edit: Moe
Đại Nguyên điện.
Người tố cáo Thẩm Ngọc quả thực là cùng một người giống như đời trước, đó là Trần thượng thư của Lại bộ — Trần Trì.
Mà chim đầu đàn thì thường thường không có kết cục gì tốt!
“Bệ hạ, Thẩm Ngọc ở Sóc Châu tự mình dụng hình, không hề thông qua Lại bộ để xin chỉ thị của bệ hạ mà đã chém tri phủ Sóc Châu, việc làm này rõ ràng là bao biện cho hành động không đem bệ hạ để vào mắt!”
Ánh mắt Phương Duệ rơi trên người đang tố cáo Thẩm Ngọc — Thượng thư Lại bộ Trần Trì, trong lòng thì không khỏi cười lạnh: nếu như hôm nay đổi lại là tri phủ Sóc Châu chém khâm sai đại thần thì chỉ sợ là sẽ nói đang vì trẫm phân ưu.
Mà vẻ mặt của Thẩm Ngọc rất nhạt, không có vui cũng không có lo, tựa hồ là không sợ người khác nói gì.
Đúng rồi, nàng sao lại phải sợ? Nàng không chỉ không thẹn với lương tâm mà ngay cả hôm qua Hoàng thượng đều đã nói chém tên gian thần kia chính là vì người phân ưu.
“Trần đại nhân, lời này của ngươi không đúng rồi. Khâm sai đại thần là như thế nào? Khâm sai đại thần chính là thay mặt thiên tử đi tuần tra, lẽ nào thiên tử đi tuần muốn chém tham quan mà còn phải thông qua người của Lại bộ sao?”
Phương Duệ nghe thấy thế liền nhìn qua hướng mới phát ra tiếng nói, người nói lời này chính là Cố Trường Khanh, mà lần này Cố Trường Khanh đang nói giúp cho Thẩm Ngọc.
Tứ đại công tử trong kinh thành, vô luận là nhân phẩm – tướng mạo hay tài văn chương thì tất cả đều vô cùng xuất sắc và nổi tiếng. Thẩm Ngọc đứng thứ nhất thì người đứng vị trí thứ hai này chính là Cố Trường Khanh, dung mạo và khí chất của Cố Trường Khanh cũng trong trẻo như Thẩm Ngọc nhưng lại khác ở chỗ hắn còn có điểm lạnh lùng, còn Thẩm Ngọc đem lại cho người ta cảm giác ôn nhuận như ngọc.
Đối với lời nói của Cố Trường Khanh thì Phương Duệ liền gật đầu tán thành.
Nếu không phải đời trước mắt hắn bị mù khiến tài năng của Cố Trường Khanh bị mai một thì người này nhất định sẽ làm lên nghiệp lớn.
Cố Trường Khanh có khát vọng riêng của bản thân nhưng hắn lại không hề thông đồng làm bậy cùng Thái hậu và bộ tộc Vương thị, điểm này cực đáng quý.
Trần Trì trừng mắt liếc nhìn Cố Trường Khanh rồi nổi giận nói: “Ngươi cưỡng từ đoạt lý!(*)”
—
(*)Cưỡng từ đoạt lý: nghĩa là nguỵ biện, đổi trắng thay đen.
—
Phượng Duệ liếc mắt nhìn qua Trần thượng thư và không nhanh không chậm hô một tiếng:
“Trần thượng thư!”
Trần Trì nghe thấy Hoàng thượng kêu tên mình thì liền quay lại hướng về phía ghế rồng và cúi người xuống:
“Có hạ quan.”
“Mấy ngày trước Lại bộ các ngươi tựa hồ giết một đám loạn thần tặc tử, có chuyện này sao?”
Trần Trì không rõ vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên nhắc tới chuyện mấy ngày trước, hắn chậm nửa nhịp mới đáp lại được:
“Hồi bẩm bệ hạ, thật sự có …”
“Là ai cho ngươi lá gan!”
Trần Trì còn chưa kịp nói tiếp thì Phương Duệ đã giận dữ mắng mỏ hù doạ Trần Trì hắn ngẩn ra, sau đó hắn lập tức quỳ xuống:
“Bệ hạ, đây là giết loạn thần tặc tử…”
Phương Duệ giận dữ trừng mắt nhìn Trần thượng thư:
“Vậy ngươi nói cho trẫm nghe một chút đám loạn thần tặc tử này là ai!?”
Trần thượng thư không hiểu tại sao kẻ gây tai hoạ cuối cùng lại đổ lên người hắn.
Đại khái bởi vì Trần thượng thư chột dạ nên trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, trên mặt cũng có vài phần tái nhợt:
“Bẩm bệ hạ… là… là hội Phục hưng.”
