Cảm giác phía sau không còn có người truy đuổi thì hắc y nhân liền nhảy từ trên nóc nhà xuống dưới đất, hắn kéo mặt nạ xuống rồi há to miệng thở dốc và không ngừng dùng tay quạt gió. Hắn thật không thể tưởng tượng nổi mà thốt lên:
“Người mà Hô Diên Trác Vân muốn ta đánh lạc hướng rốt cuộc là ai, không ngờ hắn ta vậy mà có thể theo kịp khinh công của ta.”
Hắc y nhân bị Phương Duệ truy đuổi chính là đạo tặc mà nhiều năm về trước bị Hô Diên Trác Vân bắt được, hắn ta có khinh công tuyệt hảo tuy nhiên vì mê rượu nên mới dễ dàng rơi vào tay Hô Diên Trác Vân. Về sau Hô Diên Trác Vân biết được vàng bạc mà đạo tặc này trộm được đều dùng để giúp đỡ những người có cảnh bần cùng thì hắn liền thả đạo tặc này đi. Vì thế hắn liền thiếu Hô Diên Trác Vân một cái nhân tình.
Lần này Hô Diên Trác Vân bảo hắn đi đánh lạc hướng một người, hắn nghĩ đây cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý gì nên mới nhanh chóng đáp ứng. Vốn hắn cho rằng việc này quá đơn giản nhưng không ngờ thiếu chút nữa thì bị người ta tóm sống.
…
Phương Duệ cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về. Bởi vì ở Đại Lý Tự phần đông là cao thủ, nếu như có quá nhiều người ở bên cạnh Thẩm Ngọc thì sẽ rất bất tiện. Cho nên chỉ cần Phương Duệ có ở đây thì những ám vệ khác sẽ tự động rút lui đến một nơi khá xa để ẩn núp, với lại ám vệ cũng là người, cũng cần có thời gian nghỉ ngơi, vì thế mà Phương Duệ để cho họ thay phiên nhau làm nhiệm vụ.
Hiện tại Phương Duệ đang ở Đại Lý Tự nên những ám vệ dĩ nhiên không có ở gần phạm vi của Thẩm Ngọc.
Lúc Phương Duệ trở lại thì nghe được trong phòng tắm có tiếng nữ nhân nói chuyện, hắn liền thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời trong đầu cũng hiện lên một ý niệm đáng sợ — Thẩm Ngọc của hắn bị người ta nhìn sạch trước cả hắn!!!!
Cũng chính vì ý niệm đáng sợ trong đầu nên Phương Duệ cũng không từ từ nghĩ xem có cách nào tốt nhất để cứu Thẩm Ngọc nữa, hiện tại phương pháp nhanh nhất chính là lập tức xông vào và một chút cũng không thể chậm trễ.
Phương Duệ không chút do dự phá cửa sổ đi vào, nữ tử kia nghe thấy tiếng động liền nhìn thoáng qua nam nhân tiến vào từ cửa sổ rồi xoay người chạy về phía cửa chính.
Phương Duệ vừa nhảy vào đến trong phòng thì đập vào mắt hắn chính là y phục ướt đẫm dán chặt lấy cơ thể của Thẩm Ngọc, vô luận là đằng trước hay đằng sau thì thân thể kia đều vểnh lên một đường cong hoàn mỹ khiến cho Phương Duệ nhất thời máu dồn lên não và liền trượt chân một cái, may mắn là hắn nhanh tay bám vào cửa sổ vì thế mới không ngã chổng vó trên mặt đất.
Lúc này Thẩm Ngọc căn bản không để ý đến y phục trên người mình mà là thân phận của nàng bị đưa ra ánh sáng, cho nên nàng vội nói với Phương Duệ:
“Nàng ta biết rõ thân phận của ta!”
Phương Duệ nhanh chóng hồi thần và đem cỗ nhiệt khí ép xuống rồi rút nhuyễn kiếm bên hông ra.
Nữ tử kia là người trong giang hồ nên cũng có một chút công phu, khi nàng ta chạy đến phía cửa thì trên cánh cửa không chỉ có một ổ khoá. Thời điểm nhìn thấy mấy ổ khoá thì sắc mặt nữ tử thay đổi trong nháy mắt và thầm mắng: Nữ nhân chết tiệt, tắm rửa còn dùng nhiều khoá như vậy làm gì!
Thấy cửa mở không được thì nữ tử bèn xoay người muốn chạy trốn từ cửa sổ, nhưng nhuyễn kiếm của Phương Duệ lại nhanh hơn.
Nhuyễn kiếm vừa được rút ra liền đâm trực tiếp về phía nữ tử.
Nữ tử thấy thế bèn khẽ nghiêng thân thể rồi lập tức tránh sang một bên khiến cho nhuyễn kiếm lập tức đụng vào cửa.
Sau đó nàng ta nheo mắt nhìn về phía Thẩm Ngọc và hung ác nói:
“Thì ra ngươi muốn kéo dài thời gian!”
Nhưng phát hiện này của nữ tử cũng quá muộn vì người cũng đã trở lại.
Thẩm Ngọc nhanh chóng mặc quần áo vào rồi nhìn về phía Phương Duệ và nói lại một lần nữa:
“Nàng ta biết rõ thân phận của ta!”
