Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Đọc tại web Nh.a.yho.com
Để đọc nhanh hơn bạn có thể ủng hộ nhóm dịch và vào group đọc nhé.
Chương 461: Em hận anh như vậy sao?
Nghe đến đây, Giang Hân Yên thân thể cứng đờ, huyết sắc trên mặt cũng có chút biến mất.
“Việc hủy hôn ước là do Vũ Hào đưa ra.” ba Giang nói tiếp: “Hạ lão gia tử nói không ngăn cản được, tỏ vẻ không có cách nào Giang gia làm thông gia, còn nói nếu con thay đổi tâm ý, muốn gả cho người nào khác của Hạ gia, ông ta sẽ rất vui vẻ có người cháu dâu như con. “
Mẹ Giang có chút trợn to hai mắt, hoài nghi hỏi: “Hân Yên chúng ta tốt như vậy, Vũ Hào thật muốn cùng con bé hủy hôn ước? Hắn nghĩ như thế nào vậy?”
“Đừng nhiều lời.” Thấy Giang Hân Yên sắc mặt khó coi, ba Giang phụ nói với mẹ Giang.
Mẹ Giang nói nhỏ vài câu, lo lắng nhìn Giang Hân Yên.
“Hân Yên, Nhuận Trạch so với Vũ Hào cũng không kém, hắn đối với con vẫn luôn có tâm tư kia, không bằng con …” ba Giang bắt đầu thuyết phục.
Nhưng ông chưa kịp nói xong đã bị Giang Hân Yên cắt ngang bằng một nụ cười gượng gạo, “Ba, chuyện hôn ước của con và anh Vũ Hào đã truyền suốt hai năm, bây giờ con lại hủy hôn ước với anh ấy và kết hôn với anh Nhuận Trạch, ba nghĩ người khác sẽ nghĩ như thế nào về con? “
“Tin đồn cũng chỉ là tin đồn, một thời gian sau liền biến mất, con khi nào lại quan tâm đến lời nói của người khác như vậy?” ba Giang nói.
Giang Hân Yên ánh mắt lóe lên, cắn môi nói: “Ông ngoại và những người khác đã lên đường rồi. Ba mẹ cũng nên đi qua. Nếu không có người nhà của chúng ta, ông ngoại hẳn là không vui.”
“Nói đến ông ngoại của ngươi, mẹ thật tức giận!” mẹ Giang than thở: “Cưới một cô gái, mẹ thật không biết…”
Giang Hân Yên đang buồn bực, miễn cưỡng cười ngắt lời bà “Muộn rồi, ba mẹ đi nhanh đi. Con có việc phải làm. Lát nữa con sẽ tới.”
“Vậy con trên đường cẩn thận một chút.” ba Giang lại cùng mẹ Giang nói chuyện phiếm.
Giang Hân Yên nhìn hai vợ chồng đi vào thang máy, nụ cười trên mặt biến mất hoàn toàn, cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho luật sư Sở sự vụ bên kia.
“Xin chào, tôi là Giang Hân Yên.” Giang Hân Yên cùng người nọ tán gẫu một hồi mới hỏi: “Tôi muốn hỏi, hiện tại khởi kiện có thuận tiện không?
Bên kia nói: “Vâng, nếu cô đang vội, tôi sẽ gửi đơn kiện lên tòa án ngay bây giờ, và bản án sẽ sớm được đưa ra”.
“Là như thế này,” Giang Hân Yên nhẹ nhàng nói: “Tôi không muốn Hướng Thu Vân bị bắt vì tội cố ý giết người. Nếu tôi khởi tố cô ấy, về sau cô ấy xin lỗi tôi và tôi sẵn sàng rút đơn khởi tố.”
Bên kia dừng trong chốc lát mới hỏi: “Giang tiểu thư là muốn khởi kiện càng sớm càng tốt, nhưng không muốn bản án được đưa ra quá sớm?”
Giang Hân Yên hừ một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Được không?”
Sau khi nhận được câu trả lời từ bên kia, cô cảm ơn người bên kia một lần nữa và sau đó cúp điện thoại.
Trong khoảng thời gian từ khi khởi tố đến khi tuyên án, anh Vũ Hào nhất định sẽ tìm đến cô, cô tin tưởng có thể có được một kết quả thương lượng mỹ mãn.
