Ban đêm, trước mặt Phương Duệ là một xấp tấu chương được chồng thật dày, có lẽ là nửa canh giờ cũng không thể xem hết.
Thời gian năm ngày nhưng Phương Duệ lại cảm thấy giống như mình đang phải trải qua năm cái mùa thu, tâm tư của hắn đang đặt chỗ Thẩm Ngọc nên tâm tình đâu mà ngồi đây phê duyệt tấu chương?
Phương Duệ liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Dung Thái đang đứng bên ngoài điện và hỏi:
“Thẩm ái khanh sẽ trở về lúc nào?”
Hiện tại đã đúng là ngày thứ năm, qua đêm nay sẽ chính là ngày thứ sáu rồi, vậy mà hắn còn chưa nhận được tin tức nàng hồi kinh.
Dung Thái nghe thấy thế thì đứng hình một chút, ngữ khí của hắn mang theo chút chột dạ:
“Bệ hạ, Thẩm đại nhân … đã trở lại kinh…. vào một canh giờ trước rồi.”
Đôi mắt Phương Duệ tối sầm lại và mang theo cả lạnh lẽo, một canh giờ trước đã về đến kinh thành…
“Dung Thái, dường như ngươi không để ý đến bốn chữ ‘Không được sai sót’ này của trẫm.”
Một câu này của Phương Duệ không nhanh không chậm lại hời hợt, nhưng giọng nói nước chảy mây trôi thế này lại tản mát ra khí thế khiếp người khiến người ta thở cũng không dám thở mạnh.
Dung Thái tựa hồ như bị hàn khí toả ra từ Phương Duệ làm cho kinh hãi, thân thể hắn run lên rồi cúi hạ thắt lưng nói:
“Nô tài sai rồi, thỉnh bệ hạ trách phạt!”
Phương Duệ khép lại tấu chương rồi đứng dậy khỏi ghế và phân phó:
“Ngươi đi chuẩn bị y phục dạ hành cho trẫm, trẫm muốn xuất cung.”
Trong đầu Phương Duệ tràn đầy hình ảnh của Thẩm Ngọc, hắn đã không nhìn thấy nàng cách cả một đời rồi. Hiện tại hắn chờ không nổi nữa, hắn muốn xác nhận liệu Thẩm Ngọc vẫn là Thẩm Ngọc trong ký ức của hắn hay không?
Dung Thái không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng đáp: “Nô tài tuân chỉ.”
“Việc trẫm xuất cung tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết rõ.”
“Nô tài đã rõ.” Dung Thái nhận mệnh rồi lui xuống chuẩn bị.
Xuất cung cực kì thuận lợi, Phương Duệ cưỡi ngựa mà Dung Thái đã chuẩn bị từ cổng Nam Cung đi ra ngoài, hắn đi thẳng rồi rẽ trái sau đó lại rẽ phải, rất nhanh đã đến phủ đệ của phủ Thái Bảo.
Phương Duệ xuống ngựa, vì lý do an toàn nên hắn vòng qua con hẻm phía sau phủ Thái Bảo, dự định đi theo con đường cũ từ trong phủ tướng quân, nhảy qua tường thấp vào sân nhỏ cách vách trong phủ Thái Bảo.
Người khác đều cho rằng phủ tướngg quân canh phòng nghiêm ngặt hơn so với phủ Thái Bảo, thế nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Sự canh phòng trong phủ tướng quân thật sự là một lời khó nói hết, nhưng vì thuận lợi vào phủ Thái Bảo nên hắn cũng nhịn xuống mấy lời nhắc nhở chủ nhân của tướng phủ này nên thay đổi nhóm hộ vệ tuần tra.
Từ hậu viện nhảy tường vào trong, căn bản không cần phải cảnh giác quá nhiều, vì ngay cả một bóng người của thị vệ tuần tra cũng đều không có.
Phương Duệ đang muốn từ trong sân nhỏ bỏ hoang tiếp tục nhảy sang thì lại nghe thấy dưới chân truyền đến tiếng kêu “meo meo”.