Ánh mắt Phương Duệ rơi ở trên người nữ tử, hắn nhìn thoáng qua trên dưới một chút rồi đột nhiên cười lạnh:
“Hô Diên Trác Vân kia tuy là người chính đạo nhưng không ngờ lại giao du với một đám cẩu bằng hữu.”
Nữ tử nghe vậy thì ánh mắt lộ ra ác độc rồi hung dữ nói:
“Xem ra ngươi biết rõ ta là ai.”
Phương Duệ đứng ở trước mặt Thẩm Ngọc rồi lại cười lạnh một tiếng:
“Độc Hạt nương tử — người nào mà lại không biết biệt danh này của ngươi.”
Đời trước lúc Phương Duệ ngao du giang hồ từng gặp qua Độc Hạt nương tử, hơn nữa vì tướng mạo kì quái của nàng ta nên Phương Duệ liền nhớ kỹ. Nữ tử bình thường cho dù không có lông mày thì cũng sẽ kẻ thêm lông mày thanh tú, nhưng Độc Hạt nương tử này lại cạo sạch lông mày đi, vốn dĩ lớn lên đã không đẹp mắt nên nhìn vào không khác gì phụ nhân hơn ba mươi tuổi, sau khi cạo đi hai hàng lông mày thì ấn tượng sao có thể không khiến người ta phải khắc sâu.
Nghe cái danh Độc Hạt nương tử đã đủ biết người này cũng không phải là hạng tốt lành gì, mặc dù bản thân cũng là nữ nhân nhưng nàng ta lại thích hành hạ những cô nương có tướng mạo xinh đẹp làm thú vui.
Độc Hạt nương tử không giết những cô nương này nhưng lại có không ít những cô nương vì chịu không nổi sự hành hạ của nàng ta mà đã lựa chọn tự tử. Vì thế Độc Hạt nương tử cũng không biết đã gián tiếp hại chết biết bao nhiêu mạng người.
Thái hậu có thể nắm giữ trọng quyền trong tay, hơn nữa trên tay bà cũng dính không ít máu tươi nên mấy thủ đoạn giết người này tất nhiên sẽ muốn dùng người trong giang hồ… cho nên dưới trướng của Thái hậu có một người như Độc Hạt nương tử cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
Độc Hạt nương tử cong môi cười châm biếm một tiếng:
“Nếu đã biết rõ ta là ai, vậy ngươi còn không mau nhường đường!”
Phương Duệ liếc mắt nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc, thấy nàng đã mặc xong y phục thì hắn cũng không còn cố kỵ mà nhấc theo nhuyễn kiếm và nói:
“Ngươi cảm thấy khi bản thân mình biết rõ chuyện không nên biết thì ta còn có thể để ngươi còn mạng mà bước ra khỏi căn phòng này sao?”
Ánh mắt Độc Hạt nương tử khẽ quét qua người Thẩm Ngọc, tiếp theo nàng ta nhìn Phương Duệ đang đeo mặt nạ rồi hỏi ngược lại:
“Ngươi chẳng lẽ không sợ ta hét lên nói Thẩm Ngọc là nữ nhân sao?!”
Phương Duệ nghe vậy liền đâm thẳng nhuyễn kiếm về phía Độc Hạt nương tử trong chớp mắt, trên người hắn toả ra sát khí lạnh lẽo.
Độc Hạt nương tử né tránh nhưng nhuyễn kiếm như rồng cuộn hổ vồ di chuyển theo phương hướng của Độc Hạt nương tử.
“Ngươi nếu như hét lên một tiếng thì phải xem ngươi có bản lĩnh sống sót được đến khi muốn mở miệng ra không mà thôi!” Phương Duệ vừa dứt lời liền linh hoạt chuyển động nhuyễn kiếm trong tay khiến cho lưỡi kiếm sắc bén “xoẹt” qua mặt Độc Hạt nương tử và lưu lại một vết máu trên đó.
Hiện tại quả thực Độc Hạt nương tử không dám hét lên, bởi vì nàng ta phụng mệnh của bề trên đến đây trộm chìa khoá. Nếu như trộm được chìa khoá và còn phát hiện ra được thân phận của Thẩm Ngọc thì nàng ta đều có thể bẩm báo tất cả mọi chuyện với bề trên. Nhưng hiện tại đã đánh rắn động cỏ, với lại nàng ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong giang hồ nên người khác muốn giết nàng thì cũng chỉ là chuyện quá đơn giản.
Biết bản thân mình đánh không lại Phương Duệ, Độc Hạt nương tử liên tiếp lùi về phía sau và đặc biệt thức thời nói:
“Ta có thể giữ bí mật chuyện Thẩm Ngọc là nữ nhân. Ta cũng có thể nói cho ngươi biết ai là người sai ta đến đây trộm chìa khoá… chỉ cần ngươi đừng giết ta!”
Phương Duệ lạnh lùng cười một tiếng:
“Hạng người như ngươi căn bản không đáng tin, hơn nữa dù ngươi không nói thì ta cũng biết rõ ai là người sai ngươi đến đây.”
Ánh mắt Độc Hạt nương tử càng trở nên lạnh lẽo, xem ra thương lượng bất thành nên nàng ta lại chuyển ánh mắt tới Thẩm Ngọc và trong lòng không ngừng tính toán.
Thanh âm đánh nhau ở trong nhà tắm không hề nhỏ, nhưng bởi vì muốn trộm chìa khoá nên Thôi Hạo đã sớm điều nha dịch ở nơi của Thẩm Ngọc đi chỗ khác, vì vậy dù đánh nhau được một lúc lâu nhưng cũng không có một người nào xuất hiện.
