Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn anh ta, đáy mắt còn mang theo tơ máu nhàn nhạt: “Đến chỗ vợ anh đi.”
Câu nói này chặn lại phó tổng giám đốc Lý.
Phó tổng giám đốc Lý thay đổi sắc mặt, trong đầu nhanh chóng hiện lên những chuyện xảy ra gần đây, sắc mặt ngày càng khó coi. Cho dù anh ta không làm chuyện này, nhưng vẫn làm cho anh ta khó xử.
Anh ta đỏ mặt, chưa từng chật vật như vậy: “Tôi quay về xử lý chuyện này trước, sau đó đến xin lỗi Hạ tổng.”
Anh ta không nhìn Hạ Vũ Hào mà khom lưng chào anh, sắc mặt cứng đờ bước nhanh rời đi.
Hướng Quân nhìn phó tổng giám đốc Lý thì chau mày, nhưng chuyện này không làm cho anh ta quan tâm.
Anh ta đi tới trước mặt Hạ Vũ Hào hỏi: “Tư lệnh Chu đã lấy được chứng cứ, nhưng ông ta không chịu nói người kia là ai. Cậu nhất định biết đúng không?”
Lâm Quỳnh Chi cũng đi tới nhưng không có hỏi, nhưng lại muốn biết người đứng sau là ai.
Nhưng Hạ Vũ Hào không trả lời vấn đề này mà cong môi, đáy mắt lạnh lùng mang theo ý cười và dịu dàng: “Hướng Thu Vân còn sống.”
“Cậu đừng đổi chủ đề, nói người đứng sau. . .” Hướng Quân nói đến đây thì im bặt, ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn anh: “Cậu cậu cậu nói cái gì?”
“Thu Vân còn. . . Còn sống?” Hai mắt Lâm Quỳnh Chi lóe sáng.
Hạ Vũ Hào cũng không để bọn họ chờ lâu mà khẽ gật đầu, giọng nói mang theo sự dịu dàng: “Ừm, cô ấy còn sống. Hai người cũng gặp rồi, đó là Quan Tương đã đưa mặt ngọc và lá thư đến.”
Anh không biết vì sao cô có thể sống sót, nhưng. . . Cô thật sự sống sót!
Trong đầu Hướng Quân trống rỗng, không muốn hỏi vì sao Quan Tương là Hướng Thu Vân, sao Hạ Vũ Hào lại biết chuyện này.
Anh ta không nghĩ được gì, nhưng bên tai không ngừng quanh quẩn lời Hạ Vũ Hào nói.
Ừm. Cô ấy còn sống,
Ừm. Cô ấy còn sống.
Ừm. Cô ấy còn sống. . .
Hướng Quân hít vào một ngụm khí lạnh, nước mắt chảy xuống. Anh ta không chút hình tượng dựa vào ghế sô pha, vừa đấm ngực vừa giậm chân, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, điên điên khùng khùng giống như bệnh nhân tâm thần.
Lâm Quỳnh Chi tốt hơn anh ta một chút, nhưng cũng không hơn bao nhiêu, vừa khóc vừa cười, trong lòng chua xót, không biết là cảm giác gì.
Nếu là người khác, có lẽ không thể nào hiểu được.
Nhưng ngày Hạ Vũ Hào xác định Hướng Thu Vân còn sống thì còn điên cuồng hơn bọn họ. Anh cong môi, cũng không muốn làm phiền bọn họ, nói chuyện bộ trưởng Trâu.
Anh định gọi cho tư lệnh Chu nói tình hình cụ thể, cho dù thế nào thì lần này xử lý bộ trưởng Trâu phải dựa theo ý của anh.
Nhưng anh vừa lấy điện thoại ra, còn chưa bấm số thì tiếng chuông vang lên.
Một số điện thoại lạ.
Chẳng qua Hạ Vũ Hào nhớ kỹ số này, là số điện thoại riêng của bộ trưởng Trâu.