Phương Duệ cúi đầu xuống liền nhìn thấy một cục tròn tròn toàn thân trắng như tuyết, trông không khác gì cục bột nhỏ. Mà cái cục bột nhỏ này lại đang cọ cọ vào chân hắn, cái mũi của cục bột nhỏ phấn phấn nộn nộn, còn đôi mắt màu lam giống như bảo thạch thì đang nhìn chằm chằm Phương Duệ không chớp mắt.
Cục bột nhỏ này thật sự là… Giống hệt như đời trước — một phần cốt khí cũng không có.
Cục bột nhỏ chính là một con mèo lông xù toàn thân trắng muốt, có lẽ đây là đặc thù của nòi giống nên thân hình của nó không lớn lắm, so với mèo bình thường thì còn muốn nhỏ hơn một nửa, đại khái là bằng bàn tay của nam nhân trưởng thành.
Phương Duệ móc một bọc cá khô từ trong vạt áo ra rồi lấy một ít thả xuống mặt đất.
Mèo nhỏ hít hà rồi cắn lấy.
Trong lúc đang nhai cá khô nhưng con mèo ngốc nghếch này vẫn liên tục cọ cọ ống quần của Phương Duệ giống như là có linh tính.
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch này của cục bột nhỏ thì Phương Duệ đột nhiên nhếch môi cười, hắn cúi người xuống và đem nó bế lên.
Cục bột nhỏ không kêu cũng không quấy mà đặc biệt phối hợp, nó ngoan ngoãn nằm lẳng lặng ở trong ngực Phương Duệ.
Phương Duệ vuốt ve bộ lông mềm mại của cục bột nhỏ, hắn có chút hoài nghi mà nói, “Tiểu ngu ngốc này chẳng lẽ cũng trọng sinh?”
Cục bột nhỏ tất nhiên không biết nói chuyện, nó chỉ cọ cọ lồng ngực Phương Duệ, vẻ mặt thì lười biếng tựa như là đang cực kì thoải mái.
Phương Duệ ôm theo cục bột nhỏ nhảy lên bờ tường rồi đáp xuống tảng đá, hắn thừa dịp đêm tối lẻn vào trong.
Sân nhỏ cách vách là một mảnh sáng choang, nghe được có tiếng bước chân đang đến gần, Phương Duệ nhanh chóng thả cục bột nhỏ vào bên trong đám cỏ rồi thuận tiện vứt hai con cá khô xuống, sau đó hắn vọt ra đằng sau cây cột.
Đầu tiên là hai đạo bước chân phát ra tương đối nặng nề, tiếp ở phía sau là tiếng động đi đường nhẹ nhàng hơn.
Nghe được thanh âm này, đôi mắt Phương Duệ đều sáng cả lên. Chắc chắn là Thẩm Ngọc!
“Công tử, nước nóng đã chuẩn bị tốt, mời công tử chuẩn bị tắm rửa.”
Tắm rửa…
Không hiểu vì sao khi nghe được hai chữ “tắm rửa” này, trong đầu Phương Duệ liên tục hiện lên một câu mà Thẩm Ngọc đã nói với hắn vào đời trước — Thần là Nữ Nhân…
Thần là Nữ Nhân…
Muốn hắn phải tiếp thu sự thật này như thế nào khi bạn tốt mười năm và cũng là người hắn yêu tám năm lại là nữ nhân!
Chớ nói chi lúc ấy hắn đã bị bẻ cong hoàn toàn!
Hắn nhất định phải tự mình nghiệm chứng xem lời nói này của Thẩm Ngọc đến tột cùng là thật hay giả.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng bước chân đang tiến vào, còn bên ngoài cửa là hai tỳ nữ canh phòng. Nhưng vào lúc này trong bụi cỏ lại truyền đến tiếng mèo kêu.
Hai tỳ nữ liếc mắt nhìn nhau, một tỳ nữ hạ giọng nói:
“Trong sân này tại sao lại có mèo?”
Tỳ nữ còn lại thì lắc đầu một cái rồi đáp: “Ta cũng không biết, không phải là mèo từ phủ tướng quân cách vách chạy đến đây chứ?”
“Sao lại chạy đến đây được chứ? Lão phu nhân rất ghét mèo, nếu như nó mà bị lão phu nhân nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị đánh chết. Chúng ta mau mau tìm thôi.”
