Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc full truyện tàn độc tại nhayhȯ . cȯmChương 668: Đây là do Thu Vân mệt mỏi quá thôi
“Làm phiền bác sĩ rồi.” Lâm Chi Quỳnh cảm ơn bác sĩ, rồi tiễn ông ta ra ngoài.
Hướng Quân ngồi xổm bên mép giường, chằm chằm nhìn Hướng Thu Vân một hồi, quay đầu nói: “Bà xã, anh cảm thấy bác sĩ kia không đáng tin lắm, hay chúng ta mời một bác sĩ khác tới xem lại một chút đi!”
“Không cần, đây là bệnh viện, mỗi bác sĩ đều là người có tiếng, nên ông ta sẽ không nói lung tung đâu.” Lâm Chi Quỳnh nói.
Hướng Quân đứng lên, bực bội gãi gãi đầu: “Vậy em nói xem, tại sao Thu Vân còn chưa tỉnh, là…”
“Đây là do Thu Vân mệt mỏi quá thôi.” Lâm Chi Quỳnh liền lên tiếng ngắt lời anh: “Bây giờ bên ngoài đều đang mắng Hướng gia chúng ta, anh đừng tức giận rồi lại đi tìm Giang Thiếu và Giang tiểu thư tính sổ, tình huống này càng bất lợi đối với chúng ta.”
Hướng Quân thấp giọng mắng vài câu, sắc mặt rất khó xem, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
“Được rồi, bây giờ Thu Vân cần an tĩnh nghỉ ngơi, cha cũng cần nghỉ ngơi, anh đưa cha trở về phòng bệnh đi.” Lâm Chi Quỳnh nói.
Hướng Quân liếc Hướng Bách Tùng một chút, cau mày nói: “Phòng bệnh cách đây có mấy bước chân, cha tự mình đi về cũng được! Anh phải ở lại đây chăm sóc Thu Vân!”
Lâm Chi Quỳnh còn muốn nói nhưng Hướng Bách Tùng đi trước một bước nói: “Không cần đâu, các con cứ ở đây đi, cha tự mình về phòng.”
Nói xong, ánh mắt ông ta phức tạp liếc nhìn Hướng Thu Vân một chút rồi ra ngoài.
Lâm Chi Quỳnh đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn ông ta từ từ rời khỏi phòng bệnh mới thu lại ánh mắt, đi đến đóng cửa phòng bệnh lại.
Ba chồng cô hiện tại đang bị bệnh, con trai và con gái lại cũng không nguyện ý phụng dưỡng ông ta, nhìn cũng thực sự đáng thương… Nhưng mà người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, Hướng Quân cùng Thu Vân thái độ cũng không có gì có thể trách.
“Thu Vân, bây giờ không tiện lắm, chờ thêm một thời gian nữa, mọi chuyện qua đi, anh sẽ nhờ vài người đánh hai người vô liêm sỉ đó!” Hướng Quân gục đầu xuống tai, vô cùng phiền muộn.
Anh ta thật vô dụng, em gái mình chịu ủy khuất, nhưng anh chi có thể nhìn cô chịu đựng…
Lâm Chi Quỳnh không để ý tới anh ta, mà đi đến giường bệnh và nhẹ nhàng nói: “Thu Vân, cha về phòng bệnh rồi.”
“Em đã làm gì với Thu Vân…” Hướng Quân mới nói được nửa lời liền im bặt, anh ta nhìn thấy Hướng Thu Vân nằm trên giường bệnh đã mở mắt, kinh ngạc hỏi: “Thu Vân, em tỉnh rồi!”
Hai tay anh ta nắm lấy bả vai cô, nhìn từ trên xuống dưới: “Thế nào? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?”
“Em không sao, để anh lo lắng rồi.” Hướng Thu Vân chống hai tay xuống giường bệnh, ngồi dậy.
Khuôn mặt Hướng Quân hiện ra sự tức giận: “Em đã bị ngất vì bọn vô liêm sỉ kia, làm sao lại không có việc gì? Em chờ qua khoảng thời gian này, anh sẽ. . .”
“Anh, em thật sự không sao, vừa mới chỉ là giả vờ ngất thôi.”
“Giả vờ ngất làm sao lại không có chuyện gì? Giả vờ ngất…” Hướng Quân bỗng nhiên dừng lại, hét to: “Em vừa nói cái gì? Vừa nãy chỉ là em giả vờ ngất?”
Lâm Chi Quỳnh vỗ lên đầu anh ta một cái, tức giận nói: “Anh có thể nói bé lại được không? Anh đây là muốn cho tất cả mọi người biết sao?”
Hướng Quân sờ sờ đầu, lúc này mới yên tâm, nhưng càng không hiểu: “Thu Vân, em không có việc gì làm tự nhiên bất tỉnh? Em hù chết anh rồi!”
“Không có gì, chỉ là em lười diễn kịch cùng Giang Hân Yên thôi.” Hướng Thu Vân nói.
Coi như Giang Minh Thắng bị Giang Hân Yên tính kế nhiều lần, nhưng đối cô em gái này tình cảm vẫn rất sâu, lần này Giang Hân Yên tự sát, anh ta liền thấy dao động.
Một mình Giang Hân Yên đã đủ khó đối phó rồi, lại thêm có Giang Minh Thắng hỗ trợ, cô ta như hổ thêm cánh.
Hướng Thu Vân không muốn ngồi im để chuyện này xảy ra.
***