Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 90 Vào nhà vệ sinh một lát
Ba người cùng đứng nói chuyện với những người khác một chút, khách khứa cũng đứng tụ năm tụ bảy cùng nhau bàn tán về bọn họ… “Bữa tiệc sinh nhật của bà Hạ có mời Hướng Thu Vân, bây giờ lại đặc biệt tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ta… Chẳng lẽ bà ấy thật sự muốn để một tên giết người làm con dâu của mình sao?” “Bà Hạ đồng ý, nhưng ông cụ nhà họ Hạ và ông Hạ cũng sẽ không đồng ý đâu. Bà ấy làm chuyện này hơn nửa là để đáp trả lại bà Giang” “Nhưng tôi nghe nói mối quan hệ giữa bà Hạ và Hướng Thu Vân rất tốt, nói không chừng bà ấy thật sự muốn để Hướng Thu Vân làm con dâu của mình.” “Với tình hình này của nhà họ Hạ, tổng giám đốc Hạ chắc chắn sẽ không cưới Hướng Thu Vân đầu. ông cảm thấy tiền đồ của con trai mình và một vãn bối không có máu mủ ruột thịt, ai quan trọng hơn?”
Triệu Phương Loan nói chuyện với Hạ Vũ Hào một lúc, sau đó liếc nhìn xung quanh và hỏi: “Mẹ cũng gửi thiệp mời cho nhà họ Giang và nhà họ Hướng. Sao vậy, bọn họ không đến sao?” “Mẹ thấy thế nào?” Hạ Vũ Hào hỏi. “Hơn nửa là tức giận rồi.” Triệu Phương Loan cười “phì” một tiếng, lần này trong đôi mắt bà hiện lên sự vui vẻ nhiều hơn : “Mẹ cũng không gặp đám người bà Hàn được một thời gian rồi. Mẹ đi nói chuyện với họ một chút, con đi loanh quanh cùng với Thu Vân đi.”
Hướng Thu Vân đã yên lặng được một lúc lâu, lúc này lên tiếng: “Không cần phiền tổng giám đốc Hạ đâu, cháu ở lại đây một lúc là được rồi.” “Không phiền gì cả.” Triệu Phương Loan không cho cô đường từ chối, nghiêng đầu dặn dò Hạ Vũ Hào: “Dạ dày của Thu Vân không được tốt, lần này con đừng để con bé uống rượu.”
Hạ Vũ ào gật đầu, liếc nhìn Hướng Thu Vân: “Đi thôi.’
Hướng Thu Vân nhíu mày, nhìn Triệu Phương Loan. “Mau đi đi, người trẻ các cháu có cùng chủ đề nói chuyện.” Triệu Phương Loan chỉ làm như không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của cô mà gọi nhân viên phục vụ đến, cầm một ly rượu vang rồi rời đi.
Quy mô trong bữa tiệc sinh nhật của Hướng Thu Vân không giống như bữa tiệc sinh nhật của Triệu Phương Loan chút nào. Cho dù người ra vào tấp nập, ăn uống linh đình, tiếng cười đùa vang khắp nơi nhưng cô không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Cô đi bên cạnh Hạ Vũ Hào, đi xuyên qua đám người. Thỉnh thoảng cô còn tiếp lời nói của họ, thần kinh lúc nào cũng kéo căng lên.
HÔ, hoá ra người luôn được dì bảo vệ chính là cô Hướng” Bùi Tân mặc một chiếc áo so mi màu hồng phấn, nheo đôi mắt hồ ly lại. Đôi mắt anh ta loé lên sự kinh ngạc, giơ ly rượu về phía Hướng Thu Vân: “Thất lễ rồi, thất lễ rồi.”