Hai tỳ nữ thả nhẹ bước chân đi đến phía phát ra tiếng mèo kêu, hai nàng chỉ sợ sẽ kinh hãi đến mèo nhỏ và làm nó chạy mất.
Ngay tại thời điểm hai tỳ nữ tiến về phía phát ra âm thanh của mèo kêu thì liền có một hắc y nhân giẫm lên tường thấp, rồi từ tường thấp nhảy lên trên mái nhà, dưới chân hắn không hề phát ra âm thanh dù là nhỏ nhất.
Sau đó hắn nhanh chóng nằm áp sát xuống nóc nhà, hàng loạt động tác đều rất lưu loát liền mạch, không hề tốn thời gian một chút nào.
Hắc y nhân tháo một mảnh mái ngói trên nóc nhà để lộ ra một lỗ hổng bằng đầu ngón tay cái.
Cho đến khi toàn bộ động tác của hắc y nhân đã hoàn thành thì tỳ nữ mới ôm được một con mèo trắng nhỏ đi ra khỏi bụi cỏ.
“Đây không phải là mèo trắng nhỏ của tiểu thiếp nhà Lôi tướng quân cách vách sao? Như thế nào mà lại chạy được đến đây rồi?”
Tỳ nữ đang ôm mèo nhỏ liền nói: “Ta ôm mèo nhỏ này đi trả, ngươi ở lại hầu hạ công tử.”
“Ừm. Ngươi đi đi.”
Bên trong phòng, Thẩm Ngọc đang đứng ở bên cạnh hồ tắm, vốn đang muốn cởi bỏ y phục thì nghe được tiếng vang bên ngoài, nàng liền dừng tay lại trong nháy mắt và hỏi:
“Tú Trúc, xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm công tử, là mèo trắng nhỏ bên quý phủ Lôi đại tướng quân không cẩn thận chạy tới.”
Nghe thấy chỉ là một con mèo nhỏ bình thường thì bàn tay đang nắm chặt lấy vạt áo của Thẩm Ngọc mới thả lỏng ra.
Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi bắt đầu cởi bỏ tà áo. Thời điểm Thẩm Ngọc thân là nam tử thì chính là bộ dáng chi lan ngọc thụ, da dẻ trắng nõn, tràn đầy khí chất thư sinh, đây là dạng mà các cô nương gia rất yêu thích.
Mà ngay cả đời trước Phương Duệ coi trọng Thẩm Ngọc cũng vì hắn tự nhận bản thân mình rất vừa ý bề ngoài của nàng, trông nàng không hề ẻo lả như nữ tử nhưng cũng không quá mạnh mẽ rắn rỏi giống nam tử, nàng giống như một đĩa thịt kho tàu hảo hạng, ngậy mà không ngấy, độ ngọt vừa phải, chỉ cần cắn một miếng là cho dù có muốn ngừng cũng không được…
[Thần là nữ nhân…]
Phương Duệ thật sự chưa bao giờ tưởng tượng bộ dáng Thẩm Ngọc khi là nữ nhân, bởi vì hình tượng Thẩm Ngọc giả nam trang đã ăn quá sâu vào trong đầu hắn, rất khó có thể thay đổi được.
Thẩm Ngọc động tay bắt đầu cởi bỏ y phục trên người thì hô hấp của Phương Duệ trên nóc nhà cũng ngừng lại, đời trước hắn rình trộm Thẩm Ngọc đã rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng bỉ ổi đến nỗi rình trộm nàng tắm rửa.
Cho nên tâm tình của Phương Duệ khi làm tên trộm sắc chính là căng thẳng, sợ hãi, có cả chột dạ và còn có cả mong đợi…
Tâm tình này quá phức tạp, phức tạp đến nỗi chính Phương Duệ cũng không rõ bản thân hắn rốt cuộc hy vọng Thẩm Ngọc là nữ nhân hay hy vọng Thẩm Ngọc là nam nhân.