Độc Hạt nương tử không ngừng lui bước về phía sau rồi mạnh mẽ lao về hướng cửa sổ đang mở để chạy trốn.
Tuy nhiên Phương Duệ làm sao có thể để cho nàng ta thực hiện được ý đồ, hắn lập tức đánh về phía Độc Hạt nương tử, chiêu thức không một chút lưu tình.
Mà Độc Hạt nương tử cũng nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, đối phương muốn mạng nàng nhưng nàng cũng không thể đứng yên cho người ta chém giết. Sau khi đỡ mấy chiêu của Phương Duệ, Độc Hạt nương tử liền tung chân đá văng thùng nước tắm bên cạnh tấm bình phong về phía Phương Duệ. Nàng ta nhân lúc tầm nhìn của Phương Duệ bị ngăn cản liền đưa móng vuốt hướng tới Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc thấy Độc Hạt nương tử muốn ra tay với mình thì hơi kinh ngạc nên nàng liên tục lui về phía sau mấy bước, trong mắt xuất hiện tia sợ hãi.
Nhưng thời điểm Độc Hạt nương tử muốn chạm vào người nàng thì tay của nàng ta đột nhiên dừng lại giữa đường, hai mắt trợn to… đôi mắt ấy giống như muốt thoát ra khỏi tròng mắt, nhìn khủng bố cực điểm và ánh mắt kia ý tứ chính là ngỡ ngàng đến không thể tin được.
Nhuyễn kiếm của Phương Duệ đâm xuyên qua ngực Độc Hạt nương tử.
Sắc mặt Thẩm Ngọc trắng bệch, nàng nhìn Độc Hạt nương tử chết không nhắm mắt ở ngay trước mặt mình.
Phương Duệ lạnh lùng rút nhuyễn kiếm ra khỏi người Độc Hạt nương tử. Sau đó hắn tiến lên ôm lấy Thẩm Ngọc vào lòng, giọng nói mang theo run rẩy:
“Ngươi không có việc gì là tốt rồi!”
Thẩm Ngọc làm quan nhiều năm và còn trảm qua không ít phạm nhân nên người chết với nàng cũng không phải chuyện hiếm thấy. Sắc mặt nàng trắng bệch không phải do nhìn thấy Độc Hạt nương tử chết mà là nàng thiếu chút nữa thì trở thành con tin trong tay Độc Hạt nương tử.
Thẩm Ngọc chỉ sợ hãi trong chớp mắt, sau đó thì tâm tình nàng nhanh chóng xoa dịu. Vẻ mặt nàng không chút thay đổi đẩy Phương Duệ ra:
“Đem tay của ngươi ra chỗ khác!”
Tay của nam nhân này dĩ nhiên lại thừa dịp ôm loạn bên eo nàng! Hơn nữa nàng cũng không phải cô nương gia bình thường mới gặp chút chuyện nguy hiểm đã sợ hãi.
Phương Duệ buông Thẩm Ngọc ra và thầm cảm thán Thẩm Ngọc quá mức trấn định, nhưng đến khi ánh mắt hắn rơi xuống phía dưới cổ nàng thì thanh âm liền có điểm mất tự nhiên:
“Ngươi mau mặc lại y phục đi.”
Phương Duệ nói xong bèn xoay người nhìn thi thể của Độc Hạt nương tử. Khi thấy trong tay Độc Hạt nương tử còn nắm chìa khoá thì Phương Duệ liền nheo mắt lại, vẻ mặt dưới lớp mặt nạ kia cực lạnh lẽo, trong đáy mắt không ngừng hiện lên sát ý.
Đám người này thật sự càng ngày càng không đem Hoàng đế là hắn để vào mắt, ngay cả Thẩm Ngọc nhà hắn mà cũng dám động thủ.
Phương Duệ cúi người xuống rồi dùng một tay nhấc thi thể của Độc Hạt nương tử lên, sau đó hắn nhìn Thẩm Ngọc và nói:
“Ngươi mặc y phục cho chỉnh tề rồi hãy ra.”
Phương Duệ mở cửa và nhấc theo khối thi thể đi ra khỏi phòng tắm, từng bước từng bước của hắn đều khí thế kinh người… dáng vẻ này rất rõ ràng chính là đi tìm người để tính sổ.
Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn y phục có chút loạn ở trên người mình, bởi vì vừa nãy nóng vội nên nàng không có buộc ngực. Chờ đến khi Phương Duệ nhấc theo thi thể đi ra ngoài thì nàng mới nhanh chóng sửa sang lại y phục và đuổi theo sau.
Đợi đến khi Thẩm Ngọc đuổi đến bên ngoài gian chính của Đại Lý Tự thì lúc này đã có một đám nha dịch vây quanh đó với ánh lửa ngút trời, người tuy nhiều nhưng lại yên tĩnh đến quỷ dị.
Lúc thấy Thẩm Ngọc đến thì tất cả mọi người đều tự giác nhường ra một con đường cho nàng.
Thẩm Ngọc đi lướt qua mọi người thì chỉ thấy Thôi Hạo và Hô Diên Trác Vân đang đứng trên bậc thang. Còn Phương Duệ một thân hắc y đứng ở dưới bậc thang, tuy không nhìn thấy vẻ mặt và lại càng không nhìn thấy ánh mắt hắn nhưng hắn chỉ đứng ở chỗ đó thôi mà khí thế đã chế trụ được tất cả mọi người.