Hướng Thu Vân buổi tối không ăn, sáng sớm liền đói quá, mặc đồ ngủ đi xuống lầu, tìm cái gì ăn.
Ầm!
Một vật nặng đột nhiên rơi xuống đất trong phòng khách tối om, đồng thời nghe thấy âm thanh rên rỉ của một người đàn ông.
Hướng Thu Vân khẽ cau mày, lùi lại vài bước, cầm lấy bình hoa hồng, nhẹ nhàng đi về phía phát ra âm thanh.
Người đàn ông đã loạng choạng ngồi trên mặt đất, ngồi trên ghế sô pha, hai tay chống đầu gối, không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta trong bóng tối.
Hướng Thu Vân mím chặt môi, hai tay nâng bình hoa lên đỉnh đầu ——
“Là anh.”
Lúc này, âm thanh Hạ Vũ Hào có chút khàn khàn.
Trong bóng đêm, ánh mắt Hướng Thu Vân lóe lên, nhưng cô không chút do dự đập bình hoa trên đầu xuống.
Nhưng chiếc bình không rơi vào người Hạ Vũ Hào, anh nghiêng đầu tránh chiếc bình, sau đó nắm lấy cổ tay Hướng Thu Vân, kéo cô vào lòng.
Không nhìn rõ vật, khứu giác và xúc giác của con người đột nhiên nhạy cảm hơn rất nhiều, Hướng Thu Vân bị ép nằm trong lồng ngực nóng bỏng của anh, hơi thở dồn dập khiến từng tế bào trong cơ thể cô đều cảm thấy khó chịu.
“Buông ra!” Cô hét lên, cố nén giọng nói của mình.
Hạ Vũ Hào nắm lấy cổ tay cô, tránh cái bình trong tay ném xuống đất một cái, “Em đã biết là anh, sao vẫn còn đập bình xuống?”
“Quán tính quá lớn không thể khống chế được.” Hướng Thu Vân nhẹ giọng nói.
Hơi thở anh phả ra khi đang nói chuyện nóng rực, cơ thể nóng bừng, trái tim cô cũng bị kích thích khi anh nóng lên, cô sờ soạng tìm bàn tay anh đặt trên eo cô cố dùng sức gỡ ra.
Tuy nhiên, ngay khi mở ra, cô chưa kịp đứng dậy thì anh đã lật người và đè cô xuống ghế sofa.
“Anh muốn làm gì? !”
Anh tựa đầu vào vai Hướng Thu Vân, môi anh vô tình rơi vào cổ cô, khiến trên người cô nổi hết da gà.
Đồng tử của cô đột nhiên mở to, hai tay đẩy cô ra trước mặt, nhưng vừa đẩy lên một chút, anh lại đè lên người cô, hai tay vẫn ôm chặt eo cô.
“Em ghét anh lắm sao?” Hạ Vũ Hào khàn giọng nói.
Anh đang nói về việc Hướng Thu Vân muốn đánh anh bằng một cái bình.
“Đúng vậy! Tôi muốn anh chết!” Hướng Thu Vân nghiến răng, sau đó thô bạo đẩy anh ra rồi nhanh chóng đứng lên.
Cô cũng không thèm nhìn Hạ Vũ Hào loạng choạng ngã xuống đất, quay đầu chạy lên cầu thang xoắn ốc.
“Anh bị sốt.” Giọng nói lãnh đạm của Hạ Vũ Hào vang lên sau lưng, yếu ớt hơn bình thường một chút.
Hướng Thu Vân dừng lại, quay người lại, thấy anh vẫn nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, “Sốt? Rất nghiêm trọng sao?”
“Ừ.” Hạ Vũ Hào từ dưới đất ngồi dậy, ngay cả động tác đơn giản như vậy, cũng có chút khó khăn đối với anh.
Ở trong bóng tối lâu như vậy, Hướng Thu Vân mới có thể nhìn rõ mọi chuyện, cô thấy Hạ Vũ Hào sắc mặt rất xấu, lần đầu tiên đến gần anh, cơ thể anh rất nóng, hẳn là anh không nói dối cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!