Phương Duệ không chớp mắt nhìn bộ y phục được cởi bỏ chậm rãi, làm lộ bờ vai mượt mà. Lúc Phương Duệ nhìn động tác của Thẩm Ngọc, hắn hoàn toàn không ý thức được bàn tay của chính mình đang vô thức vuốt ve lên mái ngói, hắn thực sự đã đem mái ngói trở thành bờ vai của Thẩm Ngọc… đợi đến khi hắn phản ứng lại thì mới phát giác hành vi của mình lúc này tựa như kẻ ngốc nghếch bỉ ổi…
Hắn cho rằng khi y phục được cởi ra thì chân tướng về Thẩm Ngọc sẽ lộ rõ, nhưng mà…
…Trên người Thẩm Ngọc vì sao còn quấn nhiều lớp vải trắng như vậy làm cái quái gì!!!???????
Không lẽ là…
Trong đầu Phương Duệ nhanh chóng hiện lên phần ngực bằng phẳng của Thẩm Ngọc ngày xưa, dường như hắn đã hiểu được một chút gì đó và cũng hiểu được vải trắng kia dùng để làm gì. Khó trách trước kia khi Thẩm Ngọc là nam nhân, hắn không hề hoài nghi!
Thấy động tác của Thẩm Ngọc hình như đang thả chậm lại thì hắn chỉ muốn bật thốt lên: Ái khanh ơi là ái khanh, ngươi ngược lại nên cởi thật nhanh nha~~~
Thế nhưng chính lúc đang định cởi bỏ lớp vải trắng kia ra thì Thẩm Ngọc lại đột nhiên dừng lại động tác, nàng cảm thấy giống như có người đang nhìn mình.
Thẩm Ngọc cầm lấy xiêm y trên giá áo mặc lên người rồi nhìn một vòng chung quanh phòng, nàng nhíu mi lại, sau khi do dự hồi lâu thì nàng liền mặc lại quần áo chỉnh tề.
Phương Duệ: “…………………………………………………….”
Hắn đều đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ càng vậy mà cuối cùng chỉ để cho hắn xem như thế này?!!
Thẩm Ngọc ra khỏi phòng tắm, y phục lúc đi vào và lúc đi ra giống hệt nhau khiến Thuý Trúc không khỏi kinh ngạc:
“Công tử, người đã tắm rửa rồi sao?”
Thẩm Ngọc lắc đầu nói:
“Ta còn có chút việc cấp bách cần phải giải quyết, ngày mai lâm triều thì hãy chuẩn bị sớm cho ta.”
“Dạ, nô tỳ đã rõ.”
Mái ngói được đậy kín trở lại, Phương Duệ lật người nằm ở trên nóc nhà nhìn bầu trời đêm, cuối cùng hắn vươn tay lên che mắt mình lại, nội tâm hắn đang sụp đổ… làm gì còn tâm tình mà ngắm trăng với chả sao.
Thật sự mà nói thì Thẩm Ngọc sở hữu vòng eo tinh tế mảnh mai hệt như trong sách miêu tả — thon gọn đến nỗi một tay có thể ôm trọn. Thảo nào đời trước hắn luôn cảm thấy Thẩm Ngọc quá mức gầy yếu, hắn còn tưởng rằng thân thể nàng hư nhược, nên về sau cứ mỗi khi đông đến là hắn đều đưa nhân sâm ngàn năm cùng Thiên Sơn tuyết liên đến phủ Thái Bảo.
—
(*) Thiên Sơn tuyết liên: chính là hoa sen trắng mọc trên núi tuyết Thiên Sơn, nó mất khoảng 5 – 7 năm từ lúc nảy mầm đến khi nở hoa và giá trị của nó cũng quý hiếm không khác gì nhân sâm ngàn năm.
—
Nghĩ tới nghĩ lui thì cuối cùng Phương Duệ lại nghĩ tới da thịt mới lộ ra của Thẩm Ngọc, không nghĩ thì còn tốt, mới vừa nghĩ đến là trong nháy mắt hắn liền cảm giác được có một dòng khí nóng đang từ từ chảy ra khỏi lỗ mũi của hắn.
Phương Duệ giơ tay quệt một cái, liền nhìn thấy vết máu dính ở trên tay.
Vẻ mặt Phương Duệ rất bất đắc dĩ, đáy lòng thì thầm nói: Trẫm là đang ở độ tuổi huyết khí sôi trào, chuyện này không thể tránh khỏi nha!
