Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc full truyện tàn độc tại nhayhȯ . cȯmChương 671: Đừng lo lắng về điều đó
Vốn dĩ cổ phiếu mà Hướng gia nắm giữ được đã bị pha loãng và mất đi lợi thế kiểm soát tuyệt đối.
Hiện tại Hướng Kiến Quốc nắm giữ 35% cổ phần, cổ đông còn lại đã nắm giữ 40%, và các nhà đầu tư nhỏ lẻ nắm giữ 5%.
Những cổ đông đó không biết rằng 20% cổ phần còn lại nằm trong tay Vu Tuệ Doanh, cảm thấy 40% có ý nghĩa hơn 35%.
Cho đến khi Hướng gia xảy ra chuyện, bọn họ nóng lòng muốn hợp lại để gây chuyện, muốn tranh giành quyền lợi cho bản thân càng nhiều càng tốt.
“Khi nào cổ phần đứng tên mẹ sẽ được chuyển nhượng cho chúng ta?” Hướng Thu Vân hỏi.
Hướng Quân không nhớ rõ thời gian, lấy điện thoại di động ra xem lại lịch sử trò chuyện với luật sư: “Hai giờ rưỡi chiều ngày mai.”
Nói xong, anh ta chợt nhớ tới một chuyện: “Chúng ta và cha cùng nhau nắm giữ 55% cổ phần, tại sao phải sợ những người đó?”
“Ừm, mặc kệ bọn họ đi, cứ để bọn họ từ giày vò với nhau.” Hướng Thu Vân nói.
Sắc mặt của Hướng Quân thay đổi: “Sự giày vò của bọn họ, cộng với ảnh hưởng tiêu cực của chúng ta, cổ phiếu tập đoàn Hướng thị sẽ giảm mạnh, khiến cho các nhà đầu tư bán dây chuyền……”
“Nếu ai không hài lòng với Hướng gia, hoặc công ty đối phương nhân cơ hội chiếm đoạt số cổ phần này, họ sẽ có quyền lên tiếng vì sự phát triển trong tương lai của tập đoàn Hướng thị, đó là một điều rất không tốt cho chúng ta.”
Anh ta cứ lải nhải nhiều lời, càng nói sắc mặt của anh ta càng trở nên khó coi.
Hướng Thu Vân mới tiếp xúc với công ty chưa lâu, cũng không nghĩ sâu xa như vậy, nhưng lúc này nghe anh nói vậy, cô cũng cảm thấy mọi chuyện đối với bọn họ cũng rất bất lợi.
Thu lại dáng vẻ của cô vào đáy mắt, Hạ Vũ Hào nói: “Đừng lo lắng về điều đó, anh có thể tiếp quản những cổ phần đó.”
Hướng Quân không có thời gian tranh cãi danh nghĩa anh trai, trừng mắt nhìn anh nói: “Cậu đối xử tốt với Thu Vân, liệu có thể bảo đảm Hạ lão gia tử hay những người khác trong nhà cậu đều đối xử tốt với Thu Vân sao?”
“Về phần địa vị của cậu trước mặt Hạ lão gia, nếu như ông ta không cho cậu lấy cái gì, cũng không để lại cho cậu cổ phần, tôi cũng không kinh ngạc chút nào! Đến lúc tập đoàn Hạ thị cậu không có gì, trong tay lại nắm giữ cổ phần tập đoàn Hướng thị chúng tôi, khác gì đưa dê vào miệng cọp đâu?”
Hạ Vũ Hào lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, sau đó thu ánh mắt lại “Cũng thông minh đấy.”
“…” Hướng Quân tức giận đến mức mặt đỏ bừng “Thu Vân, em đừng lo lắng chuyện này, anh sẽ đi gặp lão gia của tập đoàn Lâm Dĩnh!”
Hướng Thu Vân chưa kịp trả lời, anh ta đã vội vã rời đi.
Hướng Thu Vân nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng không khỏi lo lắng, chuyện đó là không thể.
Tập đoàn Lâm Dĩnh thuộc sở hữu của Phong gia, trước đây họ phát triển chủ yếu ở khu vực Châu Âu, cô cũng không biết nhiều về họ.
Đến bây giờ, người nhà họ Phong mà cô từng tiếp xúc chỉ có Phong Mục.
Cho dù người bên kia chỉ là đàn em của Phong gia, tâm tư còn khó nắm bắt, huống chi là thế hệ ông nội! Cô thật sự sợ anh trai bị bán đi, còn giúp người ta tính tiền!
“Phong lão gia nổi tiếng trong giới kinh doanh hơn ông nội anh, nhưng ông nội lại nổi tiếng bởi bàn tay sắt. Ông từng là quân nhân trong quân đội một thời, chủ trương đàn áp bạo ngược, sau này tiếp quản công ty, ông ấy hoàn toàn áp dụng cách quản lý quân sự .”
“Nhưng Phong lão gia thì khác. Ông ta nổi tiếng nhân từ, chính trực, anh trai em cứu mạng ông ấy. Ông ta không phải loại người lấy oán báo ân.” Chỉ có thể nói Hướng Quân là người ngu ngốc, nhưng lại may mắn cứu một ông trùm kinh doanh!
Nghe đến đây, Hướng Thu Vân cảm thấy an tâm hơn.
“Trước khi anh trai đến, em muốn nói gì à?” Hạ Vũ Hào hỏi.
Hướng Thu Vân chớp mắt vài cái, bốn tiếng ‘không có việc gì’ đến miệng rồi nhưng lại nuốt xuống “Hạ Vũ Hào, anh cho rằng mượn tay người khác giết người không phải là giết người sao?”
Cô nhớ rất rõ trong bữa tiệc, anh đã bàn bạc với Phong Mục trì hoãn việc phát hành loại thuốc chữa bệnh ung thư phổi mới.
Trong miệng bọn họ, cuộc sống của Hạ lão gia không giống kiếp người, mà giống như kinh doanh hơn.
Hạ Vũ Hào đối xử với ông nội của mình như thế này, tính mạng của người khác đối với anh không quan trọng sao? Ví dụ như… mẹ cô.
“Em cho rằng mượn tay người khác giết người gọi là gì?” Hạ Vũ Hào nhìn cô, không chút biểu cảm nào.
Hướng Thu Vân nắm lấy góc áo, lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Anh và Phong Mục đã bàn bạc việc trì hoãn ra mắt loại thuốc điều trị ung thư phổi mới. Đây không phải giết người gián tiếp sao?”
***