Động tác Hạ Y Y ăn cơm có thể nói là rất ưu nhã, tảng thịt bò bị cô ấy cắt nhỏ thành từng miếng một, bỏ vào trong miệng, nhấp môi nhai kỹ, động tác nuốt xuống khiến người ta có cảm giác như cô ấy không ăn gì.
"Lục tiên sinh, cục cảnh sát của các anh có phải tất cả đều là đàn ông hay không, phụ nữ rất ít nhỉ?"
"Phải"
"Chắc chắn có vô cùng nhiều người xuất sắc."
"Nếu như cô cần, tôi có thể giới thiệu cho cô."
"Đừng nói đùa." Hạ Y Y cười nói: "Công việc ít khi tiếp xúc với phụ nữ, khó trách anh chưa từng nói chuyện yêu đương."
"Đã từng rồi." Anh sửa lại cho đúng.
Hạ Y Y "Ồ" một tiếng: "Nhưng bác gái nói..."
"Yêu đương vụng trộm trong trường đại học, không nhiều người biết." Con ngươi Lục Lẫm quét về phía Khương Nghiên.
Hạ Y Y hâm mộ nói: "Người con gái có thể làm cho anh thích, chắc là rất xinh đẹp nhỉ."
Khương Nghiên ngồi ngay ngắn, đôi tay sơn móng đỏ đặt lên đùi, ung dung gõ gõ.
Lục Lẫm mỉm cười ấm áp: "Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng cơ thể lại yếu ớt, không chịu được phong ba bão táp tàn phá."
Khương Nghiên phun ngụm nước trà trong miệng ra.
Hạ Y Y ngờ vực nhìn về phía cô, cô cầm khăn giấy chấm nhẹ lên khóe miệng: "Ôi, bị nóng thôi thưa tiểu thư."
Hạ Y Y thu ánh mắt về, nhìn Lục Lẫm: "Lục tiên sinh, bình thường anh có sở thích gì?"
"Tôi xem ti vi."
"Hả, xem ti vi?" Hạ Y Y tò mò, có rất ít người lấy xem ti vi làm sở thích, câu trả lời tiêu chuẩn của vấn đề này, chẳng lẽ không phải là đọc sách sao, thậm chí cô ấy còn liệt kê ra một danh sách.
"Lục tiên sinh thích xem chương trình gì? "Báo cáo pháp lý" (1) à?" Cô ấy tự cho là hài hước mà mỉm cười.
"Tôi thích xem đa dạng, ví dụ như 《 Chạm vào quan hệ mẹ chồng nàng dâu 》(2)."
Khóe miệng Hạ Y Y run rẩy.
Khương Nghiên nhịn không được, cười ha ha.
Hạ Y Y đã sớm chú ý tới, người phụ nữ bên cạnh này luôn quan sát bọn họ, cũng thể hiện ra rõ ràng như vậy, cô ấy định quay đầu hỏi Khương Nghiên: "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô cười cái gì?"
"Vị tiên sinh trước mặt cô, rất thú vị." Khương Nghiên không e dè: "Sao thế, là bạn trai của cô à, không được cười hả?"
Hạ Y Y chưa từng gặp phải người phụ nữ nào quá to gan như vậy, cô ấy nói: "Chúng tôi đang nói chuyện, cô không nên quấy rầy chúng tôi."
Khương Nghiên đổi chân, gác chân, dựa vào ghế: "Tôi ngắm phong cảnh cũng không được à?"
"Cô ngắm phong cảnh lúc nào, rõ ràng cô đang nhìn anh ấy..."
Anh nhướn mày không nói.
Khương Nghiên uống cà phê, thong thả nói: "Anh ấy ở trong mắt tôi, chính là phong cảnh."
"......"
Ở đâu lại có cô gái như vậy, nói ra lời như thế với người xa lạ, không xấu hổ à.
Khương Nghiên đưa tay vén sợi tóc ra sau tai, nhướn mày nhìn về phía Lục Lẫm: "Anh đẹp trai, hôm nay đúng lúc gió nhẹ, vạn dặm không mây, kết hôn làm gì cho lãng phí thanh xuân, không bằng hẹn hò với em?"
Tiếng người trên quảng trường ồn ào náo nhiệt.
Hạ Y Y bất ngờ biến sắc, bên tai nóng đến đỏ bừng, tức giận chỉ vào Khương Nghiên: "Cô... Cô làm sao có thể như vậy..."
Chung quy mọi việc đều nói thứ tự đến trước và sau, rõ ràng anh là đối tượng gặp mặt của cô ấy, bọn họ nói chuyện ăn ý như vậy, người phụ nữ này không nhìn thấy à?
Cạy góc tường còn có thể cạy được hùng hồn thắng thắn như thế?
Khương Nghiên không muốn dây dưa nữa, cô nhấc túi sách lên, mỉm cười đi khỏi chỗ ngồi.
Còn không quên quay đầu lại liếc về phía Lục Lẫm một cái.
Lục Lẫm bình tĩnh nhìn cô dở trò, hai đầu lông mày cũng toát vẻ nhàn nhã như đi chơi.
Khương Nghiên đi đến trước ba cánh cửa nhà hàng, dừng lại bước chân, nhìn Lục Lẫm lần nữa, dường như đang đợi anh.
Có đến hay không, chỉ được chọn một.
Khương Nghiên sẽ không chờ anh quá lâu, không đến, coi như xong.
Đầu ngón tay Lục Lẫm gõ lên mặt bàn, có vẻ như do dự, đang suy nghĩ.
"Lục tiên sinh." Trên mặt Hạ Y Y khôi phục mỉm cười: "Vừa rồi chúng ta nói chuyện đến đâu rồi nhỉ, đúng rồi, sở thích, sở thích của tôi là đọc sách, tác giả tôi thích nhất là.."