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, Phương Duệ bèn quay đầu nhìn thoáng qua một chút. Khi thấy Thẩm Ngọc đã tới thì lúc này hắn liền siết chặt quả đấm và giơ tay phải lên, sau khi giơ lên cao thì hắn mở quả đấm ra khiến cho chiếc chìa khoá được buộc bằng sợi dây đỏ thuận thế từ trong tay hắn rơi xuống.
Thôi Hạo thấy vậy đã cảm thấy có linh cảm xấu, thay vì chế trụ người kia thì không bằng hắn nên đánh đòn phủ đầu trước.
Thế nhưng Hô Diên Trác Vân lại nhanh hơn một bước, hắn bước xuống khỏi bậc thang và xoay người lại quỳ xuống trước mặt Thôi Hạo.
Thôi Hạo hoàn toàn không nghĩ tới Hô Diên Trác Vân lại đột nhiên quỳ xuống, thế nên hắn ngẩn người hỏi:
“Hô Diên ngục thừa, ngươi đang làm cái gì vậy?!”
Mặc dù đang quỳ nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tấm lưng dựng thẳng tắp của Hô Diên Trác Vân, vẻ mặt hắn kiên cường trước sau như một:
“Đại nhân, hạ quan có tội.”
Hô Diên Trác Vân quỳ xuống làm cho Thẩm Ngọc có chút bất ngờ, nàng vừa rồi còn đang hoài nghi vì ban ngày Thôi Hạo đến mượn nàng chìa khoá của nhà tù thì buổi tối đã có người đến trộm chìa khoá… nhưng bây giờ căn bản không cần hoài nghi bởi nàng hoàn toàn có thể khẳng định chính Thôi Hạo đã phái người đến trộm.
Phương Duệ khẽ nheo mắt và lộ ra ý cười vui vẻ cùng châm chọc — đây đúng là một vở kịch hay!
“Hạ quan thấy người ngoài đều nghị luận nói rằng đại nhân nhốt Trần Trì đơn độc trong một phòng giam là để trộm long tráo phượng và người trong nhà lao lúc này căn bản không phải là Trần Trì. Bọn họ nói đại nhân như thế chính là đang vu oan cho đại nhân. Hạ quan vì chứng minh cho sự trong sạch của đại nhân nên mới bất đắc dĩ sử dụng hạ sách là sai người đi trộm chìa khoá của Thẩm đại nhân.”
Thôi Hạo phản ứng lại rất nhanh, có Hô Diên Trác Vân nhận tội nên liền trả vờ lộ ra vẻ mặt khó nói lên lời:
“Hô Diên ngục thừa, tại sao ngươi lại có thể hồ đồ như vậy!”
Nhìn hai người diễn trò thì Phương Duệ cũng không có ý định vạch trần ngay trước mặt, dù sao cũng đã có người nhận tội, cộng thêm không có chứng cớ việc Hô Diên Trác Vân làm là do Thôi Hạo sai khiến.
Phương Duệ hừ lạnh một tiếng và nói:
“Các ngươi đều muốn nhìn người trong đại lao kia rốt cuộc có phải là Trần Trì hay không thì liền đi nhìn, cần gì phải dùng thủ đoạn hạ lưu này.”
Thẩm Ngọc vừa nghe Phương Duệ muốn để người ta đến đại lao để kiểm chứng thì trong nội tâm nàng kinh hãi.
Thẩm Ngọc bước nhanh đến bên cạnh Phương Duệ và nhỏ giọng hô một tiếng:
“Cổ Minh!”
Phương Duệ quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngọc, cho dù Thẩm Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng hắn vẫn nở nụ cười với nàng, giọng điệu lạnh lẽo cũng được xoa dịu hơn:
“Đại nhân, tuy nói lời đồn đa số đều hướng về Thôi đại nhân nhưng lúc trước chính đại nhân mới là người ra lệnh nhốt Trần Trì đơn độc trong đại lao. Hơn nữa chìa khoá đại lao cũng chỉ có một chiếc mà chiếc này lại nằm trong tay ngài. Cuối cùng nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì đại nhân ngài cũng khó thoát tội. Vậy thà rằng hiện tại hãy để bọn họ tự mình kiểm chứng, đỡ phải sau này có lòng nghi ngờ càng nặng.”
Thẩm Ngọc hơi nhíu mày, trong ánh mắt nàng có một tia hoài nghi không hề dễ dàng phát giác. Sau khi suy tư hồi lâu thì nàng nhìn về phía Thôi Hạo, vẻ mặt không chút thay đổi nói:
“Nhìn thì nhìn!”
—ooOoo—
Chương quá dài nên mời các chị em xem tiếp vào lần sau!!!:3
Thẩm Ngọc lập tức xoay người đi về phương hướng nhà lao, còn Phương Duệ cũng theo sát ở phía sau.
Nhìn bóng lưng của hai người thì sắc mặt Thôi Hạo liền trở nên khó coi, lần này Thẩm Ngọc tại sao lại nhanh chóng đáp ứng như vậy? Chẳng lẽ Trần Trì ở trong nhà lao không hề bị đánh tráo?
Đi theo phía sau Thẩm Ngọc còn có Hô Diên Trác Vân, Thôi Hạo nhìn hai người phía trước rồi hạ thấp giọng hỏi hắn:
“Mấy ngày nay nhà lao canh phòng như thế nào?”
