Đọc truyện hay Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc full truyện tàn độc tại nhóm kínThư ký nghe xong thì mặt trắng bệch: “Cô Hướng, tôi chỉ cảm thấy trong văn phòng có nhiều đồ quý giá, sợ có trộm nên thuận miệng nói một câu mà thôi, cô đuổi việc tôi có phải quá đáng rồi không?”
“Sợ có trộm? Cô có ý gì, cô muốn ám chỉ tôi là kẻ trộm đúng không?” Hướng Thu Vân đi đến trước mặt cô ta, thản nhiên nói: “Vậy cô nói xem, tôi trộm cái gì?”
Thư ký thốt ra: “Đương nhiên là trộm…”
Lạch cạch!
Một vệ sĩ cố ý làm rơi điện thoại xuống đất cắt ngang lời cô nói.
Thư ký lén nhìn đám vệ sĩ, quay đầu cầu xin Phó tổng giám đốc Lý giúp đỡ: “Tôi làm công việc này năm năm, phó tổng giám đốc Lý, anh sẽ không đuổi việc tôi vì câu nói của cô Hướng chứ? Không lẽ anh không sợ tổn hại đến danh tiếng của mình sao?”
Phó tổng giám đốc Lý cảm thấy hôm nay thư ký và Hướng Thu Vân không đúng lắm nên không trả lời ngay.
“Danh tiếng xấu gì? Tôi đuổi việc cô bởi vì cô quyến rũ Hạ Vũ Hào, vệ sĩ của tôi có thể làm chứng.” Hướng Thu Vân quay đầu nhìn đám vệ sĩ, chậm rãi nói: “Các anh nói xem có đúng không?”
Bên ngoài bọn họ là người của cô, không thể nói chuyện thay thư ký kia, chỉ có thể gật đầu nói đúng.
“Nếu đã như thế, thư ký Lý, cô viết đơn từ chức đi, đến phòng tài vụ thanh toán lương luôn.” Phó tổng giám đốc Lý không biết vì sao Hướng Thu Vân nhắm vào thư ký Lý, nhưng anh ta dựa theo trực giác lựa chọn sa thải thư ký này.
Thư ký còn muốn nói tiếp nhưng phó tổng giám đốc Lý không muốn dây dưa: “Bây giờ cô rời đi, nên nhận bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, nếu cô tiếp tục dây dưa thì tôi sẽ cho người điều tra xem cô có vi phạm quy tắc gì trong lúc làm việc hay không, đến lúc đó sợ là cô không nhận được đồng nào đâu.”
Thư ký không cam lòng gật đầu, đỏ mắt rời đi.
“Xem ra không phải rớt đồ ở đây, phó tổng giám đốc Lý, vậy tôi đi trước.” Hướng Thu Vân nói xong cũng đi tới cửa.
Phó tổng giám đốc Lý gọi cô lại: “Cô Hướng rơi thứ gì, có tiện nói với tôi không?”
Không đợi cô trả lời, anh ta nói tiếp: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi một câu, lúc nhân viên quét dọn sẽ nhờ chú ý một chút. Dù sao cô đã đến tìm thì chắc chắn là thứ quan trọng.”
“. . . Một bông tai, anh trai tôi tặng.” Hướng Thu Vân nói.