Thời gian thẩm tra Trần Trì được bắt đầu vào giờ Tị, vì Thẩm Ngọc chỉ là quan giám sự chứ không phải là quan chủ sự cho nên vụ án của Trần Trì vẫn do Thôi Hạo của Đại Lý Tự thẩm tra.
Tuy nhiên lúc đến thời điểm khai đường thẩm tra Trần Trì thì Thẩm Ngọc vẫn không nhìn thấy Phương Duệ đâu cả. Không những từ sáng sớm hôm nay nàng đã không nhìn thấy hắn mà cả tối hôm qua khi hắn nói đi ra ngoài dạo mát một chút thì sau đó nàng không hề thấy hắn quay trở lại phòng nàng nữa, ngay cả bên ngoài cửa phòng cũng không có bóng dáng của hắn.
Trước lúc đi ngủ, Thẩm Ngọc luôn nhìn ra ngoài cửa sổ và mỗi lần như vậy nàng đều có thể nhìn thấy Phương Duệ đứng dựa vào thân cây hải đường ở trong sân hoặc là ngồi ở trên cây. Nhưng tối hôm qua trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng lại không thấy bên cạnh gốc cây hải đường có bóng dáng của nam nhân kia.
Thẩm Ngọc cũng không bận tâm nhiều lắm, dù sao thân hắn thì hắn tự lo thế nên hắn muốn đi nơi nào cũng không cần phải báo cáo với nàng.
Vừa mới khai đường không bao lâu thì đã thấy có một nha dịch vẻ mặt hốt hoảng vội vã chạy vào. Mà Thẩm Ngọc nhìn không vừa mắt nhất lại chính là dáng vẻ hốt hoảng, vì thế nàng nhíu mày hỏi:
“Có chuyện gì mà ngươi phải hốt hoảng như vậy?”
Nha dịch kia nhanh chóng trả lời:
“Bẩm báo đại nhân, Dung đại tổng quản trong cung đến.”
Thẩm Ngọc nghe thấy vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó nàng đứng dậy khỏi vị trí dự thính, đồng thời trong lúc này Thôi Hạo ngồi ở vị trí chủ vị cũng đứng dậy.
Thời điểm bọn họ đang muốn ra ngoài nghênh đón thì Dung Thái một thân y phục màu đen thêu hoa văn cá chuồn bằng tơ vàng liền từ cửa chính đi vào đại sảnh của công đường xử án khiến cho toàn bộ ánh mắt của mọi người trong lúc nhất thời đều rơi ở trên người Dung Thái.
Dung Thái nở một nụ cười với Thôi Hạo và Thẩm Ngọc, sau đó mới nói:
“Hai vị đại nhân không cần để ý đến ta, ta đến đây thực sự không phải vì vụ án của Trần Trì.”
Thôi Hạo và Thẩm Ngọc vốn đều cho rằng lần này Dung Thái tới đây là vì Hoàng thượng vẫn không yên lòng về vụ án của Trần Trì, nhưng đến khi nghe Dung Thái nói như vậy thì hai người bọn họ đều có chút không rõ nguyên do.
Thôi Hạo bèn hỏi trước:
“Vậy Dung đại tổng quản đến Đại Lý Tự là vì chuyện gì?”
Dung Thái cười mấy tiếng, biểu tình trên mặt không có nửa điểm phập phồng, hắn đáp:
“Sau khi thẩm tra xong Trần Trì thì nói cũng không muộn. Hai vị đại nhân cứ việc thẩm án đi, ta ngồi ở một bên dự thính là được. Không cần quá để ý đến ta.”
Nghe xong lời này của Dung Thái thì Thôi Hạo thiếu chút nữa là ói ra một bụng máu. Chỉ mỗi Thẩm Ngọc ở đây đã làm cho hắn cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ, hắn chỉ lo Trần Trì trong quá trình thẩm tra sẽ nói những lời không nên nói. Hiện tại còn thêm một người là Dung Thái đến dự thính, cả hai cái người này đều là đại hồng nhân trong mắt Hoàng thượng thế nên chỉ cần Trần Trì nói sai một chữ khiến cho bọn họ hoài nghi thì Thái hậu nương nương nhất định sẽ trừng phạt hắn.