“Hồi bẩm đại nhân, đội canh phòng đông như nêm cối.”
Bước chân Thôi Hạo dừng lại một chút, sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước, trong ánh mắt lộ vẻ suy tư.
Thẩm Ngọc vì sao lại yêu cầu nhốt Trần Trì đơn độc riêng một gian phòng, rồi vì sao vào ban ngày lại nhất quyết không cho hắn đi nhìn xem người nhốt trong nhà lao có phải thật sự là Trần Trì hay không?
Thôi Hạo khẽ nheo mắt lại và nghĩ đến một khả năng… khả năng này khiến đáy lòng hắn kinh hãi.
Thẩm Ngọc chẳng lẽ ngoài việc lấy được sổ sách mà còn phát hiện ra những chuyện gì khác nữa sao?!
Tri phủ Sóc Châu kia thật sự toàn làm hỏng việc lớn, đến lúc chết rồi mà vẫn còn để lại thứ quan trọng như vậy!
Bọn họ đứng ở bên ngoài đại lao, Thẩm Ngọc đứng dịch sang một bên để nhường chỗ cho Phương Duệ mở cửa.
Vậy mà Phương Duệ lại không vội vàng mở khoá, hắn xoay người nhìn về phía Thôi Hạo, trong giọng nói mang theo chế nhạo:
“Thôi đại nhân hãy nhìn xem bên trong rốt cuộc có phải là Trần Trì hay không?”
Nhìn vẻ mặt không cười nổi kia của Thôi Hạo thì dưới đáy lòng Phương Duệ phát ra một nụ cười lạnh.
Cửa được mở ra nhưng người ngồi xếp bằng ở trên giường đá không hề bị lay động, nhìn dáng vẻ của hắn như là đang ngủ say, mà mái tóc lộn xộn rối tung kia che kín cả khuôn mặt khiến người ta không phân biệt được đây có phải là Trần Trì thật sự hay không.
Trên mặt Thẩm Ngọc không hề có một chút lo lắng nào, nàng mắt lạnh liếc qua Thôi Hạo rồi nói:
“Người ở chỗ này, Thôi đại nhân tự mình kiểm tra đi.”
Thôi Hạo quay sang phân phó cho hai nha dịch đứng bên cạnh:
“Hai người các ngươi đi kiểm tra cho ta.”
Hai nha dịch nghe lệnh rồi tiến gần về phía người đang ngồi trên giường đá, nhưng lúc này người kia lại đột nhiên lên tiếng.
“Không biết vì sao hai vị đại nhân vào lúc đêm khuya thế này còn đến đây?” Hắn nói xong liền đưa tay vén mái tóc bù xù đang che kín cả khuôn mặt lên khiến cho gương mặt gày gò được lộ rõ không hề bỏ sót một điểm.
Đây chính là Trần Trì — không thể nghi ngờ!
Đoán được Cổ Minh không đánh tráo người là một chuyện, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy Trần Trì vẫn còn ở trong nhà tù này thì Thẩm Ngọc vẫn có một chút kinh ngạc.
Đêm hôm đó nháo loạn ra động tĩnh lớn như thế, vậy mà không có đem người đánh tráo… nam nhân này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?!
Thời khắc nhìn thấy rõ Trần Trì thì đáy lòng Thôi Hạo hoài nghi ngày càng sâu, trong đầu hắn đột nhiên toát lên một suy nghĩ rằng lời đồn đại lần này có lẽ cũng do Thẩm Ngọc truyền đi, hơn nữa việc quan ấn bị trộm và bảng hiệu bị phá bỏ phỏng chừng cũng là kế hoạch của Thẩm Ngọc. Mục đích của người này là muốn hắn thiếu kiên nhẫn rồi ra tay — quả nhiên lòng dạ sâu không lường được.
Mà Thẩm Ngọc căn bản không biết trong lúc chính mình đang suy nghĩ vì sao Cổ Minh không đem người đánh tráo thì đồng thời lúc này Thôi Hạo cũng đang tâng bốc nàng lên tận trời cao ở trong lòng.
Thẩm Ngọc không để ý đến Trần Trì mà quay sang nhìn Thôi Hạo với ánh mắt sắc bén:
“Người cũng đã nhìn thấy, ngài đã kiểm tra rõ ràng rồi chứ?!”
Ánh mắt Thôi Hạo loé lên một tia sáng, sau đó hắn lộ ra vẻ mặt áy náy nói:
“Thẩm đại nhân, đêm nay đã khiến ngài phải kinh hãi rồi.”
Tiếp đó hắn lập tức quay sang trách mắng Hô Diên Trác Vân: “Hô Diên ngục thừa, ngươi đã biết đêm nay mình phạm phải tội gì chưa?!”
Hô Diên Trác Vân cúi đầu nói:
“Hạ quan nguyện ý tuỳ đại nhân xử phạt.”
“Đêm khuya sai người xông vào phòng tắm trộm đi chìa khoá của ta, đã thế ngươi còn cấu kết với khâm phạm của triều đình! Phải chịu tội gì… ta nghĩ Thôi đại nhân hẳn là sẽ công tư phân minh đi?”
Thẩm Ngọc đem tội trạng của Hô Diên Trác Vân chỉ ra rõ ràng từng mục, hơn nữa ánh mắt nhìn Thôi Hạo còn mang theo khí thế bức người.