Phương Duệ hừ lạnh, ngược lại rất biết tìm con cừu non thế tội.
Hội Phục hưng là bang phái được thành lập từ những người tiền triều phản đối đế vương của triều đại hiện tại là hoàng tộc Phương thị. Hoàng đế tiền triều ngu ngốc vô năng, giết hại trung lương, tiếp tay cho gian thần… Tổ phụ của hắn là người của hoàng tộc Phương thị đã cùng những người có chung chí khí giương cao ngọn cờ lật đổ Hoàng đế tiền triều, thời điểm đại quân bao vây Đại Nguyên điện thì Hoàng đế tiền triều đã đâm đầu vào cột tự vẫn.
Tuy nhiên vẫn còn có dư đảng của tiền triều trốn thoát, vì Hoàng hậu của Hoàng đế tiền triều vô tội nên được phong làm Thái hậu, chỉ là sau này… bà không những trở thành Hoàng hậu mà còn trở thành Tổ mẫu của hắn.
Thời điểm Tổ mẫu vẫn còn là Thái hậu thì bà đang mang thai nhưng sau khi Thái tử tiền triều vừa được sinh hạ đã ngay lập tức bị chết non. Tuy nhiên dư đảng của tiền triều lại nói Thái tử không có chết nên bọn chúng đã lập ra hội Phục hưng để ủng hộ Thái tử tiền triều. Hiện tại đã hơn năm mươi mấy năm, dư đảng của tiền triều đã bị triều đình tiêu diệt ngay cả hồn cũng đều không còn, vậy mà Trần thượng thư còn dám lôi hội Phục hưng ra làm kẻ chết thay?!
Phương Duệ mắt lạnh liếc nhìn Trần thượng thư, giọng nói như băng sương:
“Nhưng người khác nói với trẫm những người này chỉ là dân chúng bình thường, cả ba đời cũng đều là dân chúng bình thường, vậy tại sao ngươi lại nói là loạn thần tặc tử?”
Trần Trì nuốt một ngụm nước bọt rồi cố làm ra vẻ trấn định:
“Bệ hạ, những người này thật sự là loạn thần tặc tử, nếu không có bằng chứng rõ ràng thì thần cũng không dám bắt loạn người dân vô tội.”
Phương Duệ lạnh lùng cười một tiếng: “Những chứng cớ kia của ngươi tạm thời không nhìn tới, ngược lại ngươi hãy nhìn một chút chứng cớ mà người khác dâng lên cho trẫm!” Phương Duệ nhìn về phía Dung Thái, “Đem chứng cớ mang lên.”
Từ hai ngày trước Phương Duệ đã sớm lệnh Dung Thái điều tra và thu thập chứng cớ.
Hai chữ “Chứng cớ” vừa rơi xuống thì toàn bộ trên dưới triều đình liền lập tức nghị luận ào ào.
Mồ hôi trên trán Trần thượng thư rơi như mưa, hắn đã sớm không còn bình tĩnh.
Dung Thái nhanh chóng hướng về phía cửa chính hô một tiếng: “Mang hết đồ lên đi.”
Phương Duệ nhìn Trần thượng thư, ánh mắt kia khiến toàn thân Trần thượng thư ớn lạnh, ánh mắt này khiến hắn nhớ tới tiên đế Hồng đế, thế nhưng người khác lại nói ánh mắt của tiên đế Hồng đế giống với Thành đế. Thành đế chính là người khai quốc lập nên triều đại của họ Phương, ông là vị vua rất được lòng dân hơn nữa thủ đoạn cũng cực kỳ lợi hại, ông đã trực tiếp củng cố cơ nghiệp hàng trăm năm qua.
Còn nếu nói cực kỳ giống với Thành đế thì lại không phải là tiên đế Hồng đế, bởi vì tiên đế từng nói qua cực kỳ giống với Thành đế phải là tằng tôn Phương Duệ, hơn nữa khả năng quyết đoán của Phương Duệ so với Thành đế khi đó còn mạnh mẽ hơn.
Ánh mắt toàn bộ chúng đại thần đều đặt ở phía cửa chính của đại điện, lúc này bọn họ chỉ thấy vài nha dịch đang áp giải người lên, phía sau còn có một thái giám ôm theo một xấp giấy và cuối cùng là chiếc cáng được đậy kín bằng vải trắng đang được người nâng vào, có tất cả ba chiếc cáng và trên những chiếc cáng này đều đang bốc mùi hôi thối khiến ngoài ta có thể đoán được dưới tấm vải trắng này chính là thứ gì.
