Hướng Quân không hiểu cũng xem tin tức, khi thấy một tấm ảnh thì lớn giọng nói: “Đây. . . Đây không phải là ông cụ Hạ sao? Sao ông ta cũng không chết?”
Bọn họ xem thêm mấy tấm ảnh, có thể thấy được ông cụ Hạ đổi xe Lincoln thành xe việt dã. Hai bên đang tìm Hướng Thu Vân thì ông ta đã ngồi xe việt dã rời đi.
Lâm Quỳnh Chi đi theo nhìn mấy lần, cũng khiếp sợ với chuyện ông cụ Hạ không chết, nhưng cô ta quan tâm hơn là chuyện khác: “Hạ tổng, cuối cùng người đưa Thu Vân đi là xe đen, có phải là bộ trưởng Trâu không?”
Bên ông cụ Hạ chỉ có một chiếc Lincoln, còn lại là xe việt dã, mà những người cướp Hướng Thu Vân đi là xe đen, có thể phân biệt rõ ràng.
Chẳng qua Hạ Vũ Hào cũng không trả lời, mà lạnh như băng hỏi bộ trưởng Trâu: “Ông muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho cô ấy?”
Bộ trưởng Trâu là người đầy thủ đoạn độc ác, Hướng Thu Vân rơi vào trong tay ông ta thì không có được lợi gì!
“Chuyện phức tạp như vậy không tiện nói qua điện thoại.” Bộ trưởng Trâu nói ra: “Tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu qua đây đi.”
“Cậu nhớ kỹ, chỉ một mình cậu thôi. Nếu tôi phát hiện còn có những người khác đi theo thì cậu đừng mong gặp lại người phụ nữ mình yêu nữa. Lần này là thật.”
Hướng Quân dính sát vào điện thoại của Hạ Vũ Hào nên nghe thấy bộ trưởng Trâu nói, anh ta không đợi Hạ Vũ Hào trả lời đã tức giận nói: “Tôi và họ Hạ cùng đi, nếu ông dám dám đụng đến một sợi tóc của em gái tôi, tôi sẽ giết chết ông!”
Chẳng qua Bộ trưởng Trâu không nghe anh ta nói mà tiếp tục hỏi Hạ Vũ Hào: “Cậu đồng ý không?”
“. . . Được!” Hạ Vũ Hào phát ra từ cổ họng: “Chẳng qua ông nhớ kỹ nếu cô ấy chịu khổ thì tôi sẽ khiến ông hối hận vì đã sống trên đời này!”
Bộ trưởng Trâu cười to hai tiếng: “Hạ tổng cứ bình tĩnh, cô Hướng là khách quý, tôi tiếp đón cô ta còn đến không kịp, sao lại làm cho cô ta bị thương chứ? Tôi gửi địa chỉ cho cậu, nhớ kỹ chỉ có một mình cậu thôi, cho dù là cậu Hướng cũng không được.”
Trong xe màu đen bình thường.
Im lặng.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy vết thương của Hướng Thu Vân thì không dám nhìn thẳng cô, đáy mắt khiếp sợ, còn có sự thương tiếc và đồng cảm.
Hướng Thu Vân nhìn tài xế, lại nhìn người đàn ông trên ghế phụ và người phụ nữ ghế sau, cũng không cảm thấy lạ lẫm.
Hai người đàn ông, một người là bảo vệ ở câu lạc bộ Mộng, một người là cậu chủ câu lạc bộ đó, mà người phụ nữ là Chu Miểu vừa rời khỏi thành phố B trước đó không lâu.
Cô còn tưởng rằng là nhân vật lớn kia bắt cóc mình, không ngờ lại là ba bọn họ.
“Hướng Thu Vân…” Nửa tiếng trôi qua Chu Miểu vẫn chưa hết khiếp sợ: “Cô . . Cô là. . . Hướng Thu Vân?”
Cô ta nói đến hai chữ cuối cùng thì khó khăn nuốt nước miếng.
Dù sao cô ta đột nhiên nhìn thấy một người đã chết thì vẫn kinh ngạc và khiếp sợ.
Câu hỏi này làm cho Hướng Thu Vân có chút khó hiểu, cô nhíu mày: “Không phải cô biết tôi là Hướng Thu Vân mới giúp tôi sao?”
Chu Miểu ngượng ngùng cười cười, không định trả lời, người lái xe giải thích giúp cô ta.
“Tam Thủy luôn coi cô là bạn, nghe nói cô qua đời thì rất sốc. Lần này cô ấy vội vàng quay về là muốn tham gia tang lễ của cô, nhưng lúc ấy thành phố G có trận tuyết lớn, đường cao tốc không hoạt động, cô cũng không có. . .”
Chu Miểu không được tự nhiên vỗ vai người lái xe: “Đừng nói nữa, anh nói những chuyện này làm gì?”
“Hình như nói hơi xa.” Người lái xe đẩy tay cô ta ra: “Dù sao chính là Tam Thủy biết cô chết nên rất sốc, sau đó nhìn thấy dáng vẻ hủy dung của cô thì nhớ đến cô. Cô ấy thấy cô muốn trốn ai đó nên nói hai chúng tôi giúp cô.”
Lời nói này có chút vòng vèo, chẳng qua cũng không khó hiểu.