Truyện đã được nhóm dich nhayhȯ .com hoàn thành – FULL.
Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc full thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team edit truyện n hảy hố và vào nhóm đọc hết nhé:
Chương 562: cảm ơn cô rất nhiều!
Hướng Thu Vân liếc mắt nhìn thời gian, đã mười một giờ sáng, “Anh Hạo, anh trước trở về đi.”
Lý Thiên Hạo, “???”
“Tôi muốn hẹn Giang tiểu thư một mình.” Hướng Thu Vân không nói nhiều.
Lý Thiên Hạo cũng đã từng nhìn thấy chuyện bất bình giữa hai người trên mạng, không đồng ý với việc cô ấy cứ như vậy đi qua gặp, lỡ như có chuyện gì xảy ra với cô ấy, e rằng anh sẽ không có cách nào nói chuyện trước mặt Hạ tổng và Hướng tổng.
“Giang tiểu thư cũng không phải người động tay động chân, anh không cần phải suy nghĩ nhiều, nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi tự mình gánh chịu, không ai trách anh.” Hướng Thu Vân nói.
Nhìn thấy cô nói như vậy, Lý Thiên Hạo quay đầu lại từng bước một, do dự rời đi.
Hướng Thu Vân lấy điện thoại di động ra, đưa số điện thoại di động của Giang Hân Yên vào danh sách đen, bấm số, “Gần trưa rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.”
Quán Lẩu Cừu Béo.
Hướng Thu Vân và Giang Hân Yên đang ngồi ở hai bên bàn, chính giữa là một nồi lẩu uyên ương với một đống rau và thịt, lúc này trong nồi canh đỏ trắng đang sôi bập bùng, hương thơm kích thích khứu giác của con người.
Giang Hân Yên ngồi trên xe lăn, thân trên mặc một chiếc áo len màu be, bên dưới mặc quần jean xanh.
“Tôi nhớ cô thích nấu lẩu nấm kim châm và bắp cải.” Giang Hân Yên lấy nấm kim châm và bắp cải, bỏ một ít vào nồi lẩu uyên ương.
Điều này hoàn toàn khác với những gì Giang Hân Yên mong đợi, trên mặt cô nở một nụ cười cứng nhắc, nhất thời không nói ra lời.
“Thật không tiện cho cô, tôi đi rót nước trái cây cho cô.” Hướng Thu Vân đứng dậy, rót nước trái cây cho hai người rồi đẩy một ly cho Giang Hân Yên, “Nào, cảm ơn cô đã tính kế tôi và làm cho cuộc sống của tôi thay đổi. Nó đã trở nên rất tốt”
Giọng nói của cô không quá ồn ào nhưng thời gian gần đây cả hai đều trở nên hot trên hot search và được nhiều người chú ý.
Vào lúc này, nghe thấy cô ấy nói điều này, một vài cô gái trẻ tuổi cố ý nói lớn.
Hướng Thu Vân mỉm cười, đứng lên, gắp cái phổi heo đã yêu cầu đặc biệt, đổ một ít vào trong nồi lẩu, “Không phải là có câu chuyện xưa sao? Ăn cái gì bổ cái nấy, đây là tôi đặc biệt yêu cầu, cô cứ ăn nhiều một chút.”
“Không phải, ta không thích ăn loại đồ ăn này, có mùi tanh.” Giang Hân Yên nói một cách êm ái: “Ngược lại là cô. Tôi nhớ tới cô luôn luôn thích ăn nội tạng heo. Ăn nhiều hơn một chút, nếu không sẽ rất lãng phí.”
Hướng Thu Vân để đĩa ăn ngồi xuống, “Đây là cho cô bồi bổ thân thể, cô đừng khách khí, ở đây không có tim heo, nếu không tôi vốn là muốn một ít tim heo bồi bổ cho cô.”
“Cô nói đùa rồi, tại sao tôi lại phải dùng những thứ này để bồi bổ cơ thể?” Giang Hân Yên bất lực nói.