Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 92 Xúi giục à?
“Quản cho tốt cái miệng và tay của anh, cho dù tôi không cần người phụ nữ của tôi thì cũng không đến lượt anh” Ánh mắt Hạ Vũ Hào liếc nhìn anh ta giống như chim ưng, nói từng câu từng chữ
Hướng Thu Vân siết chặt nắm đấm, vì dùng nhiều sức quá nên đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Hạ Vũ Hào coi cô là cái gì? Món đồ sao?
“Tôi dùng chung phụ nữ với các anh em quen rồi, không biết tổng giám đốc Hạ lại để ý đến một người phụ nữ tuỳ tiện như vậy. Là lỗi của tôi, lần sau tôi chắc chắn sẽ không tái phạm nữa.”
Gương mặt của Bùi Tân lúc đỏ lúc xanh, đôi mắt ngập tràn sự không phục nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười nịnh nọt.
Hạ Vũ Hào không để ý đến anh ta mà quay người nói với Hướng Thu Vân:
“Duỗi tay ra.”
Cô duỗi tay ra, anh cầm lấy hai ly rượu Champagne rót lên tay cô, sau khi nghiêm túc rửa cho cô thì ném cho cô mấy tờ khăn giấy, bảo cô lau sạch sẽ. “Lau sạch rồi.”
Hạ Vũ Hào đang chế cô do bấn sao?
Hướng Thu Vân chịu nhục lau sạch sẽ rồi khẽ nói.
Bùi Tân nhởn nho dựa vào bàn, uống liên tiếp năm sáu ly rượu vang, khoé mắt nhuốm màu đỏ ửng. “Sau này khi thấy chó đực động dục thì hãy lờ đi coi như không thấy.”
Hạ Vũ Hào cầm lấy khăn giấy lau bàn tay dính Champagne, sau đó ném đi và đi về phía Bắc:
“Đi theo tôi.”
Hướng Thu Vân “ừ” một tiếng, cúi đầu đi theo sau anh.
Đợi đến khi bọn họ đi được bảy tám mét rồi, Bùi Tân đập ly rượu không xuống bàn “bịch” một tiếng, nhổ xuống dưới đất rồi chửi:
“Cái thứ gì chứ! Hừ, một con điểm thổi tha có cái gì để trèo lên đầu ông đây!”
“Sao cậu Bùi lại tức giận như vậy?”
Một người phụ nữ mỏng manh đi đến, người trước mặt như một làn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt dính chặt lấy cơ thể anh ta. “Còn không phải là thằng hèn Hạ Vũ Hào đó sao?”
Bùi Tân kìm nén mà rống lên một tiếng, trong đôi mắt hồ ly toàn là sự hận thù:
“Anh ta có thể ngang ngược như vậy chẳng phải là ý vào việc mình đầu thai tốt hay sao?”