Thôi Hạo khẽ gật đầu và đáp:
“Bất kể là ai chỉ cần phạm sai lầm sẽ đều nhận được hình phạt thích đáng.”
Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn Hô Diên Trác Vân rồi nói:
“Như vậy mới đúng.”
Sau đó nàng vung tay áo đi ra khỏi nhà lao.
Phương Duệ nhìn mấy người vẫn còn đứng ở đó liền trêu chọc:
“Chư vị không đi chẳng lẽ lại muốn nói chuyện cùng trọng phạm triều đình sao?”
Mấy người kia ngẩn người một chút rồi đều đi ra khỏi nhà lao. Phương Duệ đi cuối cùng, ánh mắt hắn rơi ở trên người Trần Trì, sau đó môi mỏng khẽ nhếch lên.
Nguyện ý phối hợp là tốt, chỉ sợ chết đến nơi nhưng vẫn còn làm bia đỡ đạn cho thú dữ.
Sau khi khoá cẩn thận nhà lao thì Phương Duệ bèn trở lại phòng Thẩm Ngọc.
Lúc Phương Duệ đẩy cửa đi vào chỉ thấy Thẩm Ngọc đang mím chặt môi ngồi ở bên cạnh bàn, tay để trên mặt bàn, còn ánh mắt thì bình tĩnh nhìn vào hắn.
Đã đoán được Thẩm Ngọc sẽ chờ hắn, cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ nàng nghiêm túc như thế thì hắn cũng không có gì ngạc nhiên.
Phương Duệ đi đến phía đối diện Thẩm Ngọc rồi cũng ngồi xuống, hắn lật hai cái chén lên rồi rót đầy hai chén trà. Một chén đẩy đến trước mặt Thẩm Ngọc, còn một chén thì hắn tự mình bưng lên rồi nhấp một ngụm. Sau đó hắn bỏ cái chén xuống và nhìn Thẩm Ngọc rồi thong dong nói:
“Ngươi có thắc mắc gì thì cứ hỏi đi.”
Thẩm Ngọc đẩy chén trà Phương Duệ mới rót sang một bên, vẻ mặt tức giận nói:
“Ngươi nếu đã không đánh tráo người, vậy tại sao không đem chuyện này nói với ta?!”
Nghe đến câu nói [ “Các ngươi đều muốn nhìn người trong đại lao kia rốt cuộc có phải là Trần Trì hay không thì liền đi nhìn..” ] của Phương Duệ là Thẩm Ngọc đã đoán được người này không làm theo kế hoạch đã định. Kiểu làm việc bằng mặt không bằng lòng như vậy thì nội tâm của nàng sao có thể không tức giận được chứ?
Hắn vẫn là người vô sỉ nhất mà nàng từng gặp qua, đã uy hiếp nàng thì thôi đi, đằng này còn không ngừng đùa giỡn nàng, không chỉ đùa giỡn nàng mà còn cợt nhả với nàng nên ngọn lửa trong nội tâm nàng không thể nào giảm xuống được.
Phương Duệ lại đem chén trà đẩy đến trước mặt Thẩm Ngọc, giọng nói lại càng thoải mái hơn:
“Trước tiên ngươi hãy uống chén trà cho bớt giận đã!”
Thẩm Ngọc trừng mắt với Phương Duệ rồi nói:
“Nếu như hôm nay Trần Trì chết ở trong nhà lao thì chuyện này ngươi có gánh chịu nổi trách nhiệm không?!”
Phương Duệ cười ha ha ra tiếng, thấy Thẩm Ngọc vẫn không chịu uống chén trà mình rót thì hắn liền cầm lấy chén trà lên và uống một hơi cạn sạch, giọng nói mang theo vẻ thần bí khó lường:
“Ta cũng không thể nào để tiểu nương tử của ta mạo hiểm được, có phải hay không?”
Nghe thấy câu này thì Thẩm Ngọc không hề nghĩ ngợi mà cầm lấy chén trà trên mặt bàn ném về hướng Phương Duệ.
Phương Duệ khẽ nghiêng người làm cho chén trà kia bay sượt qua bên cạnh hắn rồi đụng vào cửa, có lẽ là do khí lực nàng không đủ lớn nên khi đập vào cửa cũng không có vỡ, thời điểm chén sứ kia tiếp đất thì mới “Choang” một tiếng vỡ tan.
“Được được được!!! Ta không gọi ngươi là tiểu nương tử nữa, ngươi không nên có hành động tức giận lớn như vậy. Chẳng qua ta cảm thấy ngươi giam giữ người ở riêng một phòng thì một hai ngày đầu có thể không sao, nhưng lâu dài sẽ khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi.”
“Hoài nghi thì hoài nghi! Ta để cho ngươi đến hỗ trợ chứ không phải đến thay đổi kế hoạch của ta!” Đây chính là mệnh lệnh của Hoàng thượng giao cho nàng đấy nha!
“Hạ hoả, hạ hoả nào! Ta vì ngươi mà diễn vở kịch bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi đến nỗi bị thương! Vậy mà ngươi đối với ta nửa khắc ôn nhu cũng không có.” Phương Duệ nói đến đây thì trong giọng nói có vài phần ai oán.
Lúc này Thẩm Ngọc đang rất cáu giận, tuy nói hắn không có dựa theo kế hoạch của nàng mà tự ý một mình hành sự nhưng hắn bị thương vẫn là thật, tuy nói hắn không có làm hết sức nhưng thương thế kia lại muốn non nửa cái mạng của hắn.
