Truyện đã được nhóm dich nhayhȯ .com hoàn thành – FULL.
Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Đọc full tại đâyChương 587: Có ít đồng tiền bẩn liền không nhận người thân rồi
“Cậu bị bệnh à?” Hướng Quân bị hất tay không giải thích được.
Hạ Vũ Hào nhướng mày, “Anh trai sao lại tùy tiện mắng người vậy?”
Hướng Quân bị âm thanh gọi “anh” một tiếng, toàn thân nổi da gà, “Tôi tùy tiện mắng chửi người? Nếu như cậu không có vô cớ hất tay tôi, tôi tự nhiên mắng chửi cậu sao?”
“Anh sao có thể nói em không có lý do?” Hạ Vũ Hào nói: “Hai đứa nhỏ của anh cũng giống như anh, đúng không?
Hướng Quân sững sờ trước câu hỏi, nhưng trong tiềm thức vẫn đáp: “Đương nhiên là con của tôi liền phải giống tôi.”
“Con của em cũng giống như em, có thể không thích anh lắm.” Hạ Vũ Hào nói.
Hướng Quân sững sờ suy nghĩ một hồi mới phản ứng kịp, sắc mặt tái nhợt vì tức giận, “Tôi là chú của nó, nó làm sao có thể không thích tôi?”
Hai người đàn ông lớn tuổi, nhao nhao cãi nhau xem đứa trẻ mới hai tháng tuổi có thích mình không, thật sự ngây thơ không chịu được.
Đây là lần đầu tiên Hướng Thu Vân nhìn thấy Hạ Vũ Hào làm chuyện ngây thơ như vậy, sắc mặt có chút kỳ quái.
Có vẻ như … có gì đó khác với Hạ Vũ Hào mà cô biết trước đây.
Lâm Quỳnh Chi ho nhẹ một tiếng, “Còn sớm. Ăn cơm đi. Bác gái hôm nay làm rất nhiều đồ ăn ngon, nói là để Hướng Quân ăn mừng một chút.”
Đoàn người đến nhà ăn, Lâm Quỳnh Chi kêu Lý Yến lên gọi Vu Tuệ Doanh.
Lý Yến đang nghịch điện thoại di động, nghe có vẻ rất khó chịu, “Chị dâu, anh họ có chuyện vui lớn như vậy, không để cho tôi ngồi xuống cùng ăn cơm mừng cũng không sao, sao còn sai bảo tôi chứ.”
Ba!
Hướng Bách Tùng đem đũa bát đặt mạnh xuống, đen mặt nói: “Lý Yến, cô là người giúp việc, nhất định phải giống người giúp việc! Tại sao tôi lại không biết cô là em họ của A Quân chứ? Nếu không cô nói cho tôi nghe cô từ chỗ nào leo lên? ”
Lý Yến tức giận thở phì phò, đôi mắt đỏ hoe, giậm chân, lên lầu gọi người. trang n hayho . com là nhóm đã dịch bản bạn đang đọc. Truy cập vào trang của tụi mình để ủng hộ chúng mình và ngăn chặn việc copy nhé.
“Ba không muốn giữ người này, mẹ con lại cứ giữ lại!” Hướng Bách Tùng thở gấp nói: “Loại người này căn bản chính là Bạch Nhãn Lang! Nếu anh con không nói được mẹ con, thì con cùng bà ấy nói qua một chút, nghĩ cách để sa thải cô ấy. ”
Hướng Thu Vân hiếm khi có cùng ý kiến với ông, ậm ừ một tiếng, quay sang nhìn Hạ Vũ Hào bên cạnh, hỏi điện thoại từ chỗ anh, sau đó bật lên, gõ mấy cái.
Không bao lâu, Lý Yến đã xuống cùng với Vu Tuệ Doanh, vẫn lớn tiếng than thở, “Cô họ à, con cũng không phải là không làm việc. Chuyện nên làm con đều làm rồi. Chú họ nói con là quá phận sao?”
Hướng Thu Vân nhàn nhạt đứng dậy nhìn cô, “Lý Yến, sợi dây chuyền trên cổ của cô, sao tôi nhìn thấy rất quen?”
“Hả? Tôi nhìn thấy trong phòng của cô, cảm thấy thích liền mượn mang hai ngày!” Lý Yến thờ ơ nói.
Hướng Thu Vân, “Mượn mang hai ngày? Ta sao tôi không nhớ là cô đã mượn tôi?”
“Cô để không mang tôi mang thôi, chỉ là một sợi dây chuyền. Lại hung hăng như vậy?” Lý Yến bị nói đến đỏ bừng mặt, khóc muốn kéo sợi dây chuyền ra