Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thẻ loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Chương 18: Cô thích Hạ Vũ Hào đến vậy sao?
“Xin lỗi, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.” Hướng Thu Vân cúi người chín mươi độ với vẻ mặt lạnh nhạt.
Điều mà Lâm Tuyết Nghi ghét nhất chính là Hướng Thu Vân cả ngày cứ làm ra bộ dạng đó, là một kẻ giết người mà thôi, kiêu ngạo cái gì:
“Thái độ của cô là sao? Xin lỗi tôi rất uất ức? Có tin là nếu tôi không được vui, khiến cô cả nhân viên dọn dẹp cũng không thể làm được không?”
“Lâm Tuyết Nghi, cô thật quá đáng!” Chu Hồng gào lên.
Lâm Tuyết Nghi như không nghe thấy lời cô ta nói vậy, tiếp tục nhìn chằm chằm lấy Hướng Thu Vân:
“Nói cô đó, cô chỉ là đống phân thôi!”
“Xin lỗi, đã làm phiền cô nghỉ ngơi.” Hướng Thu Vân nặng nề khom lưng, mái tóc ngắn nhỏ vụn che khuất đi thần sắc trong đôi mắt cô, giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
Tính trẻ con như Lâm Tuyết Nghi này với những người trong nhà tù nếu so sánh thì không được tính là gì cả.
Lâm Tuyết Nghi chính là muốn nhìn thấy cô tức giận nhưng nhìn thấy cô một chút phản kháng cũng không có liền có cảm giác bất lực.
Cô ta nhìn Hướng Thu Vân một hung dữ, sau đó xoay người lại và tiếp tục cầm điện thoại.
Hướng Thu Vân uống xong thuốc rồi nằm xuống, cơn đau dạ dày thật dữ dội đến mức nửa đêm mới ngủ được. Ngày hôm sau, khuôn mặt của cô nhợt nhạt đến đáng sợ.
Chu Hồng nói muốn thay cô xin nghỉ phép nhưng lại bị cô từ chối, vì có lệnh của Hạ Vũ Hào thì quản lý sẽ không cho cô nghỉ phép.
Cô uống xong thuốc, đến chỗ quản lý ký tên trong vô tri vô giác.
“Cô đến trễ cả một phút!” Ngón tay chủ quản sắp chọc đến gương mặt của cô: “Lương tháng này đừng lấy nữa!”
“Xin lỗi, hôm nay sức khỏe của tôi không được tốt, lần sau sẽ không vậy nữa.” Hướng Thu Vân cuối đầu nhận lỗi, đồng phục rộng trông cô nhỏ nhắn xinh xắn.
Thật ra cô cao một mét bảy, không nhỏ nhắn một chút nào, chỉ là quá ốm, ốm đến thậm chí có chút trông không được mạnh khỏe.
Có vài nhân viên dọn dẹp lần lượt đến mắng cô, cười cười nói nói rồi ký tên.
“Lần sau? Cô còn muốn có lần sau?” Quản làm ngơ với vài nhân viên dọn dẹp đến muộn.
“Tôi đi làm bao nhiêu năm nhưng chưa từng thấy nhân viên nào có thái độ không nghiêm chỉnh như cô!”
Hướng Thu Vân cúi đầu: “Xin lỗi.”
“Đừng nói xin lỗi với tôi, xin lỗi có ích thì còn cần cảnh sát làm gì?”
Quản lý chỉ vào cô, những hạt nước bọt văng ra: “Tôi không cần biết trước kia cô là ai, nhưng hiện tại cô là nhân viên dọn dẹp ở đây thì nhất định phải nghe lời của tôi!”
Hướng Thu Vân lau những hạt nước bọt trên mặt: “Vâng.”
“Hôm nay cô trễ một phút nên lau thêm một tầng lầu, cô sẽ phải quét dọn cả tầng bốn, năm. Xong rồi tôi sẽ kiểm tra.” Chủ quản nói.
Một tầng lầu của Club Mộng Hương có gần mười sáu gian phòng. Hành lang, phòng, tường và nhà vệ sinh đều phải quét dọn, thông thường thì sẽ có hai nhân viên phụ trách dọn dẹp.
Mấy ngày hôm nay luôn là Hướng Thu Vân một mình quét dọn một tầng lầu, vậy đã là cực hạn rồi, nhưng nay lại thêm một tầng lầu.
Cô cắn chặt môi, cả cằm và sau lưng đều căng cứng, cơn tức giận dâng trào trong lòng như sắp trào ra khỏi lồng ngực.
“Sao vậy, cô không đồng ý sao?” Chủ quản cao giọng nói.
Đôi tay trong tay áo của Hướng Thu Vân nắm chặt lại, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Không có.”
“Tốt nhất là không có, dù có cũng vô ích!” Quản lý xem thời gian: “Nhanh chóng đi làm việc đi, còn ngây ra đó làm gì? Đợi tôi lấy dụng cụ cho cô sao?”
Một số nhân viên đi ngang qua, liền cười ồ lên.
Hướng Thu Vân cuối đầu đi đến phòng làm việc lấy dụng cụ vệ sinh, sau đó lên lầu bắt đầu công việc.
“Thu Vân.” Hai bà cô quét dọn đi qua, một trong số đó chần chừ nói: “Lầu năm cũng do con dọn?”
Hướng Thu Vân gật đầu.
“Tầng bốn, năm… chỉ có mình con?” Một bà cô khác hỏi.
“Dạ.” Hướng Thu Vân cười mỉm: “Các cô nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho con là được.”
Hai bà cô nhìn nhau, trong đó một người than thở: “Một mình con quét dọn hai tầng lầu, có lau dọn đến mệt chết cũng không xong! Nếu như con có xích mích với quản lý thì hãy tìm nơi khác làm việc. Con còn trẻ lại xinh đẹp, chắc chắn sẽ không thiếu cơ hội việc làm.”
Hướng Thu Vân lắc đầu, nếu như có thể rời khỏi thì sớm cô ta đã làm vậy.
“Đứa nhỏ này…” Một bà cô đang thở dài thì bị bà cô kia kéo đi.
Hướng Thu Vân cầm lấy cây lau nhà, sau đó lau dưới sàn nhà, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da: “Làm phiền nhấc chân lên, cảm ơn.”
Đôi giày da kia không động đậy.
Cô ta vừa ngước đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt màu hổ phách của Giang Minh Thắng.
“Hoan nghênh ghé thăm, cẩn thận trượt ngã.” Hướng Thu Vân cầm lấy cây lau nhà sang một bên, không để mắt đến anh ta thêm một giây nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!