Chuyện đến nước này, nàng có nói gì cũng vô dụng. Hoàng thượng cho nàng nửa tháng để điều tra sự việc Trần Trì, hiện tại đã qua chín ngày nên thời gian chỉ còn có sáu ngày mà thôi. Chuyện đã vô cùng cấp bách, vì thế nàng chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ thẩm vấn Trần Trì.
Thẩm Ngọc lành lạnh dùng ánh mắt “Ngươi câm miệng!” cho nam nhân đang ngồi đối diện, sau đó nàng hướng về phía cửa hô một tiếng:
“Chu Cùng.”
Bên ngoài lập tức có tuỳ tùng tên Chu Cùng đáp:
“Đại nhân có gì phân phó?!”
“Hãy chuẩn bị một chút để ngày mai khai đường thẩm vấn Trần Trì.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa thì Phương Duệ mới thu hồi sự chú ý, sau đó ánh mắt hắn rơi ở trên mặt Thẩm Ngọc và hỏi:
“Ngươi liền thiếu kiên nhẫn như vậy sao? Ta còn nghĩ phải đến ngày cuối cùng thì ngươi mới thẩm vấn cơ đấy.”
“Hiện tại ta không muốn nói chuyện với ngươi, nếu như có thể thì mời ngươi ra ngoài, còn nếu như không ra thì mời ngươi câm miệng!” Nàng đã cố nhịn không chọc giận nam nhân này, thế nhưng vấn đề ở chỗ hắn lại có thể chất rất đặc thù, chỉ cần nhất cử nhất động đã chọc giận đến nàng rồi.
Phương Duệ nâng hai cánh tay lên rồi đặt chéo hai ngón tay trước miệng để bày tỏ chính mình sẽ câm miệng.
Thẩm Ngọc không có cách nào với Phương Duệ nên cuối cùng nàng lại cảnh cáo hắn thêm một lần nữa:
“Ngươi nếu như còn dám nằm lên giường ta, ta liền cho ngươi chết ở…” Thẩm Ngọc đột nhiên nghĩ đến lời nói lần trước hắn đùa giỡn nàng thế nên câu kế tiếp trong nháy mắt nàng không thể nói ra khỏi miệng được.
Lần trước hắn nói nếu có chết thì hắn muốn chết ở trên giường nàng, chết ở trên người nàng…
Thẩm Ngọc ngước mắt nhìn Phương Duệ thì thấy hắn khẽ nâng cằm lên, cho dù cách một tầng lụa mỏng màu đen thì nàng vẫn cảm giác được ánh mắt sáng quắc của hắn giống như đang chờ đợi nàng đem câu nói kia nói ra hoàn chỉnh.
“Lưu manh!” Tên này đến chết cũng không biết xấu hổ!
Thẩm Ngọc cảm thấy nếu như có một ngày mình không nhịn được mà tự tay giết người cũng là do cái tên trước mắt này bức ép, hắn không lúc nào là không bức nàng cầm lấy hung khí để giết hắn.
Một tiếng “Lưu manh” này của Thẩm Ngọc khiến Phương Duệ cười ra tiếng: “Thế nhưng ngươi cũng chỉ có thể ở trước mặt ta lộ ra tính khí nữ nhi gia nên có!”
Thẩm Ngọc không nói gì, nàng đứng lên và đi về hướng bàn sách rồi ngồi xuống. Sau đó nàng mở cuốn sách mà hôm nay vẫn chưa xem xong ra… lật một trang rồi lại lật một trang, cả căn phòng yên lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng lật sách của Thẩm Ngọc.
Phương Duệ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt hắn rơi ở trên người Thẩm Ngọc. Trong lúc nhất thời an tĩnh hắn liền có thời gian suy nghĩ về chút ít chuyện mới vừa xảy ra kia, những chuyện này cũng chính là những chuyện khiến hắn toàn thân khó chịu.
Trong đầu hắn lúc này đều là hình ảnh khi chạy về cứu Thẩm Ngọc, mặc dù chỉ vội vã nhìn qua nhưng dáng người lung linh của Thẩm Ngọc luôn luẩn quẩn trong đầu hắn, một tầng bạch y ướt đẫm ở trên người nàng cơ hồ không khác biệt lắm với lúc không mặc gì, vì thị lực hắn vô cùng tốt nên hắn còn có thể mơ hồ nhìn thấy hai toà tuyết trắng cao vút cùng hai đoá hoa mai đỏ au trên đỉnh núi và thắt lưng mảnh mai với đôi chân thon dài…
Đôi mắt tĩnh mịch của Phương Duệ ở đằng sau lớp lụa mỏng cũng không chịu nổi sự khống chế của chính hắn mà đưa ánh mắt về phía Thẩm Ngọc rồi quét một lượt từ đầu đến chân.
Đột nhiên chóp mũi Phương Duệ nóng lên, dường như có một dòng nhiệt lưu đang chảy ra. Cảm giác quen thuộc này giống hệt với lần hắn nhìn trộm Thẩm Ngọc tắm rửa, dùng từ thô tục để nói cho dễ hiểu thì hắn chính là đang chảy máu mũi.
Tâm tư Thẩm Ngọc đã đặt toàn bộ vào việc thẩm vấn Trần Trì trong ngày mai nên nàng căn bản không có chú ý tới có một con sói đội lốt người đang nhìn nàng chằm chằm và bất cứ lúc nào cũng đều mơ tưởng ăn nàng vào bụng.