Vì thế hắn có thể không để ý được sao? Hắn đặc biệt để ý! Hắn đặc biệt đặc biệt để ý nha!!!
Thôi Hạo đột nhiên thấy hối hận, hắn hối hận tại sao mình không âm thầm trừ khử Trần Trì trước khi Thẩm Ngọc đến Đại Lý Tự, cũng tại lúc đó hắn quá kiêng kị mấy thứ quan trọng trong tay Trần Trì bởi mỗi một mệnh quan triều đình tham ô đều sợ đến một ngày nào đó những chuyện mình làm sẽ lộ ra ngoài.
Vì để bảo trụ tính mệnh của chính mình khi mọi chuyện bị bại lộ thì bọn họ đều lưu lại cho bản thân một con đường lui và Trần Trì cũng không ngoại lệ.
Nếu không vì thế thì thời điểm Trần Trì bị bắt hắn đã lập tức hạ lệnh cho người trừ khử Trần Trì chứ không phải bắt Trần Trì tự sát như kế hoạch đã định… nhưng bây giờ nói mấy thứ này tựa hồ cũng đã muộn.
Tuy nhiên Thôi Hạo vẫn nắm chắc chín phần là Trần Trì sẽ không dám nói mấy lời lung tung, dù sao thê nhi của Trần Trì còn ở trong tay hắn. Trừ phi Trần Trì không để ý đến tính mạng của những người kia thì hắn mới có thể nói lung tung.
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Phương Duệ đang không nhanh chóng điều khiển một chiếc xe ngựa chạy ở trong đường rừng, y phục trên người hắn đã có chút hỗn độn, mà ở phía sau xe ngựa còn có hai ám vệ đang cưỡi ngựa chạy theo, trên người bọn họ đều mang theo mùi máu tươi thoang thoảng.
Phương Duệ vừa điều khiển xe ngựa vừa nghe thấy phía trong xe ngựa có tiếng nói run rẩy sợ hãi của hài tử:
“Nương, con sợ!”
Sau đó là thanh âm trấn an của một phụ nhân: “Nương ở đây, đừng sợ!”
Phương Duệ đột nhiên thả chậm tốc độ một chút, hắn đưa mắt nhìn thẳng về phía trước và nói với người ngồi bên trong xe ngựa:
“Yên tâm! Việc mà ta đã đáp ứng với các ngươi thì ta tự nhiên sẽ thực hiện.”
Phương Duệ vừa dứt lời thì bên trong xe ngựa liền yên tĩnh.
Phương Duệ dàn xếp ổn thoả xong xuôi mọi chuyện thì đến khi hắn chạy về đến Đại Lý Tự đã là cuối giờ Tị, trên công đường đang thẩm án nhưng hắn lại quang minh chính đại từ ngoài cửa chính bước vào.
Chính lúc Dung Thái đang bưng chén trà lên và chuẩn bị nuốt xuống một ngụm thì hắn liền nhìn thấy bệ hạ nhà mình mặc kín như bưng từ hành lang đi vào làm cho hắn thiếu chút nữa thì phun trà ra khỏi miệng, mặt hắn nghẹn đến đỏ bừng và phải khó khăn lắm mới nuốt hết một ngụm trà kia.
Đây! Thật! Sự! Là! Bệ! Hạ! Nhà! Hắn! Sao?!
Tạo hình này của bệ hạ làm cho Dung Thái hắn thật hoảng sợ!!!
Mặc dù hắn chưa từng thấy qua bộ dáng bệ hạ nhà hắn mặc trang phục dạ hành lại còn mang mặt nạ, nhưng dù sao hắn đã chuẩn bị y phục và hầu hạ bên người bệ hạ cũng mười mấy năm nên thân hình bệ hạ cùng tư thế đi lại đã sớm khắc sâu trong tâm trí hắn. Chính vì vậy hắn chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra người kia chính là bệ hạ!
