chẳng may tay tàn không gọt được, ngược lại để cho người xấu đoạt được dao, dùng nó để đối phó em, ban đầu là mưu kế, sau lại trở thành vật sát hại tính mạng."
"Hả?" Khương Nghiên cũng không nghĩ tới điều này, nhưng nghe cũng có lý, cô tỏ vẻ hào phóng: "Được rồi, tặng anh đấy."
Cô kéo cánh tay Lục Lẫm, đứng cạnh bàn tiệc, khẽ meo meo nói với anh: "Anh Lục Lục, những thứ này có thể ăn tùy ý, mau ăn nhiều một chút, đúng rồi, anh có mang hộp đi không, có cần đóng gói không?"
Trong lòng Lục Lẫm tự nhủ, nên để Tiểu Uông tới đây thì hợp hơn.
"Anh không đói."
Khương Nghiên còn lâu mới tin anh, tan việc bụng trống trơn, làm sao có thể không đói được.
"Không sao đâu, em không giống như những người đó." Khương Nghiên bĩu môi, nhìn về phía những người phụ nữ giữ vững phép tắc mỉm cười trong tiệc tối kia.
"Bọn họ đến đây để xã giao, mở rộng quan hệ, em đến đây, có mục đích khác, không cần phải gò bó bản thân, anh thả lỏng đi nào."
"Mục đích khác?"
Đúng lúc này, Khương Nghiên kéo ống tay áo Lục Lẫm: "Đến rồi."
Lục Lẫm ngẩng đầu, trong đám người cách đó không xa, có một đôi nam nữ đi tới, cũng có mấy phần quen mặt, người đàn ông mặc một thân âu phục màu đen, người phụ nữ mặc một chiếc váy dài sáng màu.
Chính là tên Lý Hoành hôm trước gây chuyện ở cục cảnh sát, có cả cô vợ nhát gan sợ phiền phức. Nhưng giờ phút này, trang phục của Lý Hoành lại rất chỉnh tề, cùng với dáng vẻ hung ác ở cục cảnh sát hôm trước, tưởng như hai người khác nhau.
Lục Lẫm hỏi: "Em đến tham dự tiệc hội này, là vì anh ta?"
"Vâng, báo kỳ này của ban tin tức, em muốn viết về bạo lực gia đình."
Lục Lẫm cùng kKhương Nghiên đi về phía hai người kia, đứng cạnh bàn tiệc, quan sát bọn họ.
Khuôn mặt Lý Hoành ửng đỏ, cầm ly rượu, mời rượu với mọi người, vợ anh ta kéo tay anh ta, khẽ khuyên anh ta uống ít một chút, vẻ mặt anh ta rất dịu dàng: "Ừ, anh nghe lời em."
"Lý tổng, phu nhân thật là quan tâm ngài." Có người nịnh nọt nói.
"Ôi, đàn bà ấy mà, đây là bổn phận."
"Nhìn vợ chồng hai người ân ái, thật sự khiến người khác hâm mộ."
Người phụ nữ kia cúi đầu cười lấy lệ, ánh mắt lại rất miễn cưỡng, tay cầm ly rượu run rẩy, làm rượu đổ ra ngoài.
"Ôi ôi."
"Em nhìn em xem, không cẩn thận chút nào." Lý Hoành cầm khăn giấy giúp cô ấy lau vết rượu trên người.
Lý phu nhân theo bản năng lùi về phía sau: "Em, để em tự lau ạ, cảm ơn ông xã."
Vợ chồng bọn họ khoác tay đi xa.
Nhìn vào, quả thật là một đôi cẩm sắt, vợ chồng ân ái.
Nếu không phải hôm đó được chứng kiến bộ dáng thô lỗ của anh ta trong cục cảnh sát, quả thật rất khó liên hệ người đàn ông lịch lãm trước mặt này với người hôm trước.
Ra khỏi sảnh tiệc, đêm đã khuya.
Ánh trăng vắng lặng thanh khiết, phản chiếu ánh đèn tàn phía tiệc hội, tiếng người dần dần xa đi.
Đúng lúc này, ở sân sau bên dưới, lại nghe thấy tiếng phụ nữ khóc nức nở.
Khương Nghiên chống tay lên lan can nhìn xuống sân sau, Lục Lẫm vội vàng đỡ lấy cô: "Cẩn thận."
"Có người đang khóc, chúng mình xuống xem một chút đi."
"Người ta khóc, có gì đẹp mắt đâu mà xem."
"Người như anh, đúng là tâm tư sắt đá."
Khương Nghiên không để ý tới anh, theo nơi phát ra âm thanh đi xuống dọc theo bậc thang, thấy dưới cây tử đằng cách đó không xa, có người phụ nữ đang lau nước mắt, chính là vị Lý phu nhân kia.
Ánh trăng đêm nay vắng lặng, loáng thoáng có thể nhìn thấy vết tát màu đỏ trên mặt cô ấy, cô ấy vừa khóc, vừa lấy phấn ra, nhìn vào gương trang điểm lại cho mình, trên mặt lộn xộn hỗn loạn.
"Cô cứ vừa khóc vừa trang điểm như vậy, còn lâu phấn mới dặm được lên mặt."
Khương Nghiên chợt lên tiếng, Lý phu nhân sợ hết hồn, theo bản năng lùi về phía sau hai bước: "Cô là ai?"
"Cô nhìn xem tôi là ai?"
Lý phu nhân đến gần Khương Nghiên, mượn ánh trăng đánh quan sát cô: "Cô là... Là chị gái của cậu nhóc đêm hôm trước?"
Khương Nghiên cười cười: "Trí nhớ của cô tốt đấy."
