Truyện đã được nhóm dich nhayhȯ .com hoàn thành – FULL.
Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Đọc full tại nha yho. comChương 572: Em tính toán cô ấy?
Anh bình thường nói chuyện đều là con của bọn họ, nhưng hôm nay lại một câu là đứa con trong bụng cô, hiển nhiên anh có chút tức giận đối với hành động lần này của Hướng Thu Vân.
“Tôi đã điều tra cháu dâu của Hạ gia và người tình bên ngoài của họ. Không có người nào đang mang thai.” Hướng Thu Vân nói.
Nói cách khác, đứa trẻ trong bụng cô vẫn là cháu chắt duy nhất của Hạ lão gia tử.
Nghe vậy, Hạ Vũ Hào hiếm thấy tỏ ra kinh ngạc, “Điều tra?”
“Tào Duyên.” Hướng Thu Vân ngắn gọn nói.
Tào Duyên là thám tử do Hạ Vũ Hào thuê trước đây, người đã điều tra vụ tai nạn xe hơi trong hai năm.
Nếu Tào Duyên có thể điều tra ra chuyện này thì cũng không có gì ngạc nhiên, ánh mắt Hạ Vũ Hào lóe lên, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Phong cảnh hôm nay có vẻ đặc biệt đẹp.
Khoảng nửa giờ trôi qua, Bentley dừng lại trước nhà cũ của Hạ gia.
Quản gia và vài người giúp việc đã đợi ở cửa từ lâu, nhìn thấy xe dừng lại, lần lượt mở cửa cho Hạ Vũ Hào và Hướng Thu Vân.
Hạ Vũ Hào ném chìa khóa cho một người giúp việc, cùng Hướng Thu Vân bước vào, quản gia đi theo cô.
Quản gia nhìn Hướng Thu Vân bằng ánh mắt ái ngại, sau đó lại nhìn về phía Hạ Vũ Hào, thở dài nói: “Tam thiếu, hiện tại lão gia thật mất bình tĩnh, cậu đi vào có thể nhẹ nhàng liền nhẹ nhàng, đừng cưỡng lại ông ấy, nếu không người chịu thiệt vẫn là cậu.”
“Cháu biết, Lý thúc.” Hạ Vũ Hào cười nhẹ đối với quản gia.
Hướng Thu Vân đứng bên cạnh Hạ Vũ Hào, nghĩ đến liền sớm nhìn thấy Hạ lão gia tử, tuy rằng không hồi hộp như hai lần trước, nhưng tay chân vẫn có chút cứng ngắc.
Hạ lão gia tử không thích người làm việc chống lại mình, người tranh cãi đúng sai, người lừa gạt mình, thứ ông ta muốn là sự phục tùng của người khác, thứ ông ta muốn là sự khống chế tuyệt đối.
Hướng Thu Vân liếm đôi môi khô khốc, lập tức nhéo nhéo cánh tay một cái, hai mắt lập tức đỏ bừng.
Tốt hơn hết là sau này cô nên chuẩn bị một lọ thuốc nhỏ mắt, khi cần khóc liền có thể nhỏ vài giọt, tốt hơn là tự véo mình.
Thu lại động tác nhỏ của cô dưới ánh mắt, đáy mắt Hạ Vũ Hào lóe lên vẻ đau lòng, nhưng anh không nói gì.
Hạ lão gia tử đang ở trong đại sảnh, hai người vừa đi vào, một cái cốc bay về phía bọn họ, Hướng Thu Vân núp một chút sang một bên, cái cốc bay vụt qua má nàng, sau đó rơi xuống đất tung ra như cánh hoa. .
Hướng Thu Vân trên mặt bị dính vài giọt nước, ướt sũng, vài sợi tóc vừa dính liền rất khó chịu, nhưng cô không dám nhúc nhích.
“Còn dám trốn?” Hạ lão gia tử mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, so với trước kia gầy đi rất nhiều, nếp nhăn càng hiện ra sâu hơn.
Hướng Thu Vân cúi đầu, mũi đầy mồ hôi lạnh, hai tay không khỏi run lên, cũng không nói gì.
Chu Di nhìn theo, vẻ mặt lo lắng nói: “Ông chủ à, đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe.”
“Nhìn xem bọn họ đã làm cái gì, ta làm sao có thể không tức giận?” Hạ lão gia tử kêu xong, ho khan một tiếng sau lấy khăn tay che miệng, sắc mặt tái nhợt rất nhiều.
Sau khi ho khan một tiếng, ông nhanh chóng nắm lấy chiếc khăn tay cho vào lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Hào, lại thấy anh không nhìn vào lòng bàn tay, nên buông lỏng tay ra.
Chu Di vỗ vỗ lưng ông, “Có lẽ bọn họ cũng có chỗ khó xử.”
“Khó xử?” Hạ lão gia tử giễu cợt nhìn Hướng Thu Vân cùng Hạ Vũ Hào nói: “Khó xử sao? Chẩng lẽ không phải là cho rằng lão tử sắp chết, liền cùng người ngoài liên hợp nói dối ta sao? Có thể mua được cả Ứng viện trưởng, khả năng của các ngươi thật khiến người ta kinh ngạc.”
Hướng Thu Vân cắn môi, nước mắt chảy xuống, nhưng không nói gì.
Hạ Vũ Hào biết cô làm bộ dáng, nhưng khi nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, trong lòng vẫn không khỏi dâng lên đau đớn.
Kỳ thực, Hướng Quân nói không sai, anh còn không có thể bảo vệ người phụ nữ của chính mình.
***