Vương Trung Nguyên nhìn thoáng qua vẻ mặt đã chồng chất sơ hở của Trần thượng thư thì bàn tay dưới ống tay áo hắn không tự chủ mà siết chặt, hắn thầm nghĩ người này không giữ lại được, tốt nhất phải tìm cơ hội để loại bỏ nhanh chóng.
Cái cáng được hạ xuống, mặt Phương Duệ không chút thay đổi nói: “Đem vải trắng mở ra.”
Sau đó Phương Duệ lạnh lùng cười một tiếng và hỏi: “Trần thượng thư, ngươi có nhận ra bọn họ không? Ngoài điện vẫn còn có thi thể của ba mươi hai lão nhân giống như này!”
“Bệ… bệ hạ! Mấy người này đều là loạn thần tặc tử.” Trần thượng thư hoảng loạn đáp.
“Ôi chao!!!! Sao ta lại cảm thấy người trên cáng có chút quen mắt?”
Tất cả người khác đều lui lại phía sau, chỉ riêng Lôi Thanh Đại thần kinh thô đã từng nhìn thấy người chết quá nhiều lần là dám đến gần thi thể đã biến thành màu đen kia.
Lôi Thanh Đại nheo mắt nhìn cỗ thi thể khá lớn tuổi trên cáng, đột nhiên con mắt hắn trợn to so với chuông đồng còn lớn hơn: “Đây không phải là phụ thân của tiểu thiếp phòng thứ tám nhà ta sao!? Là lão nhạc phụ của ta! Trần Trì, lão tử giết ngươi!”
Lôi Thanh Đại chợt xoay người, vẻ mặt hung ác tung một quyền đánh về phía Trần Trì. Khí lực Lôi Thanh Đại lớn như trâu đen, hơn nữa Trần thượng thư vì bất ngờ nên không kịp phòng bị liền bị một quyền đánh trúng bụng khiến cả người như muốn bay ra ngoài và cuối cùng đập vào chiếc cột trong đại điện, “Rầm” một tiếng vang lên thật lớn, sau đó cả người Trần thượng như rơi xuống đất, trên miệng thì ói ra một ngụm máu thật lớn.
Lôi Thanh Đại còn muốn tiếp tục đánh người thì Phương Duệ giận dữ quát to một tiếng:
“Lôi Thanh Đại!!”
Lôi Thanh Đại nghiến răng nghiến lợi rồi mới chịu dừng tay, cuối cùng hắn rất là uỷ khuất chớp chớp mắt nhìn về phía Phương Duệ:
“Bệ hạ, người phải làm chủ cho thần, người nằm ở trên cáng kia chính là nhạc phụ của thần. Nếu nhạc phụ của thần có thể là loạn thần tặc tử vậy chẳng phải thần cũng chính là đồng bọn cấu kết với loạn thần tặc tử hay sao?!”
Khoé miệng Phương Duệ giựt giựt rồi liếc mắt nhìn qua Lôi Thanh Đại: “Trẫm sẽ cho ngươi công đạo và cũng sẽ đòi lại công đạo cho những oan hồn đã nằm xuống kia!”
Sau đó hắn nhìn về phía Trần thượng thư đã sớm hôn mê bất tỉnh rồi lạnh lùng cười một tiếng:
“Thật sự coi trẫm là kẻ mù không biết gì? Mấy người này đều là những bá tánh ở phố Tùng Nguyên phía cửa Nam của kinh thành, có phú thương ra giá trên trời thu mua đất đai nơi đây để xây dựng sòng bạc kỹ viện, phú thương này cần dấu của quan phủ đồng thời cũng cần phải có sự đồng ý của người dân nơi đây. Tuy nhiên mấy người này mấy đời đều sống ở đây nên họ không muốn rời đi, vì thế nguyên một nhóm người liền bị bắt giữ và an bài tội danh loạn thần tặc tử! Trần Trì, ngươi thật sự to gan lớn mật!”
Mà cái khay đựng một xấp giấy do thái giám đang bưng đều là khế ước mua bán nhà đã ký tên và ấn dấu tay đầy đủ, chỉ là những thứ kia có phải tự nguyện hay không thì không được biết rồi.
“Người đâu! Đem tội thần Trần Trì đưa đến Đại Lý tự, giữ lại tính mạng của hắn và thẩm tra xem trong vụ này còn có ai tham dự hay không!”
Sau khi đại điện được rửa sạch, Phương Duệ nhìn lướt qua văn võ bá quan trong đại điện và cười lạnh một tiếng:
“Tiền trảm hậu tấu… Trẫm cho phép! Nhưng phải xem nếu ai dám to gan lớn mật làm ra những loại chuyện bẩn thỉu thế này thì trẫm nhất định chém chết không tha!”