Phương Duệ miệng đắng lưỡi khô càng lợi hại hơn, hắn uống thêm một chén trà nhưng chén trà này cũng không thể giúp hắn thoả cơn khát, ngược lại cổ họng càng khát khô.
Đến khi nước trà trong bình không còn lấy một giọt thì Phương Duệ liền đứng vụt dậy làm cho cái ghế phát ra âm thanh “Lạch cạch”.
Thẩm Ngọc vốn đang chăm chú đọc sách nhưng sau khi nghe được tiếng động này thì nàng liền nhíu mày và ngẩng đầu lên nhìn về phía Phương Duệ.
Phương Duệ giơ tay phẩy phẩy cho mát rồi nói:
“Đêm nay quá nóng bức nên ta ra ngoài đi dạo.”
Thẩm Ngọc ước gì hắn không đi nhanh lên, vì thế nàng đáp:
“Ngươi mau đi ra ngoài đi.”
Phương Duệ chưa từng có lần vội vàng ra khỏi phòng Thẩm Ngọc như thế này, mà đêm nay lại đặc biệt vội vàng.
Còn Thẩm Ngọc cũng không rõ vì sao hắn lại gấp như vậy.
Tối hôm qua phải đến rất khuya thì Phương Duệ mới chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ hắn liền mơ thấy Thẩm Ngọc. Kỳ thực đời trước hắn cũng không ít lần mơ đến nàng, chỉ là khi đó Thẩm Ngọc dưới thân hắn là nam nhân…
Mà lần này vị trí nằm dưới tuy không có thay đổi nhưng Thẩm Ngọc lại thay đổi, nàng từ nam nhân biến thành nữ nhân, nàng từ vùng đất bằng phẳng biến thành gò núi nhấp nhô và ở trong mơ thì Phương Duệ đã làm chuyện mà ngày thường hắn muốn làm nhưng vẫn chưa thể làm.
Hôm sau, khi sắc trời mới hửng sáng thì Phương Duệ liền tỉnh. Bên ngoài phòng có tiếng chim hót líu lo nhưng Phương Duệ ở trong phòng lại ngồi trên giường lấy tay che mặt mình.
Hắn nằm mơ cả đêm mà thân thể không một chút phản ứng là chuyện không thể nào, mà phản ứng của hắn làm hắn thật sự khó nói lên lời…
Tối hôm qua hắn… hắn … mộng tinh…!
Bản thân là một đế vương mà để bản thân mình ra nông nỗi này thì đừng nói là phụ hoàng của hắn, ngay cả hoàng tổ phụ của hắn cũng phải tức giận đến nỗi bật nắp quan tài ở trong hoàng lăng để bò ra ngoài vừa đánh vừa mắng hắn không ra hồn, có mỗi một tiểu nương tử mà cũng không nắm trong tay được!
Phương Duệ nhanh chóng rời giường thay đổi một bộ y phục thoáng mát khác, sau đó hắn đeo mặt nạ lên và có chút chán chường đi ra khỏi cửa. Ngay tại lúc đóng cửa phòng thì hắn mơ hồ nghe thấy hai chữ “Hô Diên” truyền đến từ đằng xa.
Phương Duệ suy nghĩ một chút rồi tập trung tinh thần để cẩn thận lắng nghe.
“Hô Diên kia thật sự bị đại nhân nhốt trong đại lao sao?!”
“Bị nhốt từ đêm qua rồi. Có thể không nhốt được sao? Thẩm Ngọc kia chính là đại hồng nhân của Hoàng thượng. Cái người tội thần bị nhốt trong nhà lao mới khắc trước còn tố cáo Thẩm Ngọc thì đến ngay khắc sau đã bị Hoàng thượng lột bỏ mũ ô sa ngay trước mặt các văn võ bá quan. Nếu không phải hắn cố tình nhằm vào Thẩm Ngọc thì làm sao có thể bị Hoàng thượng vạch trần tội trạng ngay tại chỗ như thế.”
“Chúng ta không cần quan tâm ai bị nhốt, chỉ cần làm tốt bổn phận của chính mình là được rồi.”
Nghe xong đoạn hội thoại của hai nha dịch kia thì Phương Duệ cũng không có ngạc nhiên chút nào.
Lần sai phạm này của Hô Diên Trác Vân tội không đáng chết và cũng không đến mức bị giáng tội nặng… chẳng qua hắn chỉ muốn xem Thôi Hạo sau khi đem người nhốt vào thì sẽ xử lý như thế nào?! Bo bo giữ mình mà lại không tổn thất đi một tâm phúc đắc lực thì Thôi Hạo tất nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp để có thể giúp Hô Diên Trác Vân phủi sạch tội lỗi — điều này là không thể nghi ngờ.
Phương Duệ không tiếp tục nghĩ đến chuyện của Thôi Hạo và Hô Diên Trác Vân nữa, hắn thừa dịp sắc trời còn sớm và cảnh vật cũng chưa rõ ràng, người người còn đang nửa tỉnh nửa mộng để đi về phía tường rào, hắn đưa mắt nhìn xung quanh thấy không có người tuần tra thì liền lui lại phía sau mấy bước để lấy đà bật nhảy lên tường rào, cuối cùng hắn khẽ xoay người nhảy ra bên ngoài.