Chắc chắn không thể sai!
Nhìn bệ hạ nhà mình nghênh ngang đi đến phía sau lưng Thẩm Ngọc thì Dung Thái quả thực được mở rộng tầm mắt, dù sao bệ hạ ở trước mặt hắn vẫn là một người cơ trí độc nhất vô nhị, thế nhưng khi ở trước mặt Thẩm đại nhân thì… Hắn thật sự không muốn đưa ra đánh giá gì!
Thời điểm Phương Duệ đi trên đường thì trên người hắn còn phát ra thanh âm rất nhỏ của tiếng lục lạc.
Tất cả mọi người đều nhìn theo Phương Duệ, ngay cả Trần Trì khi nghe được tiếng lục lạc kêu thì hắn cũng ngẩng đầu nhìn theo và thấy bên hông Phương Duệ có đeo một miếng ngọc bội màu đen. Nhưng ánh mắt hắn không dừng lại ở miếng ngọc bội mà là ở trên ba cái tiểu lục lạc xinh xắn như hạt đậu đỏ đang không ngừng phát ra tiếng “Leng keng” và được buộc ở trên miếng ngọc bội kia.
Thời điểm nhìn thấy tiểu lục lạc thì ánh mắt của Trần Trì đột nhiên buông lỏng hơn rất nhiều.
Mà Thôi Hạo phía trên công đường vốn nhìn Phương Duệ không vừa mắt, hắn ta nhiều lần làm hỏng chuyện của hắn, hiện tại tên này còn không chào hỏi một tiếng mà cứ như vậy xông thẳng vào trong khiến cho sắc mặt Thôi Hạo đặc biệt khó coi, hắn liền giơ cao kinh đường mộc(*) lên rồi gõ mạnh xuống bàn phát ra thanh âm “Rầm” một tiếng rồi lạnh giọng quát lớn:
“Bổn quan còn đang thẩm án mà nhà ngươi không coi ai ra gì và cứ xông vào như chốn không người! Ngươi căn bản không đem Bổn quan để vào mắt, ngươi là đang coi rẻ công đường!”
(*) Kinh đường mộc: là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, kích thước to nhỏ khác nhau và đều vừa tay người cầm. Mỗi khi quan huyện thẩm án, bên cạnh tay luôn có một khối gỗ như vậy và khối gỗ này được gọi là Kinh đường mộc.
Tuy nhiên chức quan khác nhau, danh xưng cụ thể của kinh đường mộc cũng khác nhau. Kinh đường mộc mà Hoàng đế sử dụng gọi là “Chấn sơn hà” 震山河; kinh đường mộc của Tể tướng quan viên nhất nhị phẩm gọi là “Tá triều cương” 佐朝纲; còn của Nguyên soái, Tướng quân và quan võ các cấp thì gọi là “Kinh hổ đảm” 惊虎胆, chỉ có khối gỗ nhỏ mà quan viên phổ thông cấp dưới sử dụng mới gọi là “Kinh đường mộc” 惊堂木.
Trong lúc Thôi Hạo giận dữ mắng mỏ Phương Duệ thì Trần Trì đang quỳ ở trên mặt đất vừa nãy còn không chịu mở miệng nói lời nào lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thôi Hạo ngồi ở trên công đường và nói:
“Đại nhân, tội thần có chuyện muốn khai báo.”
Sự chú ý của mọi người vốn đặt ở trên người Phương Duệ thì một câu nói này của Trần Trì liền đem tất cả sự chú ý của mọi người kéo về phía hắn.
Thẩm Ngọc làm như không chú ý đến người phía sau lưng mình mà chỉ chăm chú nhìn Trần Trì, thế nhưng nàng lại đè thấp giọng hỏi người phía sau:
“Người vừa đi nơi nào?”