Mấy câu này tuy ngắn ngủi nhưng từng chữ nặng tựa ngàn cân và cực kỳ uy nghiêm khiến văn võ bá quan không dám thở mạnh một tiếng đồng thời cũng không ai dám nói đến chuyện của Thẩm Ngọc nửa chữ.
Bọn họ coi như cũng nhìn ra bệ hạ đối với Thẩm Ngọc là phi thường tín nhiệm, quả thực đúng là tâm phúc có khác, thánh sủng của Thẩm Ngọc không ai bằng được, nếu ai dám đắc tội với Thẩm Ngọc vậy chính là đắc tội đến bệ hạ.
Sau khi bãi triều, Phương Duệ ngồi ở trên ghế rồng nhìn những chỗ trống trải trên đại điện, hắn giơ tay đặt lên trên mặt bàn và thở dài một hơi.
Dung Thái thấy bộ dáng Phương Duệ rầu rĩ không vui liền hỏi: “Bệ hạ, người còn có chuyện gì phiền lòng sao?”
Phương Duệ nhìn về phía Dung Thái rồi cười một tiếng, trong nụ cười có sự bất đắc dĩ:
“Chuyện phiền lòng quá nhiều.”
Hắn đã trùng sinh hơn nửa tháng, bởi vì thời điểm trùng sinh chính là khoảng thời gian năm năm trước, nếu đổi lại là người bình thường thì đã không thể nhớ rõ ràng chuyện của năm năm trước như vậy, mà hắn bởi vì trúng độc nên ký ức đã suy giảm không ít. Những chuyện hắn còn nhớ phần lớn đều liên quan đến Thẩm Ngọc, ví dụ như chuyện của Trần Trì này… Nếu như hắn có thể nhớ được nhiều hơn thì những người bị chết oan uổng kia vẫn có thể được cứu sống.
Thế nhưng sự thật lại không phải vậy.
Xem ra hiện tại hắn hoàn toàn không thể phớt lờ mọi chuyện được rồi.
“Dung Thái, chuẩn bị thường phục. Trẫm muốn xuất cung một chuyến.”
Dung Thái nghe vậy thì sững sờ, hắn chần chờ nói:
“Bệ hạ, hiện tại còn chưa đến giờ ngọ…”
Sớm như vậy đã muốn lẻn ra ngoài, người không sợ bị phát hiện sao? -.-
Khoé miệng Phương Duệ giựt giựt: “Trẫm là muốn cải trang, không phải là làm trộm.”
Dung Thái trong nháy mắt liền rõ ràng cải trang là lộ mặt, còn làm trộm là giấu mặt…
Bệ hạ nhà hắn vốn định quang minh chính đại xuất cung.
“Nô tài sẽ chuẩn bị ngay bây giờ, vậy bệ hạ người muốn đi đâu?”
“Trước hết đi phủ Thái Bảo đi.” Hắn đang bị thương tâm nên rất cần Thẩm Ngọc an ủi.
Thẩm Ngọc ra đến ngoài cung thì liên tục hắt hơi vài cái trong xe ngựa, nàng nhíu mày thầm nghĩ có lẽ đêm qua mình ngâm nước quá lâu nên có chút cảm lạnh.
Chuyện xảy ra trên triều ngày hôm nay đúng là nằm ngoài dự liệu của Thẩm Ngọc, nàng dù thế nào cũng không nghĩ đến sự tình có thể xoay ngược lại đến nước như vậy.
Chuyện trên triều coi như là chấm dứt, nhưng chuyện đêm nay mới khiến Thẩm Ngọc phải đau đầu.
Nàng không đem chuyện này nói cho lão thái gia vì lão thái gia không chịu nổi kích thích, hơn nữa tính tình lão thái gia cũng rất bướng bỉnh, nếu như để cho lão thái gia biết thân phận nàng đã bị lộ thì rất khó tưởng tượng nổi lão thái gia sẽ vì phủ Thái Bảo mà làm ra những loại chuyện quá khích gì.
Thẩm Ngọc trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt lộ ra chút lạnh lẽo rồi nhỏ giọng nói với phu xe ngồi bên ngoài:
“Chút nữa ngươi sai người đi tiệm thuốc mua cho ta chút thạch tín, nhớ phải làm việc bí mật, không được phép lộ sơ hở.”
Những tiệm thuốc bình thường sẽ không mua được thạch tín, nhưng chỉ cần có cách thì thuốc vẫn có thể cầm đến tay.
Phu xe bên ngoài không có một chút hiếu kỳ và cũng không hề do dự chút nào, hắn đáp một tiếng:
“Nô tài đã rõ.”