Lời của cô ấy còn chưa nói hết, Lục Lẫm đã đứng lên, nói một câu: "Xin lỗi."
Anh bước thẳng về phía Khương Nghiên.
Hạ Y Y khó tin quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm của Lục Lẫm dán chặt lấy Khương Nghiên, giống như bị cô câu mất linh hồn nhỏ bé, cô ấy ngẩn ra, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Anh ấy thật sự đi theo cô ta?
Há hốc mồm.
Cách đó không xa, trên mặt Khương Nghiên nở nụ cười ngọt ngào, thuận thế kéo cánh tay Lục Lẫm, động tác thành thạo như đã làm ngàn vạn lần, cho dù là Hạ Y Y, giờ phút này cũng cảm nhận được hai người kia không gì sánh bằng.
----------
Ánh mặt trời bỗng trở nên gay gắt.
Ánh sáng trên quảng trường rất đẹp mắt, Khương Nghiên đi giày cao gót, chỉ lo đi về phía trước.
Suối phun nước bên cạnh thình lình phun nước, người đi đường bên cạnh bị gây rối.
Đột nhiên không kịp phòng bị, Khương Nghiên bị Lục Lẫm bất ngờ kéo về phía sau, tránh bị tia nước bắn vào.
Lông mày của người đàn ông này rủ xuống, hàng mi dài che phủ ánh mắt bên trong, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Lồng ngực của anh, rất cứng, ôm trong ngực cũng rất cứng rắn.
Khương Nghiên thuận theo mềm mại dựa vào trong ngực anh.
"Ôi, ướt quá."
"......"
Cô giương mắt lấy lòng, len lén quan sát anh.
Ôi, phụ nữ.
Khóe mắt Lục Lẫm rủ xuống, lấy khăn giấy ra đưa cho cô: "Tự mình lau đi."
Khương Nghiên thành thật quay lưng lại: "Lau không đến."
Nơi bị ướt, vào đúng vị trí của mông.
Lục Lẫm rút khăn giấy ra, tùy tiện lau hai cái vào bờ mông Khương Nghiên.
"Không có tâm gì cả."
Xa xa, Đường Tầm dắt Mễ Nặc đi đến: "Ơ ơ ơ, còn có người bạn nhỏ ở đây, chú ý một chút."
Mễ Nặc vừa nhìn thấy Lục Lẫm, lật đà lật đật chạy tới, gọi anh bố ơi.
Khương Nghiên vội vàng xua tay giải thích: "Không phải em dạy con, bố của con khi còn sống cũng là cảnh sát."
Nhưng ngay sau đó cô lại bổ sung: "Cũng đẹp trai giống nhau."
Đường Tầm cười nói với Lục Lẫm: "Cảnh sát Lục, tôi có việc đột xuất, phải đi, Khương Nhi nhà chúng tôi giao cho anh, nhất định phải bảo vệ cô ấy bình an về đến nhà nhé!"
Sau khi Đường Tầm đi, Lục Lẫm ngồi xổm xuống, chỉnh lại cổ áo cho Mễ Nặc: "Bộ quần áo này ai mua cho con."
"Mẹ ạ."
"Màu sắc quá sặc sỡ, đúng là không có mắt, thật xấu xí."
Khương Nghiên:......
Lục Lẫm lại nói: "Bé trai nên có kiểu dáng của con trai."
Mễ Nặc cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một chút, lại nhìn Lục Lẫm một chút, lập tức quyết định bán đứng mẹ, lấy lòng bố: "Con cũng vậy cảm thấy."
Khương Nghiên:???
"Bố đi mua quần áo cho con lần nữa, có được hay không?"
"Được ạ."
Lục Lẫm nắm tay Mễ Nặc, đi vào một của cửa hàng thời trang trẻ em.
Khương Nghiên đi theo phía sau hai bố con, không phục lắm: "Phong cách mới của mùa thu năm nay, quần áo thời trang cho trẻ em, đi trên đường cũng được chụp ảnh, anh có hiểu thời trang không đấy."
Lục Lẫm quay đầu lại nói: "Xấu xí như cô, biết cái gì gọi là thời trang không?"
"......"
Biết rồi biết rồi, dù sao trong mắt anh, cô nhất định rất xấu xí.
"Quần áo trang trí quá lộng lẫy xinh đẹp, sẽ làm mất đi vẻ nam tính." Lục Lẫm nghiêm túc nói.
"Vâng vâng, anh mới là đàn ông, người khác đều là đàn bà cơ bắp."
"Tôi có phải đàn ông hay không, chẳng lẽ cô không biết?"
"......"
Hết chương 10
(1): "Báo cáo pháp lý" (今日说法) là một chương trình Truyền hình Trung ương Trung Quốc làm về lĩnh vực pháp lý, bắt đầu phát sóng vào tháng 1 năm 1999. Chương trình phát sóng hàng ngày trên kênh CCTV với mục tiêu "Tập trung vào luật pháp Trung Quốc" và "Tập trung vào thực thi pháp luật, thúc đẩy pháp luật và phục vụ nhân dân". ( Nguồn Baidu)
(2): Tên gốc của chương trình "Chạm vào quan hệ mẹ chồng nàng dâu" là "婆媳关系对对碰" thực ra tên chương trình tớ dịch theo ý của bản thân thôi vì tớ không tìm thấy nó bên TQ.
Lời editor: Anh Lục Lục quá đáng quá >~< toàn chê con gái nhà người ta xấu xí thôi à. Bạn nhỏ Nặc Nặc cũng không kém cạnh, thấy bố là bán đứng mẹ ngay ^.^