Phương Duệ khẽ cong môi nói: “Lúc nữa sẽ giải thích với ngươi.”
Thẩm Ngọc nghe thấy vậy thì không tiếp tục truy hỏi nữa mà lại bắt đầu chuyên tâm vào việc thẩm tra án.
Thôi Hạo nghĩ Trần Trì sẽ không dám nói lung tung vì thế hắn hít một hơi thật sâu cho tâm tình bình ổn lại rồi nhìn về phía Trần Trì đang quỳ dưới công đường:
“Ngươi nói đi.”
Ở dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Trần Trì ngẩng mặt lên và sống lưng dựng thẳng tắp. Mặc dù một thân dơ bẩn, tóc tai bù xù làm người ta liên tưởng tới một loại cảm giác cả đời phải luồn cúi… thế nhưng ở tại thời khắc cuối cùng này hắn lại dựng thẳng thắt lưng giống như ảo giác.
“Tội thần Trần Trì thực sự tham ô hối lộ, giết người vô tội nhưng chuyện này không phải do một mình tội thần làm.”
Trần Trì vừa nói dứt lời thì Thôi Hạo liền trừng mắt nhìn Trần Trì, ngay sau đó hắn phát giác ra được bản thân mình đã thất thố nên hắn lập tức liền che giấu vẻ mặt có tật giật mình của bản thân mình, hắn nghiêm nghị nói:
“Trần Trì, ngươi nên hiểu rõ bản thân mình đang nói cái gì? Nếu như ngươi dám vu oan giá hoạ cho bất kỳ một mệnh quan triều đình nào thì Bổn quan nhất định không tha cho ngươi.”
Trên mặt Trần Trì không hề có một chút sợ hãi nào, hắn nói rõ ràng từng chữ:
“Là Trung thị lang Lư Thượng Thanh của Bộ binh.”
Thời điểm Trần Trì nói ra trung thị lang Lư Thượng Thanh thì khoé miệng Phương Duệ dưới lớp mặt nạ càng cong lên, hơn nữa còn mang theo vài tia hàn ý.
Thôi Hạo âm thầm cả kinh, hắn không hiểu nổi tại sao Trần Trì lại nói ra cái tên Lư Thượng Thanh… nhưng kế tiếp hắn phải nghĩ cách không để cho Trần Trì này nói ra thêm một cái tên khác!
Thôi Hạo liếc mắt nhìn Trần Trì và hỏi:
“Ngươi có bằng chứng gì cụ thể để chứng minh Trung thị lang Lư Thượng Thanh thông đồng với ngươi làm bậy hay không?”
“Ở trong sân tại phủ của tội thần, phía dưới gốc hoa quế có chôn một chiếc hộp sắt, bên trong hộp sắt ấy chính là tất cả bằng chứng phạm tội của Lư thị lang.”
Nghe thấy lời nói của Trần Trì thì nội tâm Thôi Hạo càng hoảng sợ, nếu đã có chứng cứ phạm tội thì làm sao có thể chỉ có mỗi Lư Thượng Thanh!!
Hắn thầm nghĩ phải tìm cách đem hộp sắt này lấy về tay mình trước, nếu không sẽ có khả năng dính líu đến cả bản thân hắn.
Thôi Hạo cho rằng Trần Trì lựa chọn một người dễ dàng xử lý nhất nên mới có thể lôi mỗi Lư Thượng Thanh ra ngoài sáng, nhưng hắn căn bản không hề biết được trong này còn có nguyên nhân khác.
Mà cái nguyên nhân này cũng khiến hắn quá bất ngờ!
Hiện tại Trần Trì đã nói ra vị trí cất giấu của chứng cứ, nhìn qua thì giống như là đánh rắn động cỏ nhưng thật sự có phải như thế hay không và rốt cuộc kế hoạch thật sự ở bên trong là gì thì đại khái cũng chỉ có duy nhất Phương Duệ là người biết rõ ràng.