Thật lâu sau đó Phương Duệ mới từ nóc nhà nhảy xuống, hắn lại theo đường cũ qua tường trong phủ tướng quân rồi đi ra ngoài.
Lúc về đến trong cung thì Dung Thái mang theo vẻ mặt cấp bách nói với hắn:
“Bệ hạ, vừa nãy Thái hậu đến đây.”
Động tác của Phương Duệ không vì thế mà ngừng lại, hắn nhanh chóng cởi bộ y phục dạ hành rồi ném vào trong tay Dung Thái và lạnh lùng cười một tiếng:
“Sau đó?”
Hắn sống lại đã hơn mười ngày nhưng cũng chưa từng gặp qua Thái hậu cũng chưa từng đi thỉnh an.
Hiện tại có lẽ đã làm cho Thái hậu nghĩ rằng hắn đang cáu kỉnh, nhưng hắn cũng không thể làm thái quá, chẳng qua hắn tạm thời chưa biết nên đối mặt với Thái hậu như thế nào.
Dù sao người này chính là mẹ đẻ của hắn và cũng là người muốn giết chết hắn — nhi tử ruột thịt của bà.
Dung Thái trả lời: “Sau đó nô tài nói bệ hạ người đã đi ngủ… tuy nhiên Thái hậu lại không tin. Thái hậu cảm thấy bệ hạ chắc chắn đang ở trong điện nhưng lại không muốn gặp bà mà thôi.”
Nghe thấy vậy Phương Duệ nhếch môi cười và khen ngợi:
“Ngươi làm tốt lắm.”
Cứ để cho bà cho rằng hắn đang trốn tránh không muốn gặp, chứ chẳng thể đoán ra hắn lại đêm hôm khuya khoắt ra khỏi cung.
Sau khi đổi lại y phục, Phương Duệ liền lấy cái hộp gỗ từ dưới gầm giường ra.
Thời điểm nhìn thấy hộp gỗ thì Dung Thái lập tức không dám mở to mắt, mà là mắt nhìn thẳng giống như kiểu hắn không hề biết trong hộp này chứa những thứ gì.
Vẻ mặt Phương Duệ nghiêm túc nhìn về phía Dung Thái giống như khi hắn có việc trọng yếu cần giao cho Dung Thái vậy:
“Dung Thái, chắc ngươi cũng biết trẫm là người thích tìm hiểu những cái mới lạ, nhưng mà hiện tại trẫm cũng nên thực tế rồi. Đồ vật trong này ngươi hãy thay trẫm xử lý, cũng ít thôi… chỉ tầm khoảng mười bản.”
Dung Thái: “…….” Hắn thật sự rất muốn biết bệ hạ định nghĩa ít nhiều là như thế nào!? +.+
Lúc đưa hộp gỗ cho Dung Thái, Phương Duệ vẫn có chút luyến tiếc, dù sao hộp gỗ này cũng theo hắn tám năm, nói như thế nào thì trong đây cũng tràn đầy hồi tưởng của hắn về Thẩm Ngọc.
Phương Duệ khẳng định về sau mình sẽ trở lại quỹ đạo trên mặt đất, nếu như còn tiếp tục giữ lại mấy thứ đồ này, hắn sợ rằng cuối cùng chính mình cũng vẫn còn cong.
Sau khi đem hộp gỗ thả vào trong tay Dung Thái, Phương Duệ vẫn rất nghiêm trang:
“Nhớ kỹ phải giữ lại cái hộp gỗ này cho trẫm.”
Dung Thái: “……..”
“Còn có… tìm mấy thứ bình thường đến đây.”
Vẻ mặt Dung Thái lộ ra nghi hoặc, hắn không hiểu hỏi:
“Bệ hạ, như thế nào là bình thường?”
Bệ hạ nghiêm trang: “Nam nữ hoan ái.”
Dung Thái: “……….” Có phải hắn nên gọi giúp bệ hạ một thái y đến đây hay không?
—ooOoo—
Đáng lẽ Trẫm phải xuất hiện hôm qua nhưng mà Trẫm không thắng nổi cơn buồn ngủ nên hôm nay sau một ngày khổ sai, Trẫm không ăn không uống xuất hiện bù cho các vị ái khanh đây… >. <