"Sao cô lại ở đây?" Lý phu nhân đánh giá Khương Nghiên, lại nhìn Lục Lẫm đang chờ cách đó không xa: "Không phải các người đến bắt chồng tôi đấy chứ!"
Cô ấy chợt sợ hãi đứng lên: "Chồng tôi thật sự không làm gì mà, các người không nên bắt anh ấy!"
Khương Nghiên giơ tay chỉ chỉ mặt của cô ấy: "Anh ta không làm gì cô, vậy dấu vết trên mặt cô có từ đâu?"
Lý phu nhân che mặt, còn mạnh miệng nói: "Vừa rồi tôi bị ngã."
"Ngã một cái, khóc đến như vậy, cô là trẻ con à?"
Lý phu nhân vội vàng lau nước mắt, nhìn về phía Khương Nghiên: "Chuyện về em trai cô, tôi thật sự xin lỗi, chuyện hôm đó là hiểu nhầm thôi, nhưng chồng tôi không làm chuyện phạm pháp, các người... Rốt cuộc các người muốn làm gì?"
Khương Nghiên mở túi xách ra, lấy danh thiếp từ bên trong, đưa cho cô ấy: "Tôi tên là Khương Nghiên, phóng viên ban tin tức của đài truyền hình Giang Thành."
"Phóng viên?"
Biết vị Lý phu nhân này có nỗi niềm khó chia sẻ, Khương Nghiên nói: "Tôi phải đi rồi, nhưng nếu như cô cần tôi giúp đỡ, hãy gọi điện thoại cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đến."
Đêm nay khá đẹp, Khương Nghiên cùng Lục Lẫm tản bộ về nhà.
"Anh không hiểu lắm về việc báo của bọn em đưa tin thế nào, nhưng những năm gần đây cũng tiếp xúc với không ít vụ án bạo lực gia đình, vì việc bạo hành được giấu kỹ, lấy chứng cứ rất khó khăn, hơn nữa người thân trong gia đình và quan niệm xã hội còn chứa nhiều nhân tố, phải phí nhiều sức lực vào nó, rất khó làm."
"Đúng vậy, nào có ai nguyện ý kể chuyện khó xử của mình ra đâu." Khương Nghiên nghĩ đến Lý phu nhân, người này cử chỉ rất ưu nhã, chuyện trò vui vẻ, bị ức hiếp, chỉ biết lén khóc rồi trang điểm lại, xem ra cũng là một người khá sĩ diện.
Lục Lẫm nói: "Không chỉ có khó xử, một chữ nhà, một chữ tình, sẽ trói bó buộc phụ nữ vững vàng, tội ác tựa như nhụy hoa hồng, bị tầng tầng lớp lớp cánh hoa che dấu, bên ngoài khảm vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Người ngoài rất khó nhúng tay."
Khương Nghiên cảm thấy Lục Lẫm lấy hoa hồng ra so sánh với bạo lực gia đình, rất sinh động, không hổ là người đọc nhiều sách văn học.
"Bất kể tội ác có chôn sâu đến đâu, cũng sẽ có một ngày bị phơi bày ra ánh sáng." Khương Nghiên nghĩ đến dáng vẻ uất ức của Lý phu nhân, cảm thấy không phục: "Em mạn phép xé rách sương mù, còn lại phải nhờ vào ý trời thôi."
Lục Lẫm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Khương Nghiên bị anh nhìn đến xấu hổ, sờ sờ mặt: "Anh nhìn em làm gì?"
Lục Lẫm chợt đưa tay đẩy lưng cô, cơ thể cô đột ngột đồ về phía trước, lại bị anh kéo lại.
Khương Nghiên phản kích, cũng lấy tay đẩy anh, nhưng thân hình anh vững như núi Thái Sơn, không nhúc nhích.
Khương Nghiên vừa thử một chút, lại bị Lục Lẫm kéo cổ tay, đưa tới gần hơn, hô hấp của hai người cách nhau trong gang tấc.
Trong lòng Khương Nghiên rối loạn.
"Anh bắt nạt người ta."
"Chuyện bắt nạt em cũng không phải là ngày một ngày hai."
Anh nói rất hợp tình hợp lý.
"Thế thì anh đẩy em làm gì?"
"Không phải anh đẩy em, mà anh định đánh em."
"......"
"Em chẳng khác gì so với thời mới tốt nghiệp, vừa ngây thơ vừa đơn thuần như vậy, cho là mình cầm máy ảnh trong tay, là có thể làm sáng tỏ mọi việc trên thế giới sao?"
"Muốn làm sáng tỏ mọi việc trên thế giới, đó việc của chú cảnh sát các anh đấy, em chỉ muốn phơi bày chân tướng thôi."
"Em thật là..."
Nhanh mồm nhanh miệng, cũng không để người khác kịp trả lời.
"Em sao ạ?" Khương Nghiên kéo anh, cười híp mắt.
"Đơn thuần đáng yêu, muốn..."
"Muốn hôn?" Khương Nghiên chu miệng, định hôn Lục Lẫm.
Lục Lẫm nắm miệng của cô, nhìn cô chớp chớp mắt to, ánh sao loang lổ.
"Khương Nghiên, em ra đi không từ biệt, rời khỏi anh, anh còn chưa tha thứ cho em đâu."
Anh buông cô ra, Khương Nghiên chợt yên lặng.
Hai người im lặng đi đến đầu đường, một cơn gió thổi qua, làm lon nước trống rỗng lăn trên mặt đường, Lục Lẫm cúi người nhặt lên, ném vào thùng rác.
"Em rất xin lỗi anh Lục Lục, trong lòng anh tức giận, em biết." Khương Nghiên hít sâu, cười một tiếng với anh: "Em nhất định sẽ cố gắng gấp